Ta và Đàm Tam Quyết giao chiến, hai bên thắng thua ngang ngửa, không ai hạ được ai.
Đúng lúc ta đang tính kế đánh bại tên phu quân cũ đáng ghét đó, phương Bắc truyền đến một tin tức.
Hoàng đế nước Liêu băng hà, để lại một ấu tử.
Thái hậu Tiêu Oanh Oanh buông rèm nhiếp chính, nắm quyền quốc sự.
Ta mừng rỡ: "Cơ hội tốt đây! Vua Liêu còn nhỏ, khó thể trị quốc, đúng là nên Bắc phạt."
Tề Ngoạn phe phẩy quạt: "Một khi quân ta Bắc chinh, Đàm Tam Quyết sẽ tấn công chúng ta ngay."
"Ngũ Hồ loạn Hoa, cướp đất Yên Vân của ta. Bất kỳ nam nhân Trung Nguyên có chí khí nào cũng muốn tiến về phương Bắc để rửa nhục. Dù Đàm Tam Quyết là kẻ tiểu nhân, nhưng ta nghĩ đến điểm này, hắn ta hẳn cùng chí hướng với ta."
"Ý chủ công là..."
"Đuổi giặc Hồ, liên kết với Đàm để chống Liêu!"
Ta viết một bức thư dài, gửi đến đế đô.
Trên thư chỉ có sáu chữ: Ngừng chiến, liên quân, Bắc phạt.
Đàm Tam Quyết đồng ý.
Tháng ba mùa xuân, tuyết đông vừa tan, ta với tư cách là Hán Vương, cùng Đàm Tam Quyết gặp mặt ở Đồng Tước đài.
Lần trước đến đây, ta mặc váy cài trâm, ngồi xe đơn, ở dưới thềm cô đơn lẻ bóng, suýt nữa bị hai người họ hãm hại.
Lần này, ta mặc long bào Đế Vương, đội mũ miện chín tua, dưới trướng ngàn cỗ xe rồng nghi trượng, tiến lên thì nhạc lễ vang rền, thật là khí thế hào hùng biết bao.
Tề Ngoạn nói với ta: "Bệ hạ đừng lo, mọi nghi lễ quy cách, ngài và tên phu quân cũ c.h.ế.t tiệt kia đều ngang hàng nhau."
Tề Ngoạn với tư cách là quan Hồng Lô Tự Khanh của Đại Hán, một mình xuống Giang Đông tranh biện với quần nho, đàm phán từng điều khoản một cho ta được ngang hàng như vậy.
Dưới trướng ta nhân tài đông đúc.
Trên đầu ta trời xanh trong vắt.
Trên áo ta có nhật nguyệt tinh tú, sơn xuyên lưu thủy, như thể cả thiên hạ đều nằm trong lòng bàn tay.
Từng bước từng bước lên cao đài, Đàm Tam Quyết đang đợi ta ở đó.
Khi nhìn thấy ta, trong mắt hắn ta lóe lên tia ngỡ ngàng.
Chúng ta nhìn nhau hồi lâu, ta là người đầu tiên thu hồi ánh mắt, chậm rãi bước đến bên cạnh hắn ta.
Thực ra từ rất lâu rồi, ước nguyện của ta cũng chỉ là... cũng chỉ là được bước đến bên cạnh hắn ta như thế này, đứng sóng vai bên nhau, ngắm trời cao mây rộng, non sông tươi đẹp.
Quan lễ dâng rượu cho hai người chúng ta.
Ta cầm chén rượu, khẽ chạm với hắn ta.
Mười năm trước, dưới cây đào hoa ở ải Đồng Quan, ta cũng vậy, một chén rượu trong, cùng hắn ta chung chén.
Một chén rượu, đã hứa hẹn cả đời.
"Phu nhân!"
"Phu quân ~"
"Chúng ta cùng nhau ra khỏi Trung Nguyên, thu phục Thục Xuyên, rồi Bắc phạt Liêu quốc, như vậy, có thể thu phục thiên hạ nhà Hán."
"Được! Dù ngươi đi đâu, ta cũng sẽ đi cùng. Sống c.h.ế.t có nhau, không bao giờ bỏ rơi nhau."
Ta vẫn còn nhớ vị rượu đào hoa đó.
Ngọt ngào và trong trẻo, như một giấc mơ đẹp.
Nhưng lời nói còn vang bên tai, rượu trong tay chúng ta đã sớm hóa thành chén đầy m.á.u tanh.
Hắn ta xưng vương phía Nam.
Ta xưng Vương đơn độc.
Giữa Hán Vương và Hoàng đế chỉ còn lại lời thề m.á.u lạnh lẽo.
Không còn nữa vị Đàm Hiệu úy trẻ tuổi và nàng Nhữ Dương Công chúa, anh hùng mỹ nhân, hai trái tim không chút nghi ngờ.
"Tam lang, ta muốn hỏi ngươi một câu."
"Ngươi cứ hỏi."
"Ngươi còn nhớ lời thề ban đầu không?"
Giọng hắn ta có chút nghẹn ngào: "Bắc phạt Liêu quốc, thu phục thiên hạ nhà Hán."
Im lặng.
"Ninh Hoan, ta cũng có câu muốn nói."
"Xin cứ nói."
"Nếu phá được Liêu quốc, có thể... từ từ trở về chăng."
Ta mỉm cười.
Tam lang.
Không thể quay lại được nữa rồi.
Chúng ta đứng quá cao, không ai nghe thấy quá khứ của ta và hắn ta trong tiếng gió.
Sau khi kết thúc hội minh, Đàm Tam Quyết tặng ta một món quà.
Đó là y quan của Hoàng hậu, đặt trên chiếc khay gỗ đàn hương quý giá.
Áo đỏ mũ phượng, rực rỡ đến chói mắt.
Ta vuốt ve lụa mịn, như đang vuốt ve một giấc mơ đã chết.
Lúc này, một tia sáng trắng lóe lên, Vệ Phong dùng một kiếm gạt bộ lễ phục đó, ném xuống đất: "Ngươi tặng chủ công ta y quan Hoàng hậu là có ý gì? Ngươi muốn sỉ nhục chủ công ta!"
Đàm Tam Quyết nổi giận: "Nàng vốn là thê tử của ta, sao gọi là sỉ nhục được! Ngươi là cái thá gì mà dám lắm mồm!"
Vừa mới lập xong minh ước, hai người này đã đều rút kiếm, trừng mắt nhìn nhau, không ai kéo lại là đánh nhau ngay.
"Thôi đi." Ta ấn Vệ Phong xuống, bảo hắn cân nhắc đại cuộc.
Ta nghĩ, Đàm Tam Quyết không phải cố ý sỉ nhục ta, chỉ là sau khi lại được ngang hàng, hắn ta một lần nữa, nhìn thấy ta.
Không phải nhìn thấy thê tử vất vả trong hậu viện mà là nhìn thấy Nhữ Dương Công chúa mười tám tuổi, y phục rực rỡ cưỡi ngựa oai phong, khí thế hào hùng.
Nữ nhân bị giam trong hậu viện, dù tôn quý đến đâu, cũng chỉ là đồ chơi, đồ chơi không xứng đáng được yêu thương.
Nhưng ta, chưa bao giờ là đồ chơi cả.
Khi ta dẫn Vệ Phong rời đi, vị Hoàng đế của Dụ quốc đứng một mình trên Đồng Tước đài, mắt đỏ hoe, nước mắt đầm đìa.
Con người vẫn luôn như vậy.
Phải đợi đến khi mọi thứ đã đổi thay mới hối hận vì ngày đó không nên làm vậy.
Hết chương 12