Phu Quân Thật Tuyệt Sắc

Chương 44: Phu quân của ta




Lăng Trọng Hoa lợi dụng bóng đêm đi vào phủ Hộ Quốc phu nhân, ngón tay bắn ra một viên đá, cửa số khắc hoa văn chỗ lầu các của Mạnh thị nhẹ nhàng mở ra, hắn lắc mình đi vào, mắt lạnh quét một vòng, tìm đến chỗ khảm ngọc, mở cơ quan, quả nhiên bên trong là một bức tranh cuộn.

Đẩy tay mở ra, bản thân kiếp trước hiện ra.

Hắn khẽ nhắm mắt rồi lại mở ra, cuộn tròn bức tranh châm ngọn nến trên bàn, ngọn lửa chậm rãi nuốt hết dung nhan trong bức tranh.

Trong nội thất bay tới một mùi hương ngọt ngấy, mơ hồ truyền ra tiếng nam nữ nỉ non hoan hảo, một giọng nữ khẽ rên, "Tiêu lang Tiêu lang..."

Đúng là tiếng Mạnh thị.

Nghĩ mình bị nữ nhân này mơ ước, hắn thấy buồn nôn, nhịn xuống cảm giác ghê tởm cuồn cuộn, cầm lấy hai cái chén trên bàn, cũng không thèm nhìn mà ném vào trong nội thất.

Vị nam tử tên Đàn lang trong nội thất nghe được Mạnh thị khẽ gọi, trong lòng vui vẻ, lão bà này quả nhiên có vài phần chân tình với mình, không uổng công chính mình hầu hạ mười mấy năm, mình họ Tiếu tên Đàn, Tiếu lang trong miệng Hộ Quốc phu nhân tất là mình không thể nghi ngờ, vì thế động tác càng thêm ra sức, làm Mạnh thị càng kêu lớn tiếng. (Tiêu, Tiếu đồng âm)

Hai người đang sắp lên đỉnh, đột nhiên từ vách tường bay tới hai thứ, bọn họ còn chưa thấy rõ đã bị hai cái chén đập ngất xỉu.

Lăng Trọng Hoa từ cửa sổ bay ra, theo sau đánh một chưởng kình phong vào trong phòng, thế lửa như gặp được dầu, bỗng nhiên bùng lên cao, rất nhanh lan rộng, hắn cười lạnh một tiếng, biến mất trong bóng đêm.

Lầu các rất nhanh bị ngọn lửa nuốt hết, đám người hầu nghe tin giật mình nửa ngày không hồi thần được, nơi cháy mạnh nhất vừa lúc chính là phòng ngủ của Hộ Quốc phu nhân, nếu phu nhân thực sự gặp bất trắc, đám hạ nhân bọn họ sao có thể sống tốt, nói không chừng mạng cũng khó giữ được.

Mọi người vội vàng tới phủ Trấn Quốc công báo tin, xách nước, đồ gì có thể đựng nước đều dùng tới, bận việc nửa ngày, thế lửa cuối cùng cũng giảm xuống, mấy người hầu gan lớn khoác chăn ướt xông vào.

Cảnh tượng trong nội thất làm bọn họ bị dọa không nhẹ, chăn gì đó đều cháy không còn nguyên dạng, trên giường là hai nam nữ trần trụi, Hộ Quốc phu nhân bị nam tử đè ở phía dưới.

Nam nhân này bọn họ nhận thức, đúng là Tiếu cử nhân trong phủ, nghe nói là nhân tình của phu nhân, hai người ôm chặt nhau, nơi nào đó còn đang kết hợp, mấy thị vệ không dám nhìn nhiều.

Hai người im hơi lặng tiếng, trên người trên mặt đều đầy tro bụi, không biết sống hay chết, cũng không kịp nghĩ nhiều, mấy người dùng cái chăn rách nát cuộn hai người lại, khiêng ra ngoài.

Bên ngoài lầu các, người phủ Trấn Quốc công đều đã tới rồi, thấy người bị nâng ra, trong chăn rách nát lộ ra thân thể làm rất nhiều hạ nhân đều quay đầu đi.

Mặt Mạnh Tiến Quang lạnh lùng nhìn muội muội không rõ sống chết, lại nhìn nam tử không mảnh vải che thân, gương mặt nghiêm túc còn đen hơn cây cột phòng bị cháy.

Chờ đại phu trong phủ chạy tới, bàn tay run rẩy khám mạch, lau mồ hôi, nơm nớp lo sợ nói, "Phu nhân bị sặc khói, hít thở không thông ngất đi, về phần vị lang quân này, đã mất sinh cơ."

Vị Đàn lang đè trên người Mạnh thị, thay bà ta chắn lửa, ngược lại làm Mạnh thị nhặt được một mạng.

Nghe được phu nhân còn sống, hạ nhân phủ Quốc công đồng thời thở phào nhẹ nhõm, Mạnh Quốc công đen mặt, sai người dọn nam nhân đã chết trên người muội muội xuống, may mắn vừa mới chết không lâu, thân thể nam nhân còn chưa cứng đờ, nếu không lại tốn một thời gian.

Mạnh Quốc công sai người nâng Mạnh thị đến một viện khác, phái người sắc thuốc cho bà ta uống, sau đó Mạnh thị tỉnh lại.

Còn chưa kịp kinh hoảng, Mạnh Tiến Quang tát bà ta một cái.

Mạnh thị ôm mặt, không dám tin mà nhìn huynh trưởng, yết hầu còn có vết bỏng nhỏ, "Ca, sao huynh đánh ta?"

"Thứ mất mặt xấu hổ, năm đó sau khi bệ hạ đăng cơ, ngươi được thoát tịch phá lệ phong làm Hộ Quốc phu nhân, khi đó ta từng vài lần hỏi ngươi, muốn tìm một nhà nào đó đứng đắn gả chồng hay không, ngươi không đồng ý, ai ngờ ngươi lại nuôi nam nhân ở trong phủ."

"Nuôi nam nhân thì như thế nào, nam nhân lúc trước huynh tìm đều là người sắp làm tổ phụ, ta gả qua làm vợ kế không nói, còn chưa sinh dưỡng đã phải làm tổ mẫu, dựa vào cái gì?"

"Không dựa vào cái gì, lấy tuổi tác của ngươi có thể tìm được thế gia làm vợ kế đã tốt lắm rồi."

"Ca, bọn họ không xứng, nam nhân ta muốn cần phải đỉnh thiên lập địa, nổi bật bất phàm."

Mạnh Quốc công mắt lạnh nhìn bà ta, nửa ngày "xuỳ" một tiếng, "Thế cái vị cử nhân ngươi dưỡng mười mấy năm, hắn chính là người nổi bật bất phàm? Ta thấy ngươi mỗi ngày ngâm thơ ngâm choáng váng rồi."

Mạnh thị muốn phản bác lời ông, đương nhiên không phải loại thay thế này, nam nhân bà ta muốn, tôn quý nhất thiên hạ, độc nhất vô nhị, nhưng bà ta không dám nói, huynh trưởng bình sinh khâm phục nhất chính là tiên đế, tuyệt không có thể chịu đựng bất luận kẻ nào khinh nhờn mảy may.

Tâm tư bà ta quay lại, nhớ tới trước đấy bà ta đang cùng Đàn lang hoan hảo trong nội thất, mở miệng hỏi, "Ca, huynh làm gì Đàn lang rồi?"

Mạnh Tiến Quang cả giận nói, "Ngươi còn mặt mũi hỏi, các ngươi ở trong phòng mua vui, sơ xuất dẫn lửa, trong phòng hoả hoạn, hắn bị thiêu chết."

Chết rồi?

Mạnh thị có chút phản ứng không kịp, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, bà ta chỉ nhớ mình đang sung sướng không biết ở nơi nào, đột nhiên mất đi tri giác.

Tính ra, bà ta đã là nữ nhân gần 50, đột nhiên, có người nói với bà ta, nam nhân một khắc trước còn cùng mình lên đỉnh vu sơn đã biến thành một khối thi thể lạnh băng, bảo người ta làm sao có thể tiếp thu.

Nhớ tới khi mới gặp, hắn chỉ là một trong đông đảo cử tử lên kinh đi thi, bởi vì có một vài phân giống tiên đế, bản thân nổi lên lòng chiếm hữu.

Ném cành (thả thính) mấy lần, Tiếu Đàn cũng sinh ái mộ với bà ta, vốn dĩ lấy tài năng của hắn thật ra cũng trong số tiến sĩ hạng cuối, là bà ta muốn chiếm hắn làm của riêng, dùng thủ đoạn mạnh mẽ làm không có tên trên bảng.

Sau đó, nghe được hắn có hôn sự ở quê nhà, cô nương đính thân tìm lên kinh, bà ta âm thầm phái người hủy trong sạch của cô nương kia, lại phái người nhiều lần hãm hại.

Mười mấy năm, Đàn lang với bà ta giống như là một tài vật giấu riêng, vào lúc không người quan sát cẩn thận, sao ngờ được, một người đang yên đang lành, nói không còn liền không còn.

Hiện tại ca ca nói với bà ta, Đàn lang đã chết, phòng bà ta bốc cháy, lửa từ đâu tới? Là người phương nào muốn hại bà ta?

"Ngươi nghỉ ngơi đi, cũng đừng nhớ thương nam nhân kia nữa."

Mạnh Tiến Quang nói xong, phất tay áo rời đi.

Mạnh thị ngồi yên trên giường, phảng phất như không nghe thấy.

Trong lúc nhất thời, bà ta ngây ngốc, khuôn mặt suy sụp, gương mặt bảo dưỡng thoả đáng nháy mắt già nua không ít.

Phủ Hộ Quốc phu nhân chuyển nước cũng không phải là việc nhỏ, hơn nữa đêm qua binh hoang mã loạn, bản thân Mạnh Tiến Quang cũng không kịp làm công tác phòng hộ, tự nhiên một ít hạ nhân không kín miệng để lộ tin tức trong phủ ra ngoài.

Người Mạnh gia ra tay ngăn cản, ngay cả Mạnh hoàng hậu trong cung cũng phái người, nhưng lời đồn đại đã như từ dưới nền đất chui ra, trong một đêm truyền khắp kinh thành.

Không đến nửa ngày, phố lớn ngõ nhỏ đều lan truyền, Hộ Quốc phu nhân dưỡng trai lơ, hai người tìm hoan mua vui, thế nhưng dẫn tới căn phòng bốc cháy, trai lơ kia mất mạng tại chỗ.

Có mấy nam nhân đáng khinh nghe được hiểu ý cười, nhìn không ra Hộ Quốc phu nhân ngày thường cao cao tại thượng, luôn luôn nghiêm trang, thích ngâm thơ đối chữ, lại còn chơi lớn vậy, thủ đoạn nhỏ nến tàn nhẫn như vậy cũng dùng, bằng không sao có thể làm đổ nến gây nên hỏa hoạn.

Nam nhân nghe thấy suy đoán này cười đê tiện, lão bà Mạnh thị thoạt nhìn lạnh như băng sương, thì ra thích kiểu vậy.

Người Mạnh gia nghe được vừa xấu hổ lại vừa tức giận, thẹn đến độ không dám ra cửa, đặc biệt là nữ quyến phủ Trấn Quốc công, toàn bộ đóng cửa từ chối tiếp khách.

Cả Lư thị ẩn cư Phật đường cũng thoáng nghe thấy, khi nghe nhân tình của Mạnh thị táng thân biển lửa, Phật châu trong tay bà dừng lại, trong mắt hình như có nước mắt vui vẻ.

Thanh ma ma đặt tay lên vai bà, "Tiểu thư, người nọ cuối cùng cũng chết rồi, cũng là báo ứng, mong muốn cả đời này của hắn chỉ là thăng quan nhanh, vốn tưởng rằng leo lên nữ nhân kia là có thể một bước lên mây, hừ, cũng chỉ là đồ chơi mười mấy năm không thể gặp ánh sáng, rơi vào kết cục như thế, trừng phạt đúng tội."

Lư thị cúi đầu, khôi phục lại nhanh chóng chuyển động Phật châu, trong miệng thì thầm, "Thiện ác tất có báo, nhân kiếp trước, quả kiếp này, a di đà phật."

Năm đó bà cùng đường, sau khi bị người ta vũ nhục, ác phụ kia còn chưa từ bỏ ý định, muốn dồn bà vào chỗ chết, may mắn trước khi bà lên kinh huynh trưởng có dặn, trong kinh có bằng hữu của huynh ấy, hai người đều từng học trong Quốc Tử Giám, tuy rằng giao tình không thâm, nhưng nếu thực sự có chuyện, có thể thử cầu xin.

Bà ôm lòng thử, cầu tới trước mặt Hầu gia, Hầu gia không chỉ có giúp bà thoát khỏi ác phụ đuổi giết, còn lén cho bà một chỗ an thân.

Đã bao nhiêu năm, mỗi ngày bà niệm kinh, không phải sám hối, không phải chuộc tội, mà là nguyền rủa, ngày đêm nguyền rủa đôi cẩu nam nữ kia chết không tử tế.

Hiện giờ, hắn rốt cuộc chết rồi.

Lư thị rơi nước mắt xuống Phật châu, Thanh ma ma cũng lệ rơi đầy mặt.

Đồng dạng khóc đến thở hổn hển còn có Mạnh hoàng hậu, nàng quỳ gối trước mặt Vĩnh Thái đế, đau khổ cầu xin, "Bệ hạ, cô mẫu làm người như thế nào, người khác không biết, bệ hạ còn không biết sao?"

Vĩnh Thái đế dạo này vừa thấy Mạnh hoàng hậu là phiền, từ lần trước bị người ta bắt bẻ một ngày hai lần, tâm thái đối với Mạnh thị cũng có biến hóa vi diệu.

Trong kinh lời đồn về Hộ Quốc phu nhân càng truyền càng mãnh liệt, triều dã khiếp sợ, hôm nay lâm triều, quan văn lấy Hàn Thủ phụ cầm đầu liên tiếp dâng tấu.

Mạnh thị không tu dưỡng đạo đức, uổng phí thánh nhân ân điển, không xứng làm nhất phẩm phu nhân, càng không xứng dùng phong hào Hộ Quốc, hộ quốc, nàng đã không xuất mưu hiến kế vì triều đình, cũng không ra trận giết địch bảo vệ quốc gia, sao có thể sử dụng hai chữ Hộ Quốc.

Ngay cả mấy người Khương Thứ phụ luôn luôn trung lập cũng tán thành, làm Vĩnh Thái đế vừa thẹn vừa bực, thẹn chính là, nữ tử như vậy từng là dưỡng nương của mình, bực chính là Mạnh thị cô phụ thánh ân, bôi đen hoàng gia.

Hàn Thủ phụ nỗ lực khuyên giải lấy lại phong hào Mạnh thị, nhất phẩm phu nhân cũng nên giáng cấp.

Cuối cùng Vĩnh Thái đế hạ chỉ tại chỗ, tước phong hào của Mạnh thị, từ nhất phẩm giáng xuống cung nhân tứ phẩm, phủ Hộ Quốc phu nhân vẫn để Mạnh thị ở.

Vừa hạ chỉ, Mạnh thị hôn mê bất tỉnh, vốn là thể xác và tinh thần mỏi mệt, lại thêm nhân tình đã chết, nào chịu nổi đả kích như vậy.

Bà ta vừa bệnh, liên lụy đến Mạnh hoàng hậu trong cung và Mạnh Bảo Đàm vừa gả vào phủ tứ hoàng tử sống không được tốt, đặc biệt là Mạnh Bảo Đàm, tứ hoàng tử vốn không quá thích nàng, này thì hay rồi, càng thêm không thích.

Nàng tức giận vào cung, nhưng Mạnh hoàng hậu nào còn có tâm trạng quản chuyện phu thê bọn họ, cô mẫu bị đoạt phong hào là nhỏ, danh tiết bị hủy mới là đại sự.

Mình thân là cô nương Mạnh gia, danh dự tự nhiên cũng sẽ bị tổn hại, trước mắt là không dám nói, nhưng bên Hiền phi sao có thể buông tha cơ hội này, lòng nàng nóng như lửa đốt, vội vàng nói vài câu đuổi Mạnh Bảo Đàm về, sau đó triệu kiến phụ thân Trấn Quốc công.

Vừa thấy Mạnh Tiến Quang, nước mắt liền chảy xuống, "Phụ thân, người cần phải giúp nữ nhi, chỗ bệ hạ bây giờ rất bất mãn, cô mẫu xảy ra chuyện, gặp hoạ chính là nữ tử Mạnh gia chúng ta."

Mặt Mạnh Tiến Quang đầy phức tạp, năm đó nhà hắn chưa nổi bật, muội muội tiến cung tuyển chọn, diện mạo không xuất sắc, xuất thân cũng không cao, chỉ có thể làm cung nữ tạp dịch.

Hắn một lòng khổ đọc, thật vất vả vào Quốc Tử Giám, tự nhiên hết sức quý trọng, ăn ở đều ở bên trong, rất ít khi về nhà, đệ đệ thứ xuất bị mẫu thân cố ý dưỡng thành phế vật, mới hơn mười tuổi đã kéo nha hoàn trong nhà lên giường, cả ngày làm xằng làm bậy.

Sau đó hắn may mắn kết bạn tài tử danh chấn kinh thành Nam Sùng Khởi, Sùng Khởi không khinh thường xuất thân của hắn, hai người trở thành bạn tốt, bình văn ngâm thơ, thời gian đó là thời gian đẹp nhất trong đời hắn.

Trước mắt, nhìn Mạnh hoàng hậu đau khóc thành tiếng, nghĩ muội muội nằm ở trên giường thần sắc đau thương, tâm hắn tràn ngập cô đơn, mấy người này cuộc muốn thế nào, vì sao không sống yên ổn mà lại gây ra nông nỗi này.

Thần sắc ông đầy cô đơn, nhìn Mạnh hoàng hậu, "Hoàng hậu muốn thần làm như thế nào?"

"Phụ thân, trước mắt cô mẫu đã chọc đến bệ hạ không vui, việc cấp bách là không thể để những người khác mượn điều này bôi nhọ người Mạnh gia khác."

"Được, vi thần chắc chắn tận lực."

Ông vác thể xác và tinh thần mệt mỏi xuất cung, chờ tuỳ tùng ở cửa cung thấy ông ra, gấp gáp tiến lên, thấp giọng nói, "Quốc công gia, không tốt, trong kinh lại có lời đồn đại, những chuyện của nhị lão thái gia bị người thọc ra."

Mạnh Tiến Quang đáy mắt trầm xuống, "Đi, hồi phủ."

Vừa hồi phủ thì nghe được tiếng khóc rung trời, thái phu nhân nhị phòng tóc tai bù xù ngồi dưới đất, tay xé xiêm y không chỉnh tề của nhị lão thái gia.

Vây quanh là thứ tử thứ tôn, loạn thành một đoàn.

Trấn Quốc công phu nhân tức giận thiếu chút nữa ngất xỉu, thế tử và thế tử phu nhân mặt đen như đáy nồi, người một nhà thấy Mạnh Tiến Quang, giống như thấy người tâm phúc, đồng thời đi lên.

"Quốc công gia, thật là họa trời giáng, cũng không biết là kẻ nào lòng dạ hiểm độc, nước bẩn gì đều hắt về Quốc công phủ chúng ta."

Trấn Quốc công hất tay Trấn Quốc công phu nhân nhào lên, mặt Dung thị cứng đờ, ổn định lại làm bộ dường như không có việc gì, "Quốc công gia, người xem việc này nên xử lý như thế nào?"

Nhị lão thái phu nhân cùng nhị lão thái gia cũng mắt trông mong mà nhìn hắn, Mạnh Tiến Quang lạnh mặt hỏi, "Đồn đại bên ngoài là thật là giả, trong lòng các ngươi rõ ràng, trên đời không có bức tường nào không lọt gió, ta bất lực."

Ông xác thật là bất lực, lời đồn về Mạnh thị lúc trước ông cũng không ngăn cản được, hiện nay chuyện nhị phòng ông càng thêm không có cách nào, mấy lời đồn đại không biết truyền như thế nào, đúng là không có lửa làm sao có khói, làm bọn họ không bắt được nhược điểm nào.

Muốn nhìn Mạnh gia xui xẻo ngoài phe đại hoàng tử ông không nghĩa ra ai khác, chẳng qua Mạnh gia sừng sững triều đình nhiều năm, lấy phe đại hoàng tử do Hàn Thủ phụ cầm đầu căn bản không có khả năng lay động nửa phần, không biết bọn họ mời được cao nhân từ đâu, cả thám tử phủ Trấn Quốc công cũng không tra ra.

Ông nhìn mọi người trong viện, đột nhiên trong lòng trào dâng bi ai, cả đời này của ông, đến tột cùng là vì cái gì?

Mọi người thấy ông không nói lời nào mà đi, đều bối rối, Mạnh thế tử và Mạnh phu nhân cùng nhau quỳ xuống, hô to, "Phụ thân, trước mắt Mạnh gia chính là lúc nguy nan, người cũng không thể mặc kệ, ngẫm lại hoàng hậu trong cung, còn có tôn nữ gả vào phủ tứ hoàng tử, Mạnh gia chúng ta không thể ngã xuống."

"Vậy các ngươi nói làm sao bây giờ?"

Mạnh thế tử nhìn nhị lão thái gia, giọng căm hận nói, "Thịt thối không trừ, đâu sinh thịt mới, cành khô không cắt, khó nảy mầm non, Mạnh gia chúng ta hiện giờ phụ thân là thái gia người quản lý, đã sớm nên phân nhà."

Nghe được phân nhà, nhị phòng Mạnh gia không vui, Mạnh nhị lão thái gia cùng nhị lão thái phu nhân lập tức đoàn kết, "Đại chất tử, ngươi nói lời này chính là đại bất kính, chuyện phân nhà đâu đến lượt vãn bối như ngươi có thể đề cập."

"Tuy bản thế tử là vãn bối, nhưng nếu trưởng bối chi thứ không có dáng vẻ trưởng bối, sao ta không thể đề cập."

Mạnh nhị lão thái gia nhìn hắn, "Không được, chúng ta không phân nhà."

Mạnh Tiến Quang nhìn bọn họ, lạnh lòng, "Thôi, sự tình đã xảy ra, phân nhà vô ích."

Nói xong, không để ý tới kêu gọi phía sau, lập tức trở về viện mình.

Mấy chuyện đổ đốn của Mạnh gia lan truyền ồn ào huyên náo, lúc Nam San nghe thấy mấy lời đồn này có chút không hồi phục tinh thần được, nàng bảo nam nhân của mình đi giáo huấn lão bà kia, không nghĩ tới nam nhân của nàng lại dám đi phóng hỏa giết người, thật sự uy vũ.

Nàng u oán mà nhìn nam nhân đã mặc y phục, khôi phục phong thanh minh nguyệt, hoàn toàn khác nam nhân như lửa nóng ban đêm, đáng thương nàng dùng đủ loại thủ đoạn, mấy cô nương thay phiên lên mới làm hắn vừa lòng.

"Phu quân, lần sau đừng giết người phóng hỏa nhé?"

Nam nhân liếc nàng một cái, "Chỉ phóng hỏa, không giết người."

Phóng hỏa còn không phải là giết người sao?

Mạnh gia trò này tiếp nối trò kia, nếu nói không có bút tích của nam nhân nhà mình, nàng không tin, bằng không, lấy quyền thế phủ Trấn Quốc công, sao có thể để sự tình lan truyền ra khắp nơi.

Trong lòng nàng mơ hồ có chút băn khoăn Mạnh Quốc công, nhưng nghĩ những người Mạnh gia khác lại khó chịu như nuốt ruồi bọ, thật không biết Mạnh Quốc công làm sao sống được với những thân nhân như vậy.

Ánh mắt nam tử còn đang nhìn chằm chằm nàng, thấy trên mặt nàng không hề có sợ hãi và kinh ngạc, yên lòng, hắn không hy vọng nhìn ra sợ hãi mình trong mắt thê tử.

Nam San mỉm cười nhìn nam nhân của mình, thật là thấy thế nào cũng cảnh đẹp ý vui, chẳng qua nàng lo lắng hắn bị người ta chửi bới, ở trong lòng nàng nam nhân của mình tốt vô cùng, hết sức vừa lòng, không chấp nhận được người khác nói xấu nửa câu.

Nghĩ ngợi, lên tiếng, "Phu quân, mọi chuyện cẩn thận."

Lăng Trọng Hoa cho nàng ánh mắt yên tâm, ngôi vị hoàng đế với hắn đã là nhất định phải được, nhưng hắn nhất định sẽ không để người trong thiên hạ lên án nửa câu, lão cung nữ kia thật ra mạng lớn, trong biển lửa nhặt được một mạng, hắn nhìn thê tử có chút lo lắng, nữ nhân nhà mình đang lo lắng cái gì, cho rằng hắn là vũ phu chỉ biết đánh đánh giết giết sao?

Kiếp trước hắn là đế vương mấy thập niên, quyền mưu thủ đoạn, loại nào không biết, nhưng có đôi khi lười vòng vo, trực tiếp động thủ.

"Ta không phải vũ phu."

Trên thế giới nào có vũ phu tuấn mỹ vô song như thế.

Biết hắn hiểu rõ, nàng ngọt ngào cười, "Chàng không phải vũ phu, chàng là phu quân của ta, phu quân của một mình ta."

*vũ phu và ngô phu (phu quân của ta) đồng âm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.