Phu Quân Trước Của Ta Là Quyền Thần

Chương 107




Trở về từ chùa Bạch Mã, lại đợi đến ngày hưu mộc tiếp theo, Kỷ Dao liền sai người đến mời Thẩm Nghiên.

Thẩm phu nhân vui vẻ, thúc giục Thẩm Nghiên qua đó: "Hiếm khi phu nhân Đô đốc mời con, con mau đi đi, đừng để chờ lâu!"

Còn chuẩn bị ăn mặc cho Thẩm Nghiên thật tốt.

Thẩm Nghiên tâm tình phức tạp đến phủ Hoài Viễn hầu.

Lúc này Tạ Minh Kha vừa đến, còn có cả ba vị công tử đi đến chính phòng.

"một lát nữa ta dẫn bọn họ đến Vãn Nguyệt Lâu, mấy vị công tử Dục Thiện mời đến đều thích chơi song lục*." Dương Thiệu nói với Kỷ Dao, "Còn người ta mời thì thích chơi mộc xạ**"

*Song lục hay còn gọi là cờ tào tháo là một dạng board game 2 người chơi cổ nhất, người chơi sẽ di chuyển những quân cờ theo súc sắc. Người thắng là người di chuyển được hết quân cờ về phía mình. Tuy trò chơi này chứa yếu tố may mắn nhưng cũng cần có chiến thuật cụ thể trong những lần gieo súc sắc để chiến thắng.

**Mộc xạ có cách chơi gần giống như bowling ở hiện đại.

Quan văn và quan võ đều có thú vui yêu thích.

"Có phải có một vị là đệ đệ Vĩnh Gia Hầu không?"

"Đúng vậy, tên là Mục Chiêu, trong nhà đứng thứ ba." Dương Thiệu hỏi, "Sao vậy, nàng cảm thấy hắn khá phù hợp với Thẩm tiểu thư à?"

"Chủ yếu là trong nhà không có nhiều quy tắc, người lớn cũng hào phóng cởi mở, đối với việc A Nghiên mở quán rượu chắc là sẽ không quá để ý đâu?" Kỷ Dao có hơi lo lắng chuyện này, "Nhưng mà gần đây nàng cũng không đi nhiều, Thẩm phu nhân bảo nàng tu thân dưỡng tính, làm một khuê tú* tốt."

*từ ngữ chỉ các cô gái con quan lại thời xưa."

"Trước kia ta đã nhắc đến, nàng đoán xem Mục Chiêu nói thế nào? Người đẹp rượu ngon là được."

Kỷ Dao không tin: "Chẳng lẽ người không đẹp thì không được?"

Dương Thiệu cười, xoa mặt thê tử: "Rất đúng, nhưng mà người đẹp hơn nàng càng ngày càng ít, cho nên một lát nữa nàng không cần xuất hiện."

"...."

"thật ra chủ yếu vì giúp đỡ, ta đã nói rõ với bọn họ, thành cũng được, không thành cũng được, đừng để trong lòng, đều là người hiểu chuyện rộng lượng." Dương Thiệu nói, "Sau đó dẫn Thẩm tiểu thư đến gần hồ sen của Vãn Nguyệt Lâu."

hắn hôn lên môi của nàng, quay người ra ngoài.

Lúc Thẩm Nghiên được nha hoàn dẫn đến chính phòng, Kỷ Dao đang chơi đùa với hai con mèo, trong tay cầm một quả cầu lông, buộc đầu lên dây thừng, hất lên phía trước, con mèo lập tức đuổi theo, vung quả cầu trở về, sau đó đột ngột nhào lên.

Nàng bật cười nói: "Dao Dao, trò này của ngươi hay nè, trở về ta cũng chơi như vậy."

Kỷ Dao gọi nàng lại đây ngồi: "Con mèo kia của ngươi có thích trốn đi chơi không?"

"không, rất ngoan, chỉ là mỗi đêm có nhiều con mèo khác tới." Thẩm Nghiên rầu rĩ, mèo của bọn họ là mèo cái, mèo tới đương nhiên là mèo đực, "Ta đang nghĩ có nên giống ngươi, đi mua một con mèo sư tử đực."

"Vậy thì dễ rồi, hôm nay có Mục công tử đến làm khách, hắn là tam đệ của Vĩnh Gia Hầu, trong nhà có mèo sư tử đực, một lát nữa ngươi đi hỏi một chút."

Thẩm Nghiên sững sờ: "Mục công tử?"

Kỷ Dao cười tủm tỉm: "Đúng vậy đó, tướng công mời tỷ phu còn có một số công tử đến làm khách, đang ở chỗ Vãn Nguyệt Lâu, rất náo nhiệt, một lát nữa chúng ta cũng đến xem."

Sao mà nghe có vẻ như có ý đồ khác vậy?

Thẩm Nghiên đang muốn hỏi rõ ràng, lại nghe bên ngoài vang lên tiếng nha hoàn: "Phu nhân, Kỷ đại nhân tới rồi."

nói là Kỷ Đình Nguyên đó à? Nhất thời Thẩm Nghiên đứng ngồi không yên.

Hai lần gần đây Kỷ Đình Nguyên quả thực không thể nói lý, nhất là lúc ở quán rượu, cứ vậy mà hôn nàng, cũng không biết hắn có ý đồ gì nữa. Dù sao nàng cũng không muốn gặp hắn, ai biết có làm ra hành động nào khác hay không, nàng cảm giác nàng không muốn biết đến hắn.

"Dao Dao, ngươi cũng không nói Kỷ công tử sẽ đến." Thẩm Nghiên nghiêng đầu, "Nếu không, ta tránh một chút?"

Kỷ Dao khó hiểu, nhìn nàng dò xét: "Vì sao?"

Trong trí nhớ, mặc dù Thẩm Nghiên không đi tiếp cận ca ca nữa, nhưng xưa nay không cố gắng tránh né, hơn nữa sắc mặt này nhìn có vẻ không được tự nhiên...Ngày hôm đó, rốt cuộc ca ca đã nói cái gì? Khiến Thẩm Nghiên sợ hãi huynh ấy như vậy? Quá không ra gì.

đang nghĩ ngợi thì Kỷ Đình Nguyên đã sải bước tới.

"Ca ca, không phải huynh đến Vãn Nguyệt Lâu sao, đến chỗ của muội làm gì?" Kỷ Dao cười một tiếng, "Muội muốn nói chuyện với A Nghiên."

Quả nhiên Thẩm Nghiên đã tới.

Kỷ Đình Nguyên nhìn sang, thấy nàng mặc một bộ áo thu màu đỏ thêu cành hoa lê, phía dưới là một chiếc váy lụa xanh thêu hoa, lộ ra vòng eo thướt tha, ngũ quan lại tú lệ sáng rỡ, người còn yêu kiều hơn hoa.

Kỷ Đình Nguyên nghĩ thầm, điệu bộ này của nàng là thật muốn đến tìm chồng hay sao? Thế nhưng hắn đã nói rõ ràng, hắn sẽ lấy nàng!

Ánh mắt nam nhân như chứa lửa, đốt lên người của nàng.

Thẩm Nghiên muốn chạy trốn, nhưng ở trong phòng này thì trốn chỗ nào, sau đó nàng lại đứng thẳng lưng lên.

Kỷ Dao cũng ở đây, nàng sợ cái gì, chẳng lẽ Kỷ Đình Nguyên còn làm bừa ngay trước mặt Kỷ Dao hay sao? Hơn nữa, nàng cũng không nên sợ hắn.

Nàng không làm chuyện gì sai.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Kỷ Đình Nguyên có loại kích động muốn tóm lấy nàng tra hỏi, nhưng hắn vẫn kiềm chế lại.

"Vậy huynh đến Vãn Nguyệt Lâu trước." hắn nói.

"Vâng, một lát nữa muội và Thẩm Nghiên cũng tới."

Khóe miệng Kỷ Đình Nguyên giật giật, không nói thêm cái gì, quay người mà đi.

Ca ca này, hôm nay muốn nhìn huynh ấy nhẫn đến khi nào, nếu thật không có ý gì với Thẩm Nghiên, nàng sẽ không lo chuyện này nữa.

Bởi vì cuối cùng cũng vô duyên.

Nàng quay đầu lại, thở dài: "Ca ca này của ta, cũng khó cho A Nghiên thích huynh ấy, huynh ấy ở trong phúc mà không biết hưởng phúc. Nhìn tật xấu này đi, ta cũng chịu không nổi...Cho nên, ta thấy có lẽ ngươi cũng nên nghe lời Thẩm phu nhân đi, suy nghĩ kĩ càng chuyện của ngươi và ca ca, hôm nay ta nhờ Hầu gia mời tỷ phu và mấy vị công tử đến, đương nhiên, nếu ngươi không muốn gặp cũng được."

Nàng ấy có lòng tốt, Thẩm Nghiên nói: ""Gặp cũng được không sao, mẹ ta cũng mong chờ ta như vậy."

Trong lòng Kỷ Dao lộp bộp một tiếng, chắc là Thẩm Nghiên muốn từ bỏ ca ca rồi, nàng ấy trả lời thật nhanh, có phải ngày đó ca ca đã tổn thương lòng của nàng hay không?

Cũng được.

Dù sao cũng chỉ còn lần này.

Kỷ Dao cười nói: "Được, một lát nữa chúng ta đi."

Dương Thiệu còn không cho nàng xuất hiện, một mình Thẩm Nghiên đi làm sao được? Mắc công hắn nghĩ ra.

Kỷ Dao bảo nha hoàn chuẩn bị một chút trà và điểm tâm.

Chờ xong, lệnh các nàng bưng đến hồ sen.

Nơi đó đã sớm bố trí một bàn trà, nha hoàn đặt đồ ăn thức uống ở phía trên, sau đó lùi ra một bên.

Trong ao sen còn lưu lại vài bông, nở trễ cũng rất đẹp, trên mép nước có rất nhiều con cá đủ màu sắc chen nhau bơi tới, muốn đòi đồ ăn, Kỷ Dao cười nói: "Đem một chút thức ăn cá tới đây."

Mộc Hương liền sai người đi lấy.

Hai người đứng đó cho cá ăn.

Bên cạnh chính là Vãn Nguyệt Lâu, những công tử kia nhao nhao nhìn qua.

Dương Thiệu liếc thê tử một cái, nghĩ thầm thật không nghe lời, nhưng mà quả thực một mình Thẩm Nghiên tới cũng không tốt, hắn đi qua một bên, nói chuyện với Tạ Minh Kha.

"Chuyện ở Liễu Châu, tra được rồi." hắn nói bên tai Tạ Minh Kha một cái tên.

Đuôi lông mày Tạ Minh Kha nhướng lên: ""Là hắn ta?"

hắn cũng không ngoài ý muốn, người này vốn không an phận, chỉ là không nghĩ tới trong lúc giữ đạo hiếu vẫn không quên gây sóng gió, Dương Thiệu nói: "Lần trước Cố Nguyên đụng xe của ta hơn phân nữa là do hắn làm."

"Đó là muốn đẩy ngươi lên nơi đầu sóng ngọn gió." Tạ Minh Kha trầm ngâm,"Vậy ngươi dự định làm thế nào? hiện tại cũng không có chứng cứ xác thực?"

"Chờ."

Tạ Minh Kha khẽ giật mình, gật đầu: ""Đúng là phải chờ."

Chờ rắn xuất động.

"Nhưng mà chỗ của Cố đại nhân, ta sợ là có hiểu lầm." Cống hiến của Cố Diên Niên đối với Đại Yên rõ như ban ngày, những năm nay, nếu không phải ông ấy phò tá tiên đế, Đại Yên cũng không phồn hoa yên ổn như bây giờ, Tạ Minh Kha nhìn thế nào Cố Diên Niên cũng không phải người hồ đồ như vậy.

Dương Thiệu nhíu mày: "Dục Thiện, ngươi thông minh như vậy, không đoán ra được sao?"

Tạ Minh Kha nhìn hắn: "Chẳng lẽ là..." hắn nuốt vế sau lại, trong lòng biết rõ, nhìn Kỷ Đình Nguyên một cái, "Lúc ta tới, Nguyệt nhi dặn dò ngàn vạn lời, nói nhất định phải giúp Tán Minh một chút, ngươi nói xem ta giúp thế nào đây?"

"Giúp cái gì?" Dương Thiệu nói, "Chúng ta ai không vì chuyện này mà tới?" Trừ phi hắn là kẻ ngu.

Tạ Minh Kha mỉm cười.

Lời này thế mà vô cùng có đạo lý.

Tuổi Thẩm Nghiên mới mười tám, chính là đào lý chi niên*, lại có danh tiếng bà chủ quán rượu Thanh Nguyệt, thật ra còn dễ thu hút sự chú ý của nam nhân hơn so với con gái bình thường.

*cụm từ dùng để chỉ độ tuổi đẹp nhất của con gái.

Bởi vì tương đối mới lạ.

Bọn công tử thi nhau nhìn qua, duy chỉ có mình Kỷ Đình Nguyên không nhìn, hắn đang ngồi bên cạnh cầm quân cờ trong tay, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Đúng lúc này, có một gã sai vặt tới nói: ""Hầu gia, phu nhân muốn hỏi Mục công tử một chút, phủ Vĩnh Gia Hầu có phải có mèo sư tử đực hay không, nói chỗ Thẩm tiểu thư muốn, nếu như có, có thể bán một con cho Thẩm tiểu thư không."

Dương Thiệu nhìn về phía Mục Chiêu.

Mục Chiêu là một người tinh tường, trước đó đã sớm hiểu ý Dương Thiệu, cười nói: "Đương nhiên là có, hơn nữa, cho dù không có, Thẩm tiểu thư muốn, ta cũng phải nghĩ cách đưa đến một con, nhất định phải khiến Thẩm tiểu thư vui vẻ một chút."

nói thẳng như vậy, Kỷ Đình Nguyên nhìn sang hắn, thấy dáng người hắn cao gầy, mày kiếm mặt sáng, dáng vẻ đường hoàng, còn muốn xuất sắc hơn Giang Vô Hồi. Nhất thời trong lòng có cảm xúc không nói ra được, khi đó hắn muốn để Thẩm Nghiên gả cho Giang Vô Hồi, bây giờ có người tốt hơn, có phải Thẩm Nghiên sẽ gả cho Mục Chiêu này không?

Nàng gả rồi, có phải trong lòng hắn sẽ thoải mái hay không, có phải không nghĩ về người này nữa không?

Con cờ nắm chặt trong tay Kỷ Đình Nguyên khiến lòng bàn tay hắn thấy đau.

không, hắn đã nói với nàng, hắn muốn cưới nàng, Thẩm Nghiên không thể gả cho người khác, hơn nữa, không phải nàng thích hắn sao?

Trong lòng nàng chỉ có hắn.

Kỷ Đình Nguyên mở tay, quân cờ rơi trên bàn cờ.

"một con mèo sư tử thôi mà, mua ở đâu chẳng được? Việc này không cần Mục công tử quan tâm." Kỷ Đình Nguyên đứng lên, "Ta sẽ mua cho nàng."

Rốt cuộc cũng nhịn không được, Dương Thiệu buồn cười.

Tạ Minh Kha thì đưa tay lên sờ sờ mũi, hắn nhớ tới thời điểm Kỷ Đình Nguyên chọn chồng cho Kỷ Nguyệt, tâm tình của hắn cũng phiền não.

Nghĩ đến đó, hôm nay Kỷ Đình Nguyên cũng tự mình nếm trải rồi nhỉ?

Lời này của Kỷ Đình Nguyên rõ ràng để biểu đạt ý tứ của hắn, hắn là anh vợ của Dương Thiệu và Tạ Minh Kha, những công tử khác đương nhiên không tiện làm gì, cả đám đều thu hồi ánh mắt.

Mục Chiêu cười cười: "Nhưng mà không biết Thẩm tiểu thư có cần mèo của Kỷ công tử không."

Kỷ Đình Nguyên cau mày: "đi hỏi một chút thì biết."

hắn trực tiếp đi đến chỗ Thẩm Nghiên.

Thẩm Nghiên vốn đang cho cá ăn, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng đi tới, tay của nàng cứng đờ, sau đó làm bộ không nhìn thấy.

"Ngươi muốn mèo sư tử sao?" Kỷ Đình Nguyên hỏi.

Thẩm Nghiên lạnh nhạt nói: ""Phải thì sao, không phải thì sao?"

"Được, ta có thể mua cho ngươi một con mèo, làm gì phải phí công nhiều như vậy, muốn để nhiều người biết như thế?" hắn vừa nói vừa nhìn về phía Kỷ Dao, đều là chuyện tốt của muội muội hắn làm!

Kỷ Dao nén cười, tiếp tục cho cá ăn, bên tai nghe Thẩm Nghiên nói: ""Ta muốn, có thể tự mình mua, không làm phiền Kỷ công tử."

"Vậy không phải vừa rồi ngươi còn muốn làm phiền Mục công tử sao?"

Mùi giấm lan ra rồi, chua ngất trời.

Thích một người đã nhiều năm, Thẩm Nghiên không ngốc giống Kỷ Đình Nguyên, nàng sửng sốt một chút, nghi ngờ nhìn Kỷ Đình Nguyên: "...Cho dù ta mua của Mục công tử, thì có liên quan gì tới ngươi đâu? Kỷ công tử, ngươi và ta mấy năm chưa từng qua lại, chưa nói là bạn được."

Kỷ Đình Nguyên nghẹn lời, bình thường ở trong nha môn là quan viên thẩm vấn miệng mồm lanh lợi, lúc này kinh ngạc một chữ cũng không nói nên lời.

Kỷ Dao ném thức ăn cho cá xuống, thầm than, đây cũng là cảnh hiếm thấy, ca ca cũng có ngày cứng họng trước mặt Thẩm Nghiên.

Chẳng lẽ Thẩm Nghiên không còn thích ca ca nữa?

Dưới sự kích thích như thế này, cuối cùng Kỷ Đình Nguyên cũng tức giận, bước tới gần mấy bước thấp giọng nói: "Ngươi đừng quên, giữa hai chúng ta đã xảy ra chuyện gì."

Đem chuyện này ra uy hiếp là sao? Thẩm Nghiên nhìn dáng vẻ tức giận của hắn, nghĩ đến vừa nãy hắn ăn giấm còn không biết, đột nhiên cảm thấy hắn tuyệt đối không dọa người, bình tĩnh mà nói: "Kỷ công tử, xảy ra chuyện gì ta không nhớ rõ, nếu ngươi muốn nói, ngươi nên vĩnh viễn nhớ kỹ tới tốt."

"Ngươi!" Kỷ Đình Nguyên thiếu điều muốn nhảy dựng lên.

Thẩm Nghiên nói: "Kỷ công tử, không có việc gì thì mời đi, ta còn muốn cho cá ăn."

Giọng nói nhẹ nhàng thờ ơ, giống như quất roi trên người hắn, Kỷ Đình Nguyên nhìn nàng chằm chằm, cuối cùng hơi: "Ngươi thật sự không muốn gả cho ta?"

Thẩm Nghiên giương mắt: ""Có phải ngươi đang thương hại ta hay không, nên muốn cưới ta?"

Kỷ Đình Nguyên không đáp, chỉ nói: "Thẩm Nghiên, ngươi không nên hối hận."

"Được thôi." Nàng nói, "Ngươi cũng không cần hối hận."

Kỷ Đình Nguyên nghe lời trở mặt như vậy, sự tỉnh táo bị Thẩm Nghiên làm cho tức giận, nhìn chằm chằm nàng một chút, phất tay áo bỏ đi.

Giống như một con mãnh thú nổi giận, lại không có cách nào cắn người, Thẩm Nghiên nhìn bóng lưng của hắn, bỗng nhiên nhớ lại lúc hắn ném vỡ vò rượu của mình, dường như cũng là bộ dạng này. hắn tức giận thật rồi, nhưng mà vì sao nàng cảm thấy thoải mái như vậy.

Khóe miệng Thẩm Nghiên cong lên.

Kỷ Dao thu hết cảnh vừa rồi vào mắt, trong lòng cũng nắm chắc, nàng cảm thấy, chuyện này chắc là không cần nàng nhúng tay.

Chờ tiễn Thẩm Nghiên, bọn công tử bên kia cũng ra về, Kỷ Dao đi vào Vãn Nguyệt Lâu, nói cho Dương Thiệu biết chuyện.

Dương Thiệu cười ha ha.

Kỷ Dao chọt chọt vào ngực: "Chàng cười cái gì, trước kia chàng còn ngốc hơn ca ca!"

"Ta?" Dương Thiệu cau mày, "Nàng đang đùa đó à?"

"Thiếp nói đùa?" Kỷ Dao cầm lấy quả cầu mây dùng chơi mộc xạ trong tay, "Cũng không biết đồ đần nào, rõ ràng nhớ ta, nhưng vẫn không chịu gặp, ngày ngày đi săn với người khác, sau đó thấy Từ công tử..."

Dương Thiệu đưa tay bịt miệng của nàng: "Ta dạy nàng chơi mộc xạ."

Kỷ Dao bật cười trong lòng bàn tay của hắn.

"Chơi hay không?" hắn nói, "Hiếm có lúc bản hầu có thời gian."

Được rồi, cho hắn mặt mũi.

Kỷ Dao gật đầu.

Dương Thiệu thả tay ra, nắm lấy bàn tay của nàng: "Nắm chặt quả cầu trong tay."

"Chặt rồi."

"Muốn tạt đổ cây gỗ nào?"

"Chàng cho rằng thiếp ngốc à? Nhất định là cây có sơn đỏ kia!" Nàng đã thấy người khác chơi, Kỷ Dao chỉ vào nói, "Cây bên phải kia đi."

Dương Thiệu nói: "Đứng qua một chút, nhắm chuẩn vào, hạ eo xuống! Cánh tay đừng đưa ta bên ngoài, lúc ném ta bảo nàng buông tay thì lập tức buông tay. Nhìn ta làm gì, nhìn cây gỗ đi!"

"....." Kỷ Dao cảm giác mình đang bị huấn luyện.

không chừng lúc hắn huấn luyện binh sĩ chính là như vậy.

Kỷ Dao hết sức tập trung tinh thần, không để ý tới hắn nghiêm khắc, càng nhìn càng hứng thú, nghe theo chỉ lệnh của hắn một lúc, ném quả cầu ra ngoài.

Bộp một tiếng, cây gỗ sơn đỏ bị ném trúng, gã trên mặt đất.

"A!"

Kỷ Dao kêu lên vui mừng.

"Tiếp tục, tiếp tục." Nàng nói, "Thiếp muốn tạt ngã hết những cái này!"

Giống như đứa trẻ, Dương Thiệu xoa đầu của nàng.

trên sân không ngừng phát ra tiếng bang bang, còn có tiếng vui cười của hai người.

Thái phu nhân ở phía xa nhìn thấy: "Ôi, ta nói không biết đang chơi cái gì, chơi cái này cũng có thể chơi đến nửa ngày sao? Cơm cũng không ăn...Ngươi đi gọi bọn họ, nói phòng bếp nấu canh ngỗng, nói bọn họ cùng tới."

"Vâng." Đường ma ma đi gọi.

Hai người chơi đến tận hứng, Kỷ Dao kéo cánh tay Dương Thiệu, miệng liên tục nói lần sau muốn chơi song lục với hắn, vô cùng vui vẻ thẳng tiến đến chính phòng.

Mặt trời chiều ngả về phía tây, cây cỏ trong đình đều được phủ một ánh sáng màu vỏ quít ấm áp, hai cái bóng thật dài giao nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.