Phu Quân Thật Tuyệt Sắc

Chương 89: Ngoại truyện 2




Năm năm sau, một mùa xuân lại đến, trong Chính Dương cung, xuân về hoa nở, mặc dù hoa lăng tiêu đầu tường chưa nở, nhưng dây leo xanh biếc đã leo đầy tường, xanh tươi một mảnh, khiến lòng người vui vẻ.

Trong điện, nữ tử mặc phượng bào màu tím đang ngồi thoải mái trên giường, giỏ kim đặt ở bên cạnh, sườn mặt duyên dáng, giữa mày đều là thỏa mãn năm tháng bình yên.

Ngón tay thon dài linh hoạt đâm kim chỉ, tinh tế khâu xiêm y trong tay, hiện nay tay nghề may y phục của Nam San đã tăng đáng kể, chủ yếu là của nam nhân và nhi tử, áo ngoài thì thôi, có bên phòng dệt chuẩn bị, áo trong nhất định phải mặc đồ nàng đích thân làm, quanh năm suốt tháng, ngược lại luyện được nữ công.

Đỗ ma ma vén rèm đi vào: "Hoàng hậu nương nương, vừa rồi Tưởng phủ tới báo tin vui, biểu tiểu thư lại sinh một tiểu công tử."

Nam San mừng rỡ: "Nhanh vậy à, bản cung còn nghĩ phải tới cuối tháng này, không ngờ giờ đã sinh rồi, bà sai người chuẩn bị một phần lễ dày đưa qua đi, như của đại công tử nhà nàng ấy."

Mấy năm nay, quốc thái dân an, biên quan phòng thủ kiên cố, không khí trong triều ngay thẳng, bá tánh cơm áo đủ đầy, toàn bộ Lăng Triều phồn vinh hưng thịnh, không thể không kể đến sách lược quyết đoán, lôi đình của đế vương.

Thái tử vẫn luôn theo bệ hạ lên triều, hai năm trước đã dọn vào Đông Cung, dần dần xử lý chuyện lớn trong triều, một ít tấu chương cũng trực tiếp đưa đến Đông Cung, do Thái Tử quyết định.

Năm năm trước Đinh Phượng Linh sinh trưởng tử, hiện giờ lại sinh con thứ, nghe nói Tưởng gia hiện giờ do nàng quản lý, Tưởng phu nhân khó nói chuyện đã sớm lui về hậu viện, không dám nhiều lời.

Chung Khấu Châu lớn lên từ nhỏ với nàng cũng ở kinh thành, phu quân làm việc ở Hàn Lâm viện, cuộc sống cũng không tồi, hơn nữa thỉnh thoảng nàng chiếu cố, dù không nói rõ, nhưng đôi mắt thế gia trong kinh đều sáng như tuyết, biết Hoàng hậu nương nương tuy rằng ghét bỏ Mạnh gia, nhưng có vài phần tình cảm với vị vốn là biểu tỷ này, vì thế yến hội phu nhân trong kinh gì đó đều không thiếu phần Chung Khấu Châu.

Chung Khấu Châu là người nhớ ân nghĩa, cũng không nhờ điểm này mà lên mặt, an phận làm người, ngược lại giành được không ít tiếng tốt.

Mạnh gia hiện giờ đã không đáng nhắc tới, nếu không phải có Mạnh Đường, nói không chừng mấy người Ngụy thị đã chết đói đầu đường. Hai năm trước, nghe nói Mạnh Đường đã cưới thê tử, cưới một nữ nhi thương hộ, tuy không phải đại phú đại quý, nhưng cuộc sống cũng không đáng lo, nữ nhi thương hộ kia đanh đá, Ngụy thị bị chỉnh nghe lời hơn rất nhiều.

Lúc mới nghe việc này, nàng chỉ cảm thấy hết sức phiền muộn, biểu muội Thẩm gia đã thành thân từ lâu, nhi nữ đều có ba đứa, cùng đại công tử nhà Thị lang phu thê ân ái, mối tình đầu thiêu niên thiếu cũng chỉ là mộng cũ mây bay.

Nàng phất tay, Đỗ ma ma lui xuống, đi tới cửa hành lễ với người đi vào: "Nô tỳ tham khiến Thái tử điện hạ."

"Hãy bình thân."

Nam San nghe tiếng, buông công việc trong tay, thấy nhi tử đi vào, nó đã có dáng vẻ một thiếu niên, ước chừng mười mấy tuổi, khuôn mặt bình tĩnh, trong nét trẻ con xen lẫn vẻ đẹp không thể bỏ qua, vóc người cũng lớn hơn bạn cùng trang lứa, đi đường mang theo gió càng tăng phần khí phách.

"Nương." Vừa thấy nàng, nó lập tức biến thành như lúc nhỏ, ngồi bên cạnh nàng làm nũng.

Nam nhân theo sát đi vào, nam nhân đang tuổi khỏe mạnh, dáng người cao lớn, dung nhan tuyệt sắc càng thêm như vàng ngọc chạm khắc, ngũ quan xuất trần làm người ta không dám nhìn thẳng, mặt hắn bình tĩnh như nước, lại không giận tự uy.

Thấy nhi tử lại làm nũng với thê tử, mắt hắn sâu như đầm lầy, nhìn như tùy ý lướt qua Lăng Trịnh.

Lăng Trịnh có ánh mắt đứng lên, muốn đi ra ngoài.

Nàng nghi hoặc hỏi: "Lăng Nhi đi đâu vậy?"

Lăng Trịnh quay đầu lại nói: "Nương, con muốn đi điện luyện võ."

Canh giờ này đi điện luyện võ, nàng hơi khó hiểu, Lăng Trịnh nhìn phụ thân một cái, chậm rãi nói: "Nương của Thẩm Vân Thanh lại sinh cho hắn thêm một muội muội."

Nói đến đây Lăng Trịnh hơi buồn bực, hai thư đồng, vốn tưởng rằng chỉ có Nam Lang có bối phận lớn hơn nó, không nghĩ tới tên Thẩm Vân Thanh này, luận bên phụ thân, Thẩm Vân Thanh cùng thế hệ với phụ thân, cũng là trưởng bối của nó, nó đường đường là Thái tử, có hai thư đồng như vậy, nó cũng hoài nghi là phụ thân cố ý.

May mắn hai thư đồng đều thức thời, chưa bao giờ dám nói bối phận trước mặt nó.

Nam San hơi khó hiểu, Thẩm Vân Thanh là nhi tử của tiểu phu nhân Thẩm gia, tiểu phu nhân Thẩm gia cũng không nhỏ tuổi, thế mà vẫn có thể trai già đẻ ngọc, nhưng chuyện này liên quan gì đến chuyện Lăng Nhi đi luyện võ?

Lăng Trịnh vừa đi ra ngoài vừa bỏ lại một câu: "Con cũng muốn có một đệ đệ hoặc muội muội."

Nam San nháy mắt đỏ mặt, đứa nhỏ này?

Ý của nó là không quấy rầy thời gian của phu thê bọn họ, mục đích chính là bảo bọn họ mau sinh thêm đứa nữa.

Nam nhân bên cạnh nhìn nàng: "Đừng nghe nó."

Nàng lại rơi vào trầm tư, hôm sau truyền Khương Diệu Âm tới, mở miệng nói câu đầu tiên khiến cho Khương Diệu Âm hoài nghi mình nghe lầm: "Hoàng hậu nương nương, thần chỉ nghe nói người cầu bí phương sinh nhi tử, chưa bao giờ nghe có người cầu bí phương sinh nữ nhi."

Nàng bật cười: "Nhi tử bản cung đã có, nên cũng không muốn có thêm nhi tử, thêm một nữ nhi là nhi nữ song toàn rồi."

Khương Diệu Âm cũng bật cười, hiểu lời ngầm của nàng: "Nương nương bao dung, thông tuệ hơn người, làm người tầm thường như thần theo không kịp, bí phương sinh nữ nhi không khó, chờ thần chuẩn bị xong thuốc sẽ đưa tới cho Hoàng hậu nương nương."

"Được, vậy việc này làm phiền Khương Ngự y."

"Nương nương quá khách khí."

Nam San buông cái chén trong tay, lại hỏi: "Tướng mạo nhi tử nhà ngươi giống Phàn Thái y cũng bớt việc."

Khương Diệu Âm làm bộ buồn lo thở dài: "Còn nhỏ đã như ông cụ non, cô nương nào sẽ thích chứ, về sau làm sao tìm tức phụ."

"Không cần ngươi buồn lo, không phải Phàn Thái y còn có thể tìm được tức phụ tốt như ngươi sao, về sau nhi tử ngươi tự nhiên sẽ không kém."

"Vậy mượn lời nói tốt lành của nương nương, nếu không về sau nương nương để ý giúp nó."

Nam San nhìn nàng thật sâu, hai người đối mắt: "Tự nhiên là có thể, bản cung làm chắc bà mối rồi."

Khương Diệu Âm lại tạ ơn, sau đó hai người tùy ý nói vài câu, rồi cáo lui đi xuống.

Không quá hai ngày, bí phương sinh nữ nhi được đưa đến Chính Dương cung, Nam San ngừng thuốc tránh thai lúc trước, lén lút đổi thành thuốc sinh nữ nhi.

Chờ mấy tháng sau xác nhận mang thai, mới nói cho nam nhân của mình.

Lăng Trọng Hoa ngơ ngác, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng, nàng mím môi cười: "Nhìn chàng ngốc kìa, sắp làm làm cha lần nữa rồi, sao? Vui đến nỗi nói không lên lời à."

Hắn nhíu mày rồi lại buông ra.

Nàng biết suy nghĩ trong lòng hắn, đắc ý nói: "Yên tâm đi, chuyện chàng lo lắng sẽ không xảy ra đây, ta đã nhờ Khương Ngự y kê cho ta đơn thuốc bí truyền sinh nữ nhi, bảo đảm là một nữ nhi."

Hắn không nói lời nào, nhìn về phía bụng nàng, vẻ mặt phức tạp.

Thấy hắn không vui như tưởng tượng, nàng tủi thân cúi đầu, nước mắt trào ra, hắn hoảng hốt ôm nàng: "Tất nhiên ta rất vui rồi."

"Gạt người, sắc mặt chàng khó coi như vậy, còn nói vui cái gì."

"Vừa rồi ta chỉ là nghĩ đến lúc nàng mang thai Lăng Nhi, ta không ở bên cạnh."

Khi đó nàng trôi qua như thế nào, hắn không dám nghĩ.

Thì ra là thế, nàng nín khóc mỉm cười.

Có lẽ là cậy sủng mà kiêu, trước kia lúc mang thai Lăng Nhi, nàng không biết làm nũng như thế, nàng cũng sống bình thường, hiện tại mang thai này bị giày vò không ít, cũng may nàng hiện tại là Hoàng hậu, nam nhân của mình là Hoàng đế, muốn cái gì chỉ cần mở miệng, lập tức có thể đưa vào cung.

Chờ lại một mùa đào hồng liễu xanh, tiểu công chúa ra đời, vốn trời mưa tầm tã mấy ngày, đột nhiên trong một đêm trời quang mây tạnh, bầu trời còn có cầu vồng, hoa cả thành đều nở rộ, muôn hồng nghìn tía, phồn hoa tựa cẩm.

Tiểu công chúa sinh ra da dẻ đã mịn màng không giống trẻ con mới sinh, viền mắt thật dài, đã nhìn ra được dáng vẻ tuyệt sắc tương lai.

Lăng Trịnh rất vui, luôn xoay quanh muội muội.

"Muội muội thật thơm, muội muội thật là xinh đẹp."

Nam San nằm ở trên giường, mỉm cười nhìn một nhi một nữ, tuy trải qua hai đời, hiện giờ nhi nữ song toàn, cuộc đời cũng coi như viên mãn.

Tiểu công chúa vừa sinh ra đã được ban tên là Bảo Quốc công chúa, khuê danh Thấm Dương.

Bảo Quốc công chúa được trăm ngày, khuôn mặt đã nẩy nở, cực kỳ giống bệ hạ, ngay cả Nam San là mẫu thân cũng đôi khi đều âm thầm kinh ngạc.

Lăng Trịnh càng cuồng muội muội, rảnh rỗi là ôm muội muội, ngày nọ lúc nó ôm Bảo Quốc công chúa, Bảo Quốc công chúa uốn éo người, khóc lóc đủ kiểu, nó không ngừng dỗ, càng dỗ, công chúa càng khóc to, kinh động Huệ Nam đế đang xem tấu chương.

Huệ Nam đón nữ nhi từ tay nhi tử thì nghe thấy một tiếng vang không thể miêu tả và một mùi không được tốt cho lắm, Lăng Trịnh vội vàng an ủi phụ thân: "Cha, muội muội không thối."

"Ừ." Sắc mặt Huệ Nam đế không thay đổi, sai nhi tử chuẩn bị nước, tự mình thay đồ cho nữ nhi, hai cha con bận việc, chờ Nam San tiến vào thì thấy nữ nhi nằm thoải mái trên giường ê ê a a, hai nam nhân nhà mình mắt trông mong canh giữ bên cạnh.

Nàng khẽ cười, bế nữ nhi lên, Bảo Quốc công chúa vừa vào lòng mẫu thân thì hớn hở dựa vào lòng nàng, không để ý tới hai cha con.

Sau khi Bảo Quốc công chúa lớn lên, được mọi người sủng ái cả đời, khuôn mặt càng lớn càng xinh đẹp như tiên nữ, có một không hai trong kinh đô.

Thi thư có nói:

Thù sắc chiếu minh nguyệt, tiên nga thiên thượng vân, phù dung ngọc cốt nhan, cổ kim vô lai nhân.

(Dịch nghĩa: Vẻ đẹp như trăng sáng, như tiên nữ trên trời, trắng nuột mịn màng tựa hoa phù dung, xưa nay không ai sánh bằng)

Huệ Nam mười năm, Huệ Nam đế hạ chỉ thoái vị, truyền ngôi cho Thái tử Lăng Trịnh, sửa niên hiệu Quy Nguyên, từ nay về sau, cùng Hoàng Thái hậu Nam thị sống ở hậu cung, có người nói, từng gặp thiên nhan Đế Hậu trong ngọn núi nào đó, Đế Hậu giống như tiên nhân bay từ trong sơn cốc lên trời, tuyệt sắc thiên thành hớp hồn người, truyền thuyết này không thể xác thực, lại khiến văn nhân mặc khách tán tụng, nói Huệ Nam Đế Hậu là thần tiên quyến lữ, thế gian hiếm thấy.

Trong thời gian Huệ Nam đế cầm quyền, Lăng Triều hưng thịnh phồn vinh, vận chuyển đường biển thông suốt, biên quan củng cố, đến đời con Quy Nguyên đế, sự hưng thịnh của Lăng Triều đạt tới đỉnh cao, các nước láng giềng đến chúc mừng, cuộc sống bá tánh sung túc, quốc cường binh tráng, uy danh truyền xa bốn biển, sử sách gọi là ân trạch thịnh thế.

Sử ký có ghi,

Đức nghĩa định bang ngũ châu hám, chính thống vĩ nghiệp hoành đồ triển.

Huệ cập đông nam hạo khí tồn, ân trạch thiên hạ đại quy nguyên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.