Nam San thực sự tức giận, vì sao cha biết còn không nói, "Cha, cha có biết con cổ trùng kia mặc dù không làm hại tính mạng con, nhưng nó vẫn luôn ở trong bụng, làm người ta rất sợ hãi, hơn nữa trong bụng có một con sâu, nghĩ lại mà buồn nôn."
"Con nói cái gì? Cổ trùng?" Nam nhị gia thất thanh kêu lên, hắn không biết, sao lại là cổ trùng, chỉ là một viên thuốc làm người ta béo lên thôi mà, thế nào lại là con sâu nhỏ?
Thấy vẻ mặt của cha không giống giả vờ, Nam San thở phào nhẹ nhõm, ít nhất cha không biết cho nàng ăn chính là cổ trùng, "Cha, trong thân thể con có một con cổ tham ăn, nó ăn khỏe, làm con cũng ăn khỏe theo, cho nên có mới béo, hiện giờ đã có người lấy nó ra, bởi vậy con không sợ đói nữa."
Nam nhị gia cúi đầu, không dám nhìn mắt của nữ nhi, hắn đã từng nghe qua về cổ trùng, là một vật cực kì âm độc tàn nhẫn, viên thuốc màu đen kia sao lại là cổ trùng.
Hắn nhìn tay mình, mười ngón tay mập mạp, chính là đôi tay này đã đút viên thuốc vào miệng nữ nhi, lúc đó nữ nhi cũng mới qua trăm ngày, nhân lúc thê tử không chú ý, hắn hạ quyết tâm, nhét viên thuốc vào miệng nữ nhi.
Nữ nhi còn tưởng rằng là đồ ăn ngon, chóp chép miệng, vẻ mặt đau khổ nuốt xuống.
Hắn rơi vào trong hồi ức, Nam San cũng tìm kiếm trong trí nhớ, hình như mới sinh ra không lâu, có một ngày cha ôm nàng, trong tay cầm một thứ giống viên kẹo, do dự mấy lần, nhẹ giọng dỗ nàng.
"San Nhi ngoan nha, cha cho con ăn một hạt đậu đậu ngọt ngào."
Lúc ấy, nàng có chút kháng cự, nhưng nghĩ từ khi ra đời tới nay, cha đối xử với nàng như báu vật, chắc sẽ không hại nàng, há miệng nhỏ, tùy ý cha đút viên thuốc vào miệng, gian nan nuốt xuống, mùi vị tuy không đắng nhưng là lạ.
Hoá ra bọc bên trong chính là cổ tham ăn.
"Cha, sâu trong thân thể con đã lấy ra rồi." Nam San nghĩ ngợi thử thăm dò hỏi, "Lang Nhi..."
"Không có."
Nam nhị gia ngẩng đầu, lập tức phủ nhận, khi thê tử mang thai, hắn ngàn cầu vạn cầu, hi vọng đứa bé trong bụng không giống mình.
Sau khi nữ nhi ra đời, vừa mới bắt đầu còn không nhìn ra, chờ vừa qua trăm ngày, kì vọng của hắn rốt cuộc hóa thành bọt nước, nhìn bé con ngũ quan giống hệt mình, nhẫn tâm cho nữ nhi ăn thuốc.
Lang Nhi lại không giống, tướng mạo thằng bé giống Định thị nhiều hơn, cho dù không cho uống thuốc, hắn cố ý dẫn đường nên cũng ăn khỏe, bởi vậy dáng dấp tròn vo.
Hắn mới yên lòng.
Cha mẹ trong thiên hạ nào có ai không muốn tốt cho con cái.
Lúc hắn mười bốn tuổi, mặc dù chỉ là một thứ tử Hầu phủ, nhưng phụ thân rất thiên vị hắn, lại thêm tướng mạo hắn giống cha, cũng rất thông minh, đi đâu cũng có người khen hắn có phong thái của cha, mọi người tặng ngoại hiệu Tiểu Sùng Lang.
Hắn cũng vẫn luôn coi đây là vinh.
Mãi đến một ngày, hắn cầm văn chương mới sáng tác, lòng tràn đầy vui mừng đi tìm phụ thân chỉ bảo, một màn trong lầu các làm hắn sợ ngây người.
Phụ thân tài giỏi ưu tú đứng bên cửa sổ, một nam tử cao lớn ôm lấy ông từ sau lưng.
Phụ thân hơi cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt của ông, nhưng mặt người sau lưng lại nhìn thấy rõ ràng.
Chính là Mạnh Quốc công, Mạnh Tiến Quang.
Lúc ấy hắn kinh ngạc đầu óc trống rỗng, lại còn nhớ giấu người, hoảng hốt nghe thấy tiếng Mạnh Quốc Công ngả ngớn, "Sùng Lang, Nhị lang nhà ngươi giống ngươi, đúng là thiếu niên tươi trẻ, dáng vẻ tựa như năm đó lần đầu tiên thấy ngươi ở Quốc Tử Giám, làm cho lòng người ta thật khó nhịn."
Nam Hoành Tuấn vẫn là thiếu niên nghe được lời này, như bị sét đánh.
Trong lúc nhất thời, đầu óc ong ong, như mất đi thính giác không nghe thấy cái gì, trong đầu chỉ quanh quẩn câu nói kia.
Cửa sổ trong lầu các không biết khi nào đóng lại.
Hắn mất hồn mất vía trở lại phòng mình, lúc đó hắn đã mười bốn tuổi, có ngu đi chăng nữa cũng biết thâm ý trong lời Mạnh Quốc Công.
Trong đế kinh không ít quan lại quyền quý nuôi tiểu quan, thậm chí có tiểu quan lâu chuyên cung cấp cho nam nhân vui đùa, nhóm con cháu thế gia áo mũ chỉnh tề bình thường đều giấu rất kĩ, lại nhét tiền bạc bịt miệng nên không có ai rảnh rỗi truyền ra.
Không nghĩ tới, Mạnh Quốc Công trông uy vũ bất phàm lại là người trong đạo, nghĩ đến phụ thân khí khái thanh kì, làm hắn khó có thể chấp nhận.
Nhìn diện mạo mình tương tự phụ thân, hắn đã từng vì điều này mà kiêu ngạo, chợt thấy chán ghét, ném gương xuống đất, hóa thành mảnh nhỏ, hai tay vô lực buông thõng, dường như có thứ gì đó sụp đổ vào lúc này.
Hắn cực kì hận tướng mạo của mình.
Hận không thể lập tức hủy đi khuôn mặt, rồi lại sợ khiến người khác hoài nghi, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có con đường đắm mình trụy lạc.
Tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng đặt mua mấy viên thuốc của một đại phu không nổi tiếng, hạ quyết tâm, nửa tin nửa ngờ dùng thuốc.
Không nghĩ tới, hiệu quả cực kỳ tốt, không đến nửa năm, hắn đã béo gấp đôi, nghĩ đến ánh mắt ngạc nhiên của Mạnh Quốc Công thật là sảng khoái.
Mà hắn cũng không hề chạm vào những sách vở gì đó nữa, cũng không hề chăm chỉ làm văn chương, như thứ tử của bao nhà khác chơi bời lêu lổng, ăn uống miễn phí.
Dần dà, không còn ai gọi hắn là Tiểu Sùng lang nữa, hắn cũng giống như thứ tử những nhà khác, biểu hiện bình thường vô năng, phụ thân nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp khó hiểu, hắn lại có cảm giác sung sướng khi trả được thù.
Từ đây, hai cha con như người lạ.
Phụ thân vẫn ngọc thụ lâm phong, Mạnh Quốc Công cũng vẫn là khách quen trong phủ, hắn lại càng thêm béo phì, khắp nơi khôn khéo trở thành một người bình thường không đáng chú ý.
Nam San thấy sắc mặt phụ thay đổi liên tục chợt tỉnh ngộ, từ khi trở thành Nam San tới nay, cha thật sự rất yêu thương mình, như vậy có thể bỏ thuốc mình, khẳng định là có nỗi khổ bất đắc dĩ, bằng không lấy tình yêu của ông dành cho con cái, làm sao nỡ hại nàng.
Đến tột cùng là nguyên nhân gì?
"Cha, có lý do gì khó nói, có ẩn tình gì có thể nói cho nữ nhi."
Nam nhị gia thở dài, nữ nhi trưởng thành, nhưng chuyện bẩn thỉu buồn nôn như vậy hắn làm sao nói được, tự nhiên làm bẩn lỗi tai con bé.
"San Nhi à, cha không thể nói, có đôi khi đẹp cũng là một cái tội."
Đạo lý này nàng biết, chẳng lẽ là có người mơ ước nam sắc của phụ thân?
Là ai chứ?
Nàng chau mày suy nghĩ cẩn thân, không có kết quả, nghĩ ngợi, "Cha, cha không nói ắt có lý do không nói, nhưng nữ nhi cũng có một lời, không đả thương được kẻ địch đã tự làm hại thân thể chính là lựa chọn không sáng suốt."
Thấy phụ thân cuối cùng nhìn thẳng mắt nàng, lại nói tiếp, "Mặc kệ người khác như thế nào, tự ta tiêu sái, hắn dám đụng chạm, tất khiến hắn không ăn được gà miệng còn dính đầy lông, có đôi khi ngang ngược lại sợ không muốn sống."
Nói xong câu cuối cùng, mặt Nam San vốn vui mừng chuyển thành tiêu sát và quyết tuyệt.
Nam nhị gia nhìn nàng chăm chú, sau một lúc lâu, "Bảo người bạn của con đến nhà chơi đi."
Cách một ngày, Khương Diệu Âm đúng hẹn tới nhà, vùa thấy Nam San liền kêu to "oa oa", "Một thời gian không gặp, cô lại gầy đi rồi, thoạt nhìn là một tiểu mỹ nhân."
Nam San giận dữ liếc nàng một cái, giới thiệu phụ thân mình, Khương Diệu Âm lúc này mới thấy Nam nhị gia.
Vẻ mặt Nam nhị gia phức tạp gật đầu, hóa ra người giải cổ mà San Nhi nói là tiểu thư nhà Khương Thứ phụ, cũng phải, San Nhi ngày thường không có bạn bè khuê phòng, chắc là ở trong cung quen vị Khương tiểu thư này.
Hắn ngược lại có nghe loáng thoáng, sư phụ Khương tiểu thư là Y Thánh, cơ bản không ở trong kinh, thuật tà môn như cổ trùng cũng chỉ có Y Thánh một mạch (mạch đập) là có thể nhìn ra.
Nam San dẫn người vào trong thư phòng, cài chặt then cửa, Khương Diệu Âm nhìn kỹ Nam nhị gia, lập tức hiểu ra, trong cơ thể ông có cổ tham ăn đã khoảng hai mươi năm.
Hết thảy chuẩn bị ổn thoả, Khương Diệu Âm lấy ra bình ngọc đựng Trân tu cổ, mở nắp khẽ nghiêng, một con sâu nhỏ như bạch ngọc trong suốt nằm trong lòng bàn nàng.
Cổ trong bụng Nam nhị gia nghe mùi hương tỉnh lại, theo mùi thơm mê người bò ra, trong yết hầu thò ra một thân thể béo mập.
Nam San chịu đựng thét lên nhìn con sâu đen béo xấu xí, rõ ràng lớn hơn con trong thân thể nàng rất nhiều.
Hiển nhiên cũng càng thêm thông minh, nó không vội đi ra, mà do dự bồi hồi.
Khương Diệu Âm đưa bàn tay sát mặt Nam nhị gia, cuối cùng cổ tham ăn cũng không ngăn được dụ hoặc của thức ăn ngon, từ trong miệng bay nhào ra, vừa ra khỏi miệng, lập tức bị Khương Diệu Âm tay mắt lanh lẹ bắt được.
Nàng thở một hơi thật dài, nỗi lo của Nam San cũng tan biến, Nam nhị gia bị con sâu đen béo trong tay Khương Diệu Âm dọa giật nảy mình, không dám tin thứ này bò ra từ trong bụng mình.
Hắn nhắm mắt lại, hít sâu mấy hơi rồi mở ra, nói lời cảm ơn Khương Diệu Âm.
Khương Diệu Âm liên tục đáp lễ, "Nam thế thúc không cần khách khí, cháu và San tỷ nhi mới quen đã thân, rất là hợp ý, về sau mọi người đau đầu nóng óc cứ tới tìm cháu, bảo đảm thuốc đến bệnh trừ, còn hiệu quả hơn thuốc của Thái Y viện."
"Đa tạ Khương tiểu thư."
Nam nhị gia thấy nàng nói rất chân thành, cũng thành tâm cảm tạ.
Nam San dùng cùi chỏ huých nàng, "Được, đây là cô nói đó."
Khương Diệu Âm bật cười, nàng thích Nam San lanh lẹ, đáng tiếc lão nhân trên núi thúc giục mãi muốn nàng trở về.
Uyển chuyển từ chối lời mời ở lại chân thành của hai cha con Nam thị, Khương Diệu Âm phải vội vã hồi phủ chuẩn bị đồ đạc.
"Thật sự là sư phụ ta thúc giục lắm rồi, không thể ở kinh thành lâu hơn, chờ lần sau ta về, chúng ta lại tụ họp."
"Được," Nam San thu hồi tâm trạng phiền muộn, cười tiễn nàng ra cửa.
Khương Diệu Âm nhìn ngũ quan xinh đẹp đơn thuần của nàng, cười nói, "Về sau cô chính là Tam hoàng tử phi, tương lai ta phải nhờ cô rất nhiều."
"Được, đơn giản là gả chồng tìm nhà chồng, việc này ta gánh vác."
"Đừng," Khương Diệu Âm vội vàng xua tay, "Việc này thì không nhọc cô lo lắng."
"Ồ, có nhà nào rồi hả?"
Khương Diệu Âm không đáp, nháy mắt, nhảy lên xe ngựa rời đi.
Nam San bật cười, quay đầu, liền thấy Tưởng Bá Xương ở góc đường, ý vị không rõ mà nhìn tường cao Hầu phủ, trong mắt là u tối khó hiểu.
"Tưởng công tử, nhiều ngày không gặp, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ."
"Cực khổ tam tiểu thư thăm hỏi, Tưởng mỗ mọi thứ đều ổn, còn chưa chúc mừng tam tiểu thư được thánh thượng tứ hôn."
"Đa tạ."
Nàng nhìn thanh niên rõ ràng gầy đi không ít, lúc này xuất hiện ở cửa Hầu phủ, sợ là đến vì hôn sự.
Nam San đoán không sai, Tưởng Bá Xương lúc này tới cửa đúng là vì hôn sự, mấy ngày trước đây, Ngụy thị phái người tới nhà hắn, nói rõ ý tứ, đơn giản là hiện giờ trong phủ không có hôn ước chỉ có một mình tứ tiểu thư, gả đến Tưởng gia chỉ có thể là tứ tiểu thư.
Sau khi hôn sự trong cung truyền khắp nơi, hắn liền biết, tam tiểu thư Nam gia hiện giờ đã là chính phi Tam hoàng tử tương lai cao quý, không phải người hắn có thể mong, mẫu thân ở nhà làm ầm ĩ, bảo hắn đến nhà đòi lời giải thích.
Hắn không muốn, Tưởng gia dù có nghèo túng, trong xương cốt hắn vẫn đầy ngạo khí, làm sao có thể chịu người khác năm lần bảy lượt coi khinh.
Ý tứ trước của Nam gia hắn cũng có nghe phong phanh, ai không được chọn người đó gả vào Tưởng gia, vốn dĩ mọi người đều cho rằng tam tiểu thư tất nhiên sẽ trở về nhà không thể nghi ngờ, nhưng ai biết cuối cùng không được chọn chỉ có đích tứ tiểu thư Tam phòng.
Trước kia hắn từng có duyên gặp đích tứ tiểu thư này đôi lần, nàng đứng phía sau đại tiểu thư Nam gia như một bản mô phỏng, bất luận là cử chỉ hay thần thái đều cố tình mô phỏng đường tỷ của mình, nhưng lại không có khí chất như đại tiểu thư.
Lúc trước bởi vì hai nhà có hôn ước, hắn cũng cẩn thận xem qua những bài thơ Nam đại tiểu thư làm, thật lòng mà nói xác thật là tác phẩm xuất sắc, nhưng nàng là thiếu nữ thanh xuân, thơ từ làm ra lại như một người lớn tuổi trải qua nhân gian tang thương, khi thì đa tình, khi thì bộc lộ dã tâm mạnh mẽ, làm lòng hắn còn nhiều nghi ngờ.
Có lẽ thế gian có người trời sinh nhạy cảm suy nghĩ nhiều.
Nhưng người như vậy lại không phải thê tử hắn muốn, hắn muốn là nữ tử dịu dàng, có thể quản lý yên ổn nhà cửa, đương gia chủ mẫu để hắn không phải lo âu về sau, mà không phải cả ngày nghĩ phong hoa tuyết nguyệt, làm kiều hoa ở bên nam nhân.
Nam Cẩn hắn còn không có hứng thú, huống chi là Nam Uyển dáng vẻ kệch cỡm, càng thêm không phải hắn muốn.
Hầu bao trong tay áo vẫn còn như cũ, nhưng lòng hắn lại vắng vẻ, lưỡng tình tương duyệt, không thắng nổi chênh lệch dòng dõi.
Hiện giờ Nam San là người có hôn ước, tiếp xúc với nam tử khác phái không ổn lắm, hàn huyên vài câu đơn giản rồi trở lại viện mình.
Tưởng Bá Xương nhìn bóng lưng nàng, một thời gian không gặp, Nam tam tiểu thư đã khác lần đầu gặp mặt rất nhiều, diện mạo xinh đẹp trong sáng, dàng người tinh tế, hắn có hơi phiền muộn, tuy rằng lúc ấy đổi người, hắn chỉ tạm chấp nhận đồng ý, nhưng không biết vì sao, trước mắt lại có chút không cam lòng.
Thở dài, đi về phía chính viện Hầu phủ, lần này hắn tới chủ động từ hôn.
Hành động lần này của Tưởng Bá Xương trúng ý muốn của Ngụy thị, đã nhiều ngày, nàng rất sợ nhìn thấy Phù thị, mỗi lần gặp mặt chính là khóc lóc kể lể, làm người ta bực bội, nhưng cố tình lại không thể làm gì nàng ta, dù sao thì giờ Cẩn tỷ nhi cũng là phi tử của Hoàng thượng, cũng không thể bởi vì những việc này ảnh hưởng ân sủng của nữ nhi.
Trong cung truyền đến tin tức, gần đây nữ nhi rất được sủng ái, Ngụy thị đắc ý, Cẩn tỷ nhi của nàng, luận diện mạo tài tình đều hơn hẳn nữ tử khác, sao có thể không khiến bệ hạ nhìn với con mắt khác.
Đáng tiếc, nếu sinh ra sớm mười mấy năm thì tốt rồi.
Nàng tiếc hận nghĩ, nhưng hiện nay cũng tốt, Cẩn Nhi đã là phi vị, chuyện sau này ai có thể nói được chính xác.
Nghĩ vậy, nàng làm bộ thương tiếc mà thở dài, "Nếu Tưởng hiền chất khăng khăng từ hôn, ta cũng không thể nói gì hơn, không thành quan hệ thông gia, chúng ta vẫn là thế giao, về sau mọi người có khó khăn gì cứ việc tìm Hầu phủ."
Tưởng Bá Xương chắp tay hành lễ, "Đa tạ thế bá mẫu, tiểu chất cáo từ."
Chờ hắn đi ra đại môn Hầu phủ, cảm thấy tâm trạng vô cùng ngột ngạt, Nam gia làm nhục hắn như thế, đối tượng đính hôn cứ đổi tới đổi lui, vừa rồi hắn đưa ra từ hôn, Ngụy thị chẳng thèm đưa đẩy, lập tức đồng ý, đơn giản là Tưởng gia hắn hiện giờ suy lụi.
Hắn nắm chặt nắm đấm trong tay áo, lại đụng tới hầu bao cất giấu bên trong, nếu hắn có quyền, như vậy người mình mong muốn sẽ không gả cho người khác.
Hiện giờ nàng sắp trở thành hoàng tử phi rồi, nào còn nhớ đến một người không có tiếng tăm gì như hắn, hắn cười tự giễu, muốn vứt bỏ hầu bao, nghĩ lại lại cất vào tay áo.
Phù thị nghe được Ngụy thị phái người truyền lời, vui vẻ ra mặt nói với nữ nhi, "Coi như Tưởng gia thức thời, con cũng không phải cái đứa thứ xuất Nhị phòng kia, Uyển Nhi với thân phận đích tiểu thư, nghĩ đến bọn họ cũng cảm thấy trèo cao không được."
Nam Uyển vừa mới bắt đầu cũng vui vẻ, nghe Phù thị nhắc tới Nam San, mặt lại trầm xuống, đích xuất thì thế nào, còn không phải để đứa thứ xuất kia chiếm lấy vị trí chính phi Tam hoàng tử.
Đều do mình, ngày đó ở đại điện vì sao không cố gắng trụ vững, bằng không vị trí chính phi Tam hoàng tử cũng không rơi xuống đầu đứa ngốc Nam San.
Tam hoàng tử.
Lòng nàng nóng lên, mặt cũng đỏ như quả cà chua, một nha đầu ngốc làm sao có thể xứng đôi với nam tử tuấn dật bật phàm như thế, nghĩ đến gương mặt tuấn tú, giơ tay nhấc chân đầy ưu nhã khí phách, ngay cả Tứ hoàng tử cũng không xứng xách giày cho hắn.
Phù thị nhìn chằm chằm mặt nữ nhi, thầm nghĩ dạo này nữ nhi có chút không thích hợp, cứ một mình đối diện một bài thơ ngây ra, chẳng lẽ là, thiếu nữ nảy sinh tình cảm?
Nàng cẩn thận hồi tưởng, bắt đầu từ khi nào, Uyển Nhi có dáng vẻ này, nhíu mày hồi tưởng, bỗng nhiên giật mình, hình như bắt đầu từ ngày Tam hoàng tử tới phủ, nữ nhi như thay đổi thành một người khác.
Chẳng lẽ là?
Ngày ấy nàng không nhìn thấy Tam hoàng tử, nhưng nghe được trong phủ nghị luận, nhắc tới Tam hoàng tử, tất cả đều là vẻ mặt say mê, vậy tướng mạo Tam hoàng tử ắt xuất trần thoát tục.
San tỷ nhi nhị phòng là chính phi hoàng thượng ban cho, Uyển tỷ nhi không phải là định tỷ muội hầu một chồng, vào phủ Tam hoàng tử làm trắc phi chứ.
Trắc phi hoàng tử thân phận không thấp, nhưng ở phía dưới thứ xuất nhị phòng, nàng làm sao cam tâm.
Nghĩ ngợi, thử thăm dò mở miệng, "Uyển Nhi, nghe nói tướng mạo Tam hoàng tử rất xuất sắc, phối với đứa ngốc Nhị phòng kia thật là đáng tiếc."
Mặt Nam Uyển biến đổi đa dạng, cuối cùng là tốt lên, "Hừ, với dáng vẻ của nàng ta, cũng chỉ bảo vệ danh phận chính phi sống quãng đời còn lại."
Phù thị tưởng tượng, cũng phải, San tỷ nhi vừa nát vừa ngốc, lại còn béo, nghe nói gần đây gầy đi, nàng cũng chưa thấy, nghĩ đến có thể gầy thế nào, cả nhà đều mập.
Uyển tỷ nhi của nàng lại khác, diện mạo không kém, tài tình cũng không thấp, lại xuất thân đích nữ, nhất định có thể được Tam hoàng tử nhìn với con mắt khác, đến lúc đó sinh nhi tử trước, về sau chính là trưởng tử, Nhị phòng kia dù sao cũng là tỷ tỷ, kiểu gì cũng sẽ quan tâm một hai, lại thêm bản thân không con không sủng, tất sẽ nhìn trúng Uyển Nhi.
Vậy Uyển Nhi chính là người đứng đầu vương phủ.
Nghĩ như thế, nữ nhi tiến vào phủ Tam hoàng tử là một lựa chọn không tồi.
Nam Uyển nhìn sắc mặt nương nàng, biết lại nghĩ tới mấy thứ tầm thường, mặt nàng hiện vẻ khinh thường, nàng và Tam hoàng tử nhất định phải làm một đôi người người hâm mộ, cùng khen ngợi tài tử giai nhân.
Nàng sẽ không giống nương nàng, cả ngày tính kế mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, không có sức hút nữ nhân nên có, đẩy nam nhân đến bên cạnh nữ nhân khác.
Tuy hai mẹ con tâm tư khác nhau, nhưng mục tiêu lại nhất trí.
------
Mấy ngày nay Nam San đều theo Đỗ ma ma học quy củ, Đỗ ma ma không giống Hồng ma ma, quả thực là moi tim móc phổi với nàng, phàm là yêu cầu hợp lý thì đều cho phép.
Nàng nhìn Chung Khấu Châu ngó dáo dác ngoài viện, biết nhất định là biểu tỷ có chuyện, vì thế xin Đỗ ma ma nghỉ một lát, Đỗ ma ma ở trong cung nhiều năm, ánh mắt tự nhiên phải có, lập tức đồng ý.
Nam San ưu nhã đi qua, dáng người và phong thái khác một trời một vực với quá khứ, Chung Khấu Châu nhìn mà ngây ngốc, "Tam muội muội, dạo này muội thay đổi, ta cũng không dám nhận."
"Dù có thay đổi thế nào thì muội vẫn là tam muội muội của tỷ."
Chung Khấu Châu thấy nàng nói như thế, trong lòng thoải mái, kéo tay nàng nói, "Công tử Tưởng gia vừa rồi tới phủ, đã từ hôn với Hầu phủ, tứ muội muội cũng không cần gả qua nữa."
"Từ hôn? Bá mẫu khẳng định đồng ý đúng không?"
Lấy con người đại bá mẫu, Tưởng gia từ hôn đúng ý bà ta, bà ta không cần chịu điều tiếng, lại có thể vứt bỏ hôn sự phiền lòng này.
Chung Khấu Châu gật đầu, nghĩ đến vừa rồi xa xa nhìn thoáng qua, một công tử tuấn lãng ôn nhã như vậy, nếu là phu quân nàng thì tốt biết bao!
Nam San thấy biểu tỷ bỗng nhiên đỏ mặt, trong lòng xoay mấy vòng, liền hiểu được, thiếu nữ hoài xuân, Tưởng công tử xác thật là nam nhân xuất chúng.
Đáng tiếc, Tưởng gia đã từ hôn, dù không từ hôn, cũng không có khả năng cưới ngoại tôn nữ Hầu phủ như biểu tỷ.
Dù cho Tưởng gia đồng ý, lấy tính tính cô mẫu, sao có thể đồng ý?
Bà ấy một lòng một dạ muốn gả biểu tỷ tới nhà quyền quý, bằng không sao lại ăn vạ nhà mẹ đẻ không đi.
Ngày tháng không nhanh không chậm trôi qua, từ sau khi Đỗ ma ma tới, Nam San cảm thấy cuộc sống của nàng thú vị hơn, một người dụng tâm dạy, một người nỗ lực học, rất nhanh, nàng đi đứng cũng rất có phong phạm.
Đinh thị có đôi khi thấy nữ nhi học vất vả, người cũng gầy đi không ít, ngược lại cũng không hề cố tình bắt nàng ăn uống điều độ, có khi cũng sẽ xuống bếp nấu thêm đồ ăn cho nàng.
Ăn thịt viên nàng thích nhất, viên thịt bóng dầu ớt, cắn một miếng, miệng ngập nước sốt nồng đậm trộn lẫn vị thịt, quả thực là mỹ vị nhân gian, Nam San cảm thấy mỹ mãn híp mắt, làm Đỗ ma ma nhìn mà buồn cười không thôi.
"Tam tiểu thư thích ăn món này, nô tỳ nhớ lúc tiên đế còn sống cũng thít ăn nhất, nghe người ta nói, là Văn Nhàn Hoàng hậu sinh thời cực yêu thích, tiên đế hoài niệm thê tử, cũng thường sai đầu bếp trong cung làm món này."
Tiên đế Võ Chính Đế, dân gian không có nhiều tư liệu lịch sử về ông, mơ hồ nghe qua là nam tử si mê võ học, thâm tình nghiêm túc.
Nam San nghe Đỗ ma ma nhắc tới, chợt hứng thú, hỏi, "Ma ma từng gặp tiên đế sao? Còn gặp qua Văn Nhàn Hoàng hậu?"
Nếp nhăn khóe mắt Đỗ ma ma run lên, "Nô tỳ cùng Hộ Quốc phu nhân là lão nhân tiến cung cùng lúc, khi đó là tiên đế tại vị, nô tỳ chưa từng gặp Văn Nhàn Hoàng hậu, nhưng thật ra may mắn gặp qua thiên nhan tiên đế."
Bà và Hộ Quốc phu nhân cùng mẫu thân Ngụy thị - Lý thị đều là
1 2 »