Mấy đứa nhóc chụm đầu thảo luận em bé từ đâu mà có.
Cây Đuốc Nhỏ lớn nhất, nói chuyện uy quyền nhất: “Huynh nghe bà nội nói, em bé là do buổi tối lúc ngủ cha lén nhét vào dưới chân mẹ, sau đó lại từ bụng mẹ chui ra.”
Ống Thổi Nhỏ trắng mắt nghi ngờ: “Vậy em bé làm sao từ dưới chân biến lên bụng mẹ được?”
Cây Đuốc Nhỏ nghẹn họng, lầu bầu: “Bà nội không có nói với huynh.”
Cái Làn Nhỏ lắc đầu không tin: “Muội nghe mẹ muội nói, nam và nữ thơm miệng, sẽ sinh em bé.”
Lá Cây Nhỏ hoảng hồn: “Sáng sớm nay mẹ còn thơm miệng huynh, liệu huynh có sinh em bé không?”
Làm Cái Làn Nhỏ cũng sợ, mắt trợn còn lớn hơn hạch đào: “Sáng sớm nay, mẹ, cha, tam thúc, ông nội, bà nội còn có Vệ thúc thúc đều thơm Cái Làn Nhỏ rồi, có phải Cái Làn Nhỏ sẽ sinh rất nhiều em bé không?”
Một câu nói làm mấy nhãi con có mặt tại đó biến sắc toàn bộ, bởi vì ngày nào chúng cũng bị rất nhiều người thơm rất nhiều lần…
Áo Bông Nhỏ bị ép tham gia đề tài nghe xong nhàm chán nằm vật ra cỏ, uể oải nói: “Mọi người sai hết rồi. Đầu tiên em bé ở trong bụng mẹ, sau đó lại bò bò bò, bò lên miệng mẹ, mẹ ói một cái, em bé liền đi ra!” Nói liền một hơi như vậy, nó cảm thấy hơi mệt, thế là lại nhắm mắt, nghỉ ngơi trước đã.
Mấy nhóc con mạnh đứa nào giữ ý kiến đứa nấy, không đứa nào chịu đứa nào, cuối cùng đành phải tìm Yến Hồng phân xử. Cây Đuốc Nhỏ thấy tiểu muội nằm ngủ trên cỏ sợ nó bị lạnh, phát động mấy đứa kia khiêng nó lên.
Kết quả Yến Hồng thấy Áo Bông Nhỏ bị bầy con khiêng vào, hoảng hồn nhảy dựng lên hỏi: “Sao vậy sao vậy, Áo Bông Nhỏ xảy ra chuyện gì?”
Ống Thổi Nhỏ lạnh nhạt nhất, nhẹ nhàng thả cái chân nó phụ trách khiêng xuống, chùi mồ hôi trán mới đáp: “Mẹ, không có, muội muội ngủ rồi.”
Bấy giờ Yến Hồng mới yên tâm. Bế nữ nhi đặt lên giường, quay đầu nhìn đứa nào đứa nấy nháy đèn với nàng, ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”
Cái Làn Nhỏ hỏi: “Tam thẩm, em bé từ đâu tới?”
Trải qua sự kiện “lông heo”, Yến Hồng không dám tùy tiện dạy bậy tụi nhỏ nữa, nhưng cũng không thể nói với bầy nhóc sinh trưởng ở cổ đại này cái gì mà “t*ng trùng gặp trứng liền sinh ra vô số em bé”, cuối cùng đành nói bừa một câu: “Em bé á, từ trên người cha len lén chạy tới bụng mẹ đó. Còn chạy ra làm sao, khụ, đợi mấy đứa lớn tự khắc biết.”