Phu Quân Mặt Quỷ

Chương 2




Động phòng

Edit: Nhật Nguyệt nhi

Beta: Dực

Hoa quán thập lý.

Dạ thị thiên đăng.

Ngoại thương vân tập.

Phú giáp thiên hạ. (1)

(1) Không dám dịch thơ, nhưng câu nay này đại ý là nơi giao thương tấp nập giàu có....

Lâm viên ở Dương Châu là trấn nằm trong lưu vực Sông Hoài (2), là thị trấn đẹp nhất ở đây, buôn bán phồn vinh, cửa hàng nối tiếp nhau san sát, là nơi từ quan nhân tới người dân tiêu tiền nhiều nhất. Bên trong Dương Châu đa số các thương nhân đều có thói quen ngủ ngày, ngày nào cũng vậy, sáng sớm ngủ, chạng vạng mới tỉnh, sau đó thắp đèn nói chuyện gia đình, ăn uống hưởng lạc, thường thường suốt đêm, lại ngủ suốt ngày; tùy theo thời tiết bốn mùa trong năm, cư dân Dương Châu đều cử hành các loại hoạt động. Một ngày này, ba tháng Thanh Minh vừa qua không lâu, trong tiếng chiêng tiếng trống, đại phú thương nhất nhì trong thành Giang Nam - Bùi Trọng Hồ cưới thê tử cho con trai là Bùi Dật Phàm. Nhưng vì Bùi Dật Phàm kiên trì, Bùi gia vẫn chưa mở tiệc thiết khách, chỉ là mời mấy người thân thiết tới uống rượu mừng mà thôi, thậm chí mọi người ở Dương Châu chỉ biết là Bùi Dật Phàm cưới thê tử, nhưng không biết rốt cuộc là cưới con gái nhà ai, mọi người đoán là cưới một cô con gái nhà nghèo. Ngay cả bái thiên địa, Bùi Dật Phàm cũng không muốn bước ra khỏi Hàn Nguyệt Uyển một bước, phu thê Bùi Trọng Hồ đành phải tổ chức ở trong đại sảnh của Hàn Nguyệt uyển, để Bùi An xướng lễ, để đôi phu thê mới cưới quỳ lạy thành thân, lúc sau, tân nương bị dẫn vào trong một phòng ở lầu hai, theo lễ nghi, tân lang nên tới đại sảnh tiếp rượu mọi người. Nhưng "nên", cũng không có nghĩa là nhất định, làm tân nương ở tân phòng đói bụng đến mức da bụng dán da lưng, hắn lại đứng trong thư phòng dưới lầu nhìn trăng thở dài. Hắn không biết tân nương tử vì sao lại tự nguyện đến đây?

(2) Sông Hoài: là con sông lớn thứ ba ở Trung Quốc sau Dương Tử và Hoàng Hà. Sông Hoài dài 1.078 km với lưu vực rộng 187 ngàn km vuông. Giống như hai con sông lớn kể trên, sông Hoài về cơ bản chảy theo hướng tây-đông và nằm gần giữa khoảng cách của hai con sông này. Tuy nhiên, do nó không trực tiếp đổ ra biển nên nó nổi tiếng là dễ gây ngập lụt.

Nàng là thiên kim của một phú hào, nghe nói là tuyệt sắc mỹ nhân ở nơi đó, năm nay chỉ mới mười bảy tuổi, nàng tại sao lại nguyện ý gả cho một người xa lạ thêm vào đó lại còn bị tàn phế chứ? Nàng không sợ bị chê cười, bị mỉa mai, bị hắn liên lụy cả đời sao?

Hắn trừ việc không biết suy nghĩ của nàng, càng sợ thấy ánh mắt chán ghét của người khác nhìn hắn!

Bất kỳ nữ nhân nào thấy hắn đều kinh hãi chán ghét, không ai nguyện ý nhìn mặt hắn, trừ mẫu thân của hắn, ở trong mắt bà, hắn vĩnh viễn là đứa con tuấn mỹ tiêu sái trước kia. Nhưng hắn không phải, ít nhất hiện tại không phải!

Bởi vì, hắn sợ tân nương tử vừa thấy hắn sẽ thét chói tai té xỉu, đến lúc đó, hắn làm sao có thể cùng nàng tiến hành "động phòng", vì cha mẹ sinh tôn tử đây?

Hoặc là, hắn có thể tắt nến trước? Dưới tình huống không thấy nhau, có lẽ nàng có thể tiếp nhận hắn...

Xa xa truyền đến tiếng báo canh hai, thư đồng Bùi An ở bên cạnh, thật cẩn thận dò xét hắn liếc mắt một cái "Canh hai, thiếu gia." Hắn nhỏ giọng thúc giục. Bùi Dật Phàm than nhẹ, biết mình không thể tiếp tục kéo dài thời gian, vì cha mẹ, hắn miễn cưỡng cưới thê tử, hiện tại, vì cha mẹ, hắn đành phải lại một lần nữa khiến cho mình rơi vào trong nỗi đau xót xa!

Đưa tay gỡ mặt nạ xuống, hắn ra khỏi thư phòng, đồng thời cũng cười tự giễu. Nếu nhất định dọa tới nàng, hãy để cho nàng bị dọa một lần đi!

Chết tiệt! Tại sao hắn còn không mau đến? Nàng thật sự chết đói đến nơi rồi!

Viện Viện dường như nhịn không được nghĩ muốn tự xốc hồng cân (3) lên đi ăn một chút, nhưng tay mới đụng tới hồng cân, giọng nói đáng ghét kia của phụ thân lại nhảy vào trong đầu nàng "Viện Viện! Con cần phải nhớ kỹ! Là một tức phụ (4), phải tuân thủ quy củ của người ta, không thể giống như ở nhà bình thường có thể tùy tiện làm cái gì mình thích, ngàn vạn lần không thể để bị hưu, làm mất mặt mũi của Nhiễm gia, nếu không, mẫu thân con chết cũng không thể nhắm mắt!"

(3) hồng cân: khăn đỏ dành cho tân nương

(4) tức phụ: vợ

Nghĩ đến đây, nàng chán nản bỏ tay xuống. Phụ thân chết tiệt, Bùi Dật Phàm chết tiệt! Vì sao lại không nghĩ cho nàng một chút vậy? Cả ngày không ăn không uống cũng sắp đói chết, nàng nên làm thế nào với cái quy củ quái gở này đây?

Cái bụng rất biết phối hợp với oán thán trong lòng nàng, cũng kêu lên một hồi! Nàng thực sự không thể nhịn được nữa rồi! Đột nhiên nhảy dựng lên, cẩn thận từng ly từng tí tới mép bàn, tháo khăn trùm đầu, liền thấy một bàn sủi cảo, đang định cầm một miếng lên ăn lót dạ, liền nghe thấy tiếng cửa bị mở ra. Cả người nàng nhất thời cứng đờ, không biết nên lập tức lên giường làm tân nương e lệ hay ngồi xuống ăn xong rồi tính?

Chết tiệt! Sớm không tới muộn không tới, cố tình, tới lúc này!

Nàng rủa thầm quyết định tiếp tục "dừng hình" ở chỗ này, dù sao lát nữa cũng tới đây ăn uống mà. Một khắc sau khi tiếng đóng cửa vang lên, bằng cảm giác, nàng biết có người tới, có lẽ là tân lang, cũng chính là vị phu quân của nàng, đến bên người nàng, nàng cúi thấp đầu, nhìn thấy một đôi giày dừng trước mặt nàng, nhưng một hồi lâu lại không hề nhúc nhích. Tính nhẫn nại của nàng cuối cùng cũng dùng hết, nàng nhịn không được nũng nịu kêu lên: "Này! Làm ơn nhanh một chút được không? Ta sắp chết đói rồi!

Tân lang tựa hồ ngây ra một lúc, lặp lại lời nàng "Nhanh một chút?"

"Đúng! Nhanh vén hồng cân lên đi! Ta không thể tự vén được!" Viện Viện không kiên nhẫn nói. Đối phương "Nga!" một tiếng, lại chần chờ một lúc lâu, mới chậm rãi vén hồng cân lên. Sau khi khăn được vén lên, Viện Viện theo bản năng nhìn phía trước, nàng dù sao cũng phải biết rõ hình dáng vị phu quân của mình, đúng không?

Đập vào mắt nàng là một nam nhân tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, môi hồng răng trắng, thật sự là tuấn tú cực kỳ. Đáng tiếc chỉ có má phải, má trái của hắn...chậc... không quá thuận mắt...Ừm! Trên thực tế, nên nói là rất xấu!

Chỉ thấy một vết sẹo dài từ giữa má trái của hắn kéo xuống, chuẩn xác chia má trái của hắn làm hai nửa, cũng khiến con mắt trái bị hủy. con mắt trái của hắn khiến má trái của hắn càng thêm quỷ dị. Trừ bỏ vết sẹo đáng sợ này, còn có một vết sẹo khác ngắn hơn một chút nhưng lại song song với vết sẹo đáng sợ kia, cách nhau hai ba phân. Nhìn má trái của hắn chỉ có thể cảm thấy nó thật xấu xí, nhưng ở bên má phải nhìn hắn thật tuấn tú. Có thể rõ ràng nhận thấy được hắn khẩn trương đề phòng cùng giả vờ lạnh lùng, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, bởi vì một khắc kia Bùi Dật Phàm nhìn thấy thê tử, liền cảm thấy rung động, trên mặt ngoài vẻ mặt kinh diễm, không còn gì khác. Trời ạ! Nàng thật đẹp! Hắn vẫn nghĩ cho dù thế nào cũng không thể so với Tuyết, nhưng hôm nay mới biết mình sai hoàn toàn. Hồng cân trên mũ phượng rủ xuống hai má của nàng, thoạt nhìn tuổi không quá mười bảy, mười tám, một đôi mắt to long lanh nước đang khẽ buông xuống, cái mũi nhỏ thẳng tắp, môi anh đào đỏ tươi ướt át, da thịt nõn nà, không tái nhợt giống nữ tử Trung Nguyên bình thường, ngược lại lại có một chút sắc hồng như đánh phấn. Mỹ nhân trên đời khiến người ta mê đắm, tiểu thê tử trước mặt hắn, chẳng những mang nét đẹp trong sáng, lại giống như lửa, chỉ cần liếc nhìn nàng một cái, liền có thể khiến cho người ta cả đời khó quên, chỉ cần nàng liếc mắt một cái, có thể làm người ta như mê như say, tâm thần lay động, thậm chí còn cốt thực hồn tiêu (5), đôi mắt đẹp vừa chuyển, linh hồn cũng đều có thể bị nàng câu dẫn. Hắn trong khoảng thời gian ngắn đã quên thân thể thương tật của mình, chỉ có thể thất thần ngơ ngác nhìn nàng. Viện Viện đã sớm quen việc người ta si mê nhìn bộ dáng của nàng, không thèm để ý nhún nhún vai, đồng thời nhanh chóng tự gỡ mũ phượng xuống, thoải mái thở một hơi, lúc này mới cười với hắn một cái nụ cười ngọt ngào "Ta là Viện Viện, ngươi gọi ta như vậy là được, đừng cái gì mà nương tử, phu nhân, ta không thích!"

(5) cốt thực hồn tiêu: người con nhưng hồn đã bay (lên chín tầng mây :v)

Nàng nói xong, còn thuận tay đem mũ phượng tùy ý ném lên bàn trang điểm "Mỗi lần nghe đại ca của ta gọi đại tẩu như vậy, cả người ta liền nổi da gà.” Dứt lời, lập tức giống như nhớ tới cái gì "A!" một tiếng, sau đó vội xoay người sang chỗ khác rót rượu. Bùi Dật Phàm rốt cục cũng phục hồi tinh thần lại, vội vàng xây lại phòng bị mà lúc nãy không cẩn thận phá vỡ, cũng đè nénsự xấu hổ xuống, âm thầm kinh ngạc nhìn Viện Viện vì sao không kêu thất thanh sợ hãi hay trên mặt lộ vẻ căm hận, hoặc lảo đảo tránh lui ba thước, sau đó té xỉu và vân vân? Thậm chí ngay cả thân là tân nương tử thẹn thùng cũng đều không có, ngược lại bình thản ung dung cho hắn một nụ cười mang theo sự bướng bỉnh?

Nàng không nhìn thấy mặt của hắn sao? Hay là không thấy rõ?

Đang lúc nghi hoặc, Viện Viện đột nhiên xoay người lại, thật vui vẻ đưa cho hắn một chén rượu "Đây! Hỉ bà nói, cái này gọi là rượu giao bôi." Nói xong, nàng uống một hơi cạn sạch, chợt nhíu mày "Chầ, rượu này hơi nhạt! Giống như nước vậy! Ta còn muốn chúng ta cùng uống cho đã! Cái này..." Nàng nhìn chén rượu nhỏ trong tay "Thật nhỏ mọn, ngay cả con kiến cũng không thể chết đuối trong này!"

Không phải chứ? Nàng là một nữ tửu quỷ (6) sao? Bùi Dật Phàm không tự giác lại há to miệng. Ánh mắt vừa chuyển, Viện Viện lại bũi môi nhỏ nhắn, thúc giục nói "Này! Uống nhanh lên đi?"

(6) nữ tửu quỷ: con quỷ rượu

Bùi Dật Phàm "A!" một tiếng, vội uống xong rượu, Viện Viện lúc này mới vừa lòng cười cười, sau đó lại nhẹ nhàng mà nhíu mày tầm ngâm "Ừm! Được rồi, rượu giao bôi uống rồi, sau đó là cái gì... À! Đúng rồi!"

Nàng nói thầm xong xoay người sang chỗ khác, chỉ chốc lát sau lại xoay người lại, hai tay còn cầm một viên bánh sủi cảo, mà tay phải cầm bánh sủi cảo ngay tại lúc Bùi Dật Phàm bất ngờ không kịp đề phòng cứng rắn nhét vào trong miệng của hắn, tay trái bỏ vào trong miệng mình, thuận tiện thần bí hề hề nói "Nghe nói đây là bán sinh bất thục (7)!"

(7) bán sinh bất thục: nửa đời không thành (không biết là có ý gì đây :))

Trước khi Bùi Dật Phàm ăn xong bánh sủi cảo, Viện Viện lại liên tiếp hướng miệng hắn cứng rắn nhét vào một trái táo đỏ, một trái nhã cvà một muỗng canh hạt sen đậu phộng, suýt nữa giết chết hắn, còn nàng lại ăn đến là vui vẻ "Ừm! Ừm! Ăn ngon, ngon hơn những đồ ăn của chúng ta... Ừm! Ừm! Quy củ đều xong, hiện tại ta có thể ăn thoải mái rồi đúng không?"

Mắt thấy nàng không chút khách khí ngồi xuống ăn, Bùi Dật Phàm lại ngây ngẩn cả người. Rốt cuộc hắn là tân lang, hay là nàng là tân lang?

"Sao thế? Ngươi còn đứng đó làm gì? Ngươi không đói bụng sao? Nếu đói bụng thì mau ăn, nếu không bị ta ăn sạch rồi cũng đừng oán giận!"

Ách... Xem ra, nàng mới giống tân lang!

Hắn vừa mới chần chờ ngồi xuống, bát trước mặt liền rơi xuống một khối bông tuyết hạt sen "Ừm! Cái đó ăn rất ngon, ngươi thử xem!"

Hắn yên lặng cắn một miếng, yên lặng nhai nuốt, nhìn thấy nàng đã ăn hết mười miếng, hắn lại cắn một miếng, nàng lại ăn thêm mười miếng, chờ hắn ăn xong khối hạt sen, nàng đã sớm giống như gió cuốn mây tan đem bàn điểm tâm ăn sạch hết!

Xem nàng thỏa mãn thở dài ra một hơi, hắn yên lặng châm cho nàng một chén rượu, chỉ thấy nàng lại là ngửa đầu cạn sạch "Trời ạ! Cuối cùng ta cũng sống lại!" Nàng thở dài "Ngươi không biết đâu! Từ ngày hôm qua, các tỷ tỷ không cho ta ăn gì! Nói thành thân nếu ăn đồ này nọ, hôm nay sẽ không tốt..." Nàng cười nhạt hừ một tiếng."Gặp quỷ mới không tốt! Bị đói chết, đó mới thật sự là khó coi!"

Nói xong, nàng hai tay chống ở trên cằm, đôi mắt đen to bắt đầu ở trên mặt hắn tò mò nhìn ngắm, Bùi Dật Phàm giận tái mặt, nghiêng đầu đi."Này! Ngươi..."

Nàng tốt nhất không nên hỏi mặt hắn tại sao lại bị thương! Bùi Dật Phàm cắn răng thầm nghĩ."Ngươi là Bùi Dật Phàm phải không? Về sau ta nên gọi ngươi là gì? Phu quân sao? Hay là tướng công? Tỷ tỷ ta nói nam nhân đều thích gọi như vậy, nhưng mà..." Nói xong, nàng giả làm mặt quỷ "Thật kỳ quái! Ta có thể gọi tên của ngươi không?"

Hắn kinh ngạc trừng mắt nhìn, một hồi lâu sau mới trả lời "Tùy nàng."

Viện Viện cười vui vẻ, tiếp theo, đôi mắt to chậm rãi xoay đảo một vòng. Nàng tốt nhất không nên hỏi chân của hắn tại sao lại tàn phế! Bùi Dật Phàm lại thầm nghĩ "Ta nói Dật Phàm tướng công, ta..." Viện Viện lại đưa ánh mắt quay về trên mặt hắn, còn mang điểm ngượng ngùng "Mẹ ta đã sớm đã qua đời, cho nên rất nhiều việc ta đều không rõ lắm, cái kia..."

Nàng cười hắc hắc "Các tỷ tỷ có dạy ta sáng sớm ngày mai ta nên... Ách, thỉnh an cha mẹ chồng, nhưng mà..." Nàng lại cười ha ha hai tiếng "Cha nói ta tay chân vụng về, ta sợ làm sai cái gì mà chính mình không biết, bởi vậy..."

Nàng đột nhiên toát ra thần tình nịnh nọt tươi cười "Nếu ngươi thấy tiện... hắc hắc, ngày mai có thể theo giúp ta thỉnh an cha mẹ chồng không? Nếu ta làm sai cái gì, ngươi nhắc nhở ta một chút, được không?"

Bùi Dật Phàm mở lớn mắt nhìn nàng một lúc lâu, chẳng biết tại sao, trong lòng một cỗ tức giận bắt đầu dâng lên, càng ngày càng mãnh liệt. Bùi Dật Phàm rốt cục nhịn không được quát "Chẳng lẽ ngươi không thấy sao?"

Vẻ tươi cười của Viện Viện phút chốc biến mất, chỉ còn biểu tình ngạc nhiên "Nhìn thấy? Nhìn thấy cái gì?" Nàng hoang mang hỏi. Bùi Dật Phàm cắn môi dưới, hung ác, giơ tay chỉ lên vết sẹo trên mặt "Đây! Ngươi không có nhìn thấy cái này sao?"

Hắn tình nguyện để nàng thét chói tai, té xỉu, lại chịu không nổi nàng "bỏ qua" như vậy, càng không cần nàng thương hại! Gặp quỷ, hắn cũng không tin, nàng đẹp như vậy, thực sự sẽ không thèm để ý đến vị phu quân xấu xí này sao?

"Cái đó!" Viện Viện trở mặt xem thường "Làm ơn đi, ta cũng không phải người mù, đương nhiên đã sớm nhìn thấy rồi!"

Bùi Dật Phàm gật mạnh đầu "Được, vậy nàng nói thật đi, nàng không thấy nó kinh khủng sao?"

"Kinh khủng? Như vậy mà gọi là kinh khủng á?" Viện Viện cười nhạt "Nói cho ngươi biết, sẹo của ngươi còn thẳng, vết sẹo của đường ca ngươi..." Nói xong, nàng lấy ngón trỏ kéo từ bên tai phải mình xuống phía dưới."Giống như là một con rết ở trên mặt! Còn có! Đại biểu tẩu trong một lần hoả hoạn bị thương, khuôn mặt bị hủy một nửa, tóc còn lại không đến một phần ba, đại biểu ca không phải vẫn thích tỷ ấy sao? Mà ngươi cùng lắm cũng chỉ là hai cái sẹo mà thôi, lại bị cho là cái gì?"

"Ta còn mù một con mắt." Bùi Dật Phàm cả giận nói "Ngươi còn có một con mắt!" Viện Viện phản bác "So với ngươi, đại biểu tẩu đã mù rồi!"

Bùi Dật Phàm không nói được gì, lập tức nhảy dựng lên, cố ý đi hai bước "Còn có chân ta..."

" Nhị ca bị chặt đứt một cánh tay" Viện Viện miễn cưỡng châm cho mình một chén rượu "Bả vai chặt bị đứt, huynh ấy vì trúng độc châm, cho nên bất đắc dĩ, đành phải chém đứt cánh tay của mình!"

Bùi Dật Phàm không tự giác hít một hơi khí lạnh, cả người kinh sợ "Sau đó thì thế nào?"

Viện Viện uống rượu."Thì là từ dùng kiếm tay phải, chuyển sang dùng kiếm tay trái thôi! Huynh ấy còn không phải vẫn sinh long hoạt hổ (8) chạy loạn khắp nơi sao"

(8) sinh long đoạt hổ: bằng với câu "khỏe như vâm"

Nàng giương mắt chăm chú nhìn phu quân của mình, vẻ mặt thoải mái nghịch ngợm dĩ nhiên biến mất vô tung, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc "Cha sớm nói, sau khi ngươi bị thương liền thay đổi thành một người khác, ta không hiểu, bề ngoài nam nhân thực sự quan trọng như vậy sao? Ta nghĩ chỉ có nữ nhân mới có thể có lòng dạ hẹp hòi như thế! Mù một con mắt thì sao? Ngươi vẫn còn thấy được! Chân gãy thì gãy thôi! Cũng không phải không thể đi."

Nàng xoa xoa huyệt thái dương, "Quan trọng là ...trong đầu, còn có..." Nàng dời xuống, chỉ ngực "Trái tim của ngươi, đây mới là quan trọng nhất. Cha nói ngươi trời sinh vô cùng thông minh, đây là một trong những lý do ta nguyện ý lấy ngươi, bề ngoài của ngươi như thế nào, ta căn bản không thèm để ý, hiểu chưa?"

Bùi Dật Phàm hơi run rẩy, lại vẫn mạnh miệng nói "Chờ nàng bị cười nhạo châm biếm, nàng sẽ không nghĩ như vậy."

Viện Viện nhún nhún vai " Chuyện sau này để sau hãy nói! Hiện tại... Vẫn nên bàn chuyện trước mắt quan trọng hơn đi."

Chuyện trước mắt? Bùi Dật Phàm không khỏi híp mắt "Chuyện gì?"

Hắn chỉ biết, không có một nữ nhân nào nguyện ý cùng người xấu xí ngủ cùng một chỗ, chuẩn bị không tốt, nói không chừng nửa đêm khi tỉnh lại sẽ bị hù chết!

Viện Viện thực không khách khí cho hắn một ánh mắt xem thường, sẵng giọng " Cái chuyện sáng sớm ngày mai đó! Ngươi, rốt cuộc giúp ta hay không?"

"À... Không cần." Bùi Dật Phàm chậm rãi nói "Mẹ ta nói không cần, các trưởng bối họ sẽ tiếp đón, cũng sẽ không để người khác đến quấy rầy chúng ta, chỉ bảo chúng ta ở Hàn Nguyệt lâu im lặng vượt qua tân hôn, không phải đi ra ngoài..." Hắn tự giễu bĩu môi "chuốc thêm phiền hà."

Hắn biết tâm tư mẫu thân là sợ tân nương sẽ chịu không nổi ánh mắt của người ngoài mà chạy về nhà mẹ đẻ, cho nên, bảo bọn họ ở chỗ này bồi dưỡng tình cảm, hắn cũng không dám có ý nghĩ này, chỉ cần tân nương tử không sợ hắn, không ghét hắn, hắn cũng rất thỏa mãn rồi!

Hai mắt Viện Viện đột nhiên sáng ngời "Thật sao? Thật tốt quá!"

Xem đi! Nói nhiều như vậy, kết quả nàng cũng là không muốn cùng hắn ở nơi người ta nhìn thấy. Bùi Dật Phàm mặt không chút thay đổi ngồi xuống, cũng châm cho mình một chén rượu. Viện Viện căn bản không chú ý tới sắc mặt của hắn, hãy còn cười mở cái miệng nhỏ nhắn "Thật sự là quá tuyệt vời, nếu không phải làm những lễ nghi kia, ta đây là có thể tự do tự tại chuồn êm đi ra ngoài chơi nha!" Nàng dùng tay nhỏ bé kéo kéo ống tay áo Bùi Dật Phàm "Này! Dật Phàm tướng công, ngươi phải phụ trách mang ta đi ra ngoài chơi đã nha!"

"Phù!" Một tiếng, rượu vừa nuốt vào lập tức phun ra, Viện Viện nhanh như chớp bỏ tay ra, nhưng vẫn bị vài giọt rượu phun đến, nàng nhíu mày quệt miệng nhìn làn váy trừng mắt "Sao vậy! Uống rượu cũng bị sặc sao? Tửu lượng của ngươi không phải kém như vậy chứ?"

Bùi Dật Phàm khụ khụ nửa ngày mới ngừng, lập tức không dám tin hỏi "Nàng...nàng muốn ta đưa nàng đi ra ngoài chơi?"

"Đương nhiên!" Viện Viện nâng mắt gật đầu "Dương Châu là địa bàn của ngươi! Tất nhiên là ngươi phải mang ta đi rồi!" Nàng nói xong, lại nhìn làn váy bị rượu phun ướt "Đại tỷ cũng đã cảnh cáo ta, nơi này không giống chỗ chúng ta, không thịnh hành việc nữ hài một mình chạy loạn khắp nơi, ở đây phải có người đi cùng mới được!"

Bùi Dật Phàm khó hiểu trừng nàng."Nàng không muốn cùng ta ở trong phủ gặp mặt thân hữu, lại muốn ta cùng nàng đi ra ngoài chơi"

"Cái đó không giống!"

Viện Viện nói xong, bắt đầu cởi giá y (9), lộ ra y phục bên trong, càng làm cho đường con đẹp vô hạn hiển hiện tại trước mắt Bùi Dật Phàm. Ánh mắt Bùi Dật Phàm đột nhiên tối sầm, bỗng nhiên cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, trong phòng giống như có một cái bếp lửa. Viện Viện bỏ tháo trâm cài đầu, tóc đen như mực tùy ý chảy xuống "Ngươi không biết, ở nhà, cha và đại tỷ nói rất nhiều đạo lý! Cái gì mà nhà giàu người ta trọng quy củ, nói chuyện cũng phải cẩn thận đừng để đắc tội với người khác, ngay cả đi đường cũng phải nhẹ nhàng, trời ạ..." Nàng chịu không nổi lại trở mặt xem thường "Không bằng bảo ta chết đi!"

(9) giá y: áo cưới

Bùi Dật Phàm rót một chén rượu khác, cố gắng bình ổn hô hấp, nhìn nàng ngồi bên mép giường,cởi giày thêu, tất trắng, ngón chân trắng trẻo đáng yêu "Nhưng ở đây không giống thế! Không có trưởng bối, không có quy củ trói buộc, ta thích cười như thế nào, nháo như thế nào đều không sao cả, lại nói, đến Giang Nam là tâm nguyện lớn nhất của ta, mà ngươi là phu quân của ta, tất nhiên là ngươi phải phụ trách hoàn thành nguyện vọng của ta!"

Bùi Dật Phàm phút chốc nhắm mắt lại, cắn chặt răng "Ta đã lâu không có xuất môn."

Viện Viện gập hai chân, dùng hai tay ôm lấy, chống cằm lên đầu gối, liếc xéo hắn "Vậy càng phải đi ra ngoài chơi một chút!"

Bùi Dật Phàm trợn mắt giận nhìn nàng "T không muốn xuất môn!" Hắn nghiến răng nghiến lợi nói. Viện Viện nghiêng đầu sang một bên đánh giá hắn, sau đó nhún nhún vai, quyết định từ từ, nàng cũng không thể ngày tân hôn đầu tiên lại trói phu quân, ra oai phủ đầu được, đúng không? Thôi thì hai ngày nữa đem đầu hắn xuống làm cầu đá cũng được!

"Vậy mấy ngày nữa rồi nói sau!" Nói xong, nàng lười biếng nằm xuống "Được rồi, ăn uống no đủ, nên ngủ thôi!" Dứt lời, cả người đã chui vào ổ chăn, lẳng lặng nhắm mắt lại, tự tại giống như ở nhà mình. Đột nhiên, Bùi Dật Phàm phát giác bản thân tự nhiên lại không biết làm gì cho phải, tân nương tử căn bản không giống như lẽ thường làm hắn để ý rất nhiều, còn có chút chân tay luống cuống. Thì ra, cái mặt nạ được chuẩn bị tốt, hoàn toàn vô dụng, hắn vất vả suy nghĩ hơn nửa đêm các loại khả năng phát sinh, để tìm cách ứng phó với tình huống, nhưng ngàn tính vạn đoán, lại cũng không lường trước được tình huống này. Nữ nhân phương Bắc đều hào sảng như vậy sao? Nữ nhân giang hồ là không câu nệ tiểu tiết như thế sao?

Nghe cha nói nàng còn có thể biết võ công, có lẽ là ỷ vào có công phu, cho nên, không lo lắng trượng phu làm người ta chán ghét như hắn sẽ khi dễ nàng, nói không chừng, ngay cả đầu giường nàng cũng không cho đến gần, sẽ "tự động" phi đi ra bên ngoài ao hoa sen tắm rửa! Hoặc là... Đem chân còn lại của hắn bẻ gãy luôn?

"A! Đúng rồi!"

Viện Viện đột nhiên lại ngồi dậy, khiến cho Bùi Dật Phàm đang rơi vào đủ loại ảo tưởng giật mình tỉnh dậy, cho là mình sẽ bị ném ra ngoài "Dật Phàm tướng công, ta nghĩ, cảnh cáo ngươi trước một chút..."

Đến đây! Bùi Dật Phàm không tự giác giận tái mặt, khóe miệng còn dật ra một nụ cười lạnh

"Bình thường ta rất thích ôm gối ngủ, đại tỷ còn làm riêng một cái gối ôm đặc biệt cho ta." Viện Viện ngượng ngùng gãi đầu "Nhưng mà, cha nói ta đã lập gia đình, còn muốn ôm một cái gối ngủ lớn như vậy, thật sự rất dọa người, cho nên không cho ta mang đến."

Nàng ngây thơ cười "Bởi vậy, nếu ngươi nửa đêm tỉnh lại, phát hiện tự nhiên bị ta ôm không buông tay, ngàn vạn lần đừng bị dọa, đó là... hắc hắc! thói quen xấu của ta."

Bùi Dật Phàm lại một lần nữa ngạc nhiên đến choáng váng, thật sự không biết nên trả lời như thế nào mới tốt!

Cha mẹ thay hắn cưới vợ, cơ bản là vì nối dõi tông đường, nhưng mà, Bùi Dật Phàm thấy sau khi cưới nương tử, cũng không nghĩ muốn... hông, là không dám đụng vào nàng. Ông trời ạ! Nàng đẹp tuyệt trần như vậy? Thanh lệ như vậy, mà hắn là một phế nhân mặt quỷ, hắn có tư cách gì chạm vào nàng, cho nên, Bùi Dật Phàm tự biết xấu hổ, đợi cho Viện Viện ngủ say, mới lén lút leo trên giường, không muốn đánh thức nàng, nhưng mà..

Trời ạ! Tư thế ngủ của nàng quả thật quá hỏng rồi!

Viện Viện giống như bạch tuộc leo lên trên người hắn, Bùi Dật Phàm không khỏi thầm kêu rên trong lòng. Hắn không phải người chết, cũng không phải Liễu Hạ Huệ (10), lại càng không là phải vô năng, hắn thương tàn là ở mắt, chân trái, mà không phải nửa người dưới, hắn làm sao chịu nổi lửa nóng hấp dẫn như thế đây?

(10) Liễu Hạ Huệ :(720 TCN- 621 TCN), tên thật là Triển Cầm, tự là Quý, người đất Liễu Hạ, nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.

Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.

Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.

Thân thể mềm mại liền như vậy dính trên người hắn, từng đợt từng đợt mùi thơm xử nữ làm thần chí hắn dần trở nên hỗn độn, hắn nhanh chóng bắt lấy một tia lý trí cuối cùng, đem hết toàn lực vặn bung "bạch tuộc trảo” của nàng, nhưng mà, hắn đã quên bạch tuộc trảo chỉ biết càng quấn càng chặt, căn bản không có khả năng thả ra. Ở một khắc kia, hắn mới hiểu vì sao nàng lại nói hắn đừng để bị dọa!

Cuối cùng, hắn cũng không giãy dụa nữa, cắn chặt răng, nắm chặt hai nắm đấm, kháng cự sự hấp dẫn, nhưng sau một lúc lâu, hắn thật sự chịu không nổi nữa!

Chết tiệt! Đây là nàng tự tìm đến!

Hắn nhỏ giọng mắng, dục vọng chiến thắng lý trí, hai tay bắt đầu vội vàng lướt trên thân thể mềm mại của nàng thăm dò, khát khao mà nóng bỏng, tham lam hấp thu hơi thở mê người của nàng. Kỳ quái chính là, hắn nhiệt tình xâm nhập, Viện Viện đang ngủ cũng hơi hơi mở mắt, thản nhiên rên rỉ, tay chân nàng cũng bắt đầu thả lỏng... lại thả lỏng... lại thả lỏng...

Bỗng dưng, nàng kinh ngạc mở mắt, đương nhiên, tay chân cũng buông ra, nhưng mà...

Hắn đã không nhịn xuống được rồi!

Tri giác mới vừa thanh tỉnh, Bùi Dật Phàm liền không tự chủ được than một tiếng. Trời ạ! Tại sao nàng vẫn cứ quấn lấy hắn?

Trời đất chứng giám, hắn ban đầu thật là có ý bảo vệ "trong sạch" của nàng, nhưng, hắn lại một lần lại một lần bị nàng bò lên, khiến hắn nhịn không được theo đuổi tình cảm mãnh liệt, làm cho dục vọng nguyên thủy phát tiết bằng hết. Sau một hồi, nàng cuốn lấy hắn, kết quả là, nàng lấy ngữ khí lên án nói cho hắn biết, "Đau quá!" Nhưng lúc sau đang ngủ, nàng vẫn cứ quấn hắn. kết quả còn lại là, nàng thở dốc nói cho hắn biết "Thật lớn!" Lúc sau, nàng vẫn là lại quấn lấy. Hồi thứ ba kết quả là, nàng không mở ra được hai mắt nói cho hắn biết "Mệt mỏi quá!" Lúc sau...

Nàng vẫn là quấn lấy người hắn!

Ai! Kiếp trước nàng không phải bạch tuộc mà là rắn mới đúng!

Hắn lẩm bẩm lại muốn vặn bung nàng ra, nhưng quần áo lại không thể mặc vào, tiếp tục khỏa thân thì cũng không được. Vấn đề là, hắn không dậy không được, Bùi An rất nhanh sẽ đến hầu hạ hắn rửa mặt, chải đầu, mặc quần áo, tiếp theo, cha mẹ cũng tới thăm, hắn có thể kêu Bùi An ra ngoài, cũng không thể cũng kêu cha mẹ đi ra ngoài đúng không?

Nhíu mày khổ sở một lúc lâu, hắn đành phải xuất ra thủ đoạn cuối cùng. Khi nàng rốt cục cũng thả lỏng tay chân, hắn cũng suýt nữa khống chế không được chính mình, hoàn hảo, vừa đúng lúc truyền đến tiếng gõ cửa cẩn thận của Bùi An, hắn ta khẽ gọi, quay đầu múc cho hắn một thùng nước lạnh."Thiếu gia, thiếu gia!"

Bùi Dật Phàm thâm hít một hơi, cố gắng lấy lại tự chủ. Một lát sau, hắn nhanh chóng trở mình rời giường, cũng thuận tay đem gối đầu của mình nhét vào trong ngực Viện Viện, bất đắc dĩ buồn cười nhìn nàng mơ mơ màng màng gắt gao cuốn lấy "vật hi sinh thay thế", tiện đà buông màn, cẩn thận che lại cảnh xuân, xác nhận không lộ ra ngoài, mới mặc qua loa quần dài cùng trung y "Thiếu gia, thiếu gia, lão gia và lão phu nhân đang chờ dưới lầu!"

Chết tiệt! Cửa vừa mở ra, Bùi Dật Phàm liền hướng người ngoài cửa thấp giọng "Nói nhỏ thôi, thiếu phu nhân còn ngủ!" Bùi An rụt cổ lại, vội đè thấp giọng "Thiếu gia, lão gia cùng lão phu nhân đã đến đây"

"Đã biết!" Bùi Dật Phàm xoay người ra khỏi nội tẩm, Bùi An theo sau "Thiếu phu nhân không có nha hoàn theo tới sao?"

"Có một nha hoàn hồi môn, thiếu gia." Bùi An trả lời, đồng thời thuần thục bắt đầu hầu hạ Bùi Dật Phàm rửa mặt chải đầu thay quần áo "Phòng khách nói trên đường tới Dương Châu, khí hậu không hợp nên ngã bệnh, cho nên, thân gia lão gia (11) nói sẽ phái nha hoàn khác tới đây, có thể phải mấy ngày nữamới có thể đến."

(11) thân gia lão gia: là lão gia bên nhà gái

Bùi Dật Phàm nghe vậy, không khỏi nhíu mày, một lát sau, hắn mới phân phó nói "Như thế này, ta đi gặp lão gia và lão phu nhân, ngươi chuẩn bị một thùng nước ấm đến, đặt ở ngoài là tốt rồi, sau đó đóng kỹ cửa lại, không được vào, hiểu chưa?"

"Hiểu, thiếu gia."

"Còn nữa, đi dọn bàn, sau đó mang chút đồ ăn sáng lại đây." Hắn lại nói.

“Vâng, thiếu gia."

Bùi Dật Phàm đảo mắt lại nghĩ, nghĩ rồi lại nói "Ta nghĩ, tốt nhất nên nhiều một chút, thiếu phu nhân có vẻ ăn rất tốt!"

Khi Bùi Dật Phàm bước vào Uyên Ương thính, thấy ánh mắt khó nén lo lắng của phu thê Bùi Trọng Hồ, nhất thời ngừng nói chuyện, hai mắt hướng phía sau Bùi Dật Phàm liếc một chút, lại rất nhanh trao đổi một ánh mắt nghi hoặc "Cha, mẹ." Bùi Dật Phàm thu hết vào đáy mắt, bình tĩnh hướng cha mẹ thỉnh an. Cẩn thận đánh giá sắc mặt của hắn một chút, phu thê Bùi Trngj Hồ lại dò xét liếc mắt một cái, lúc này Bùi lão phu nhân mới thử hỏi "Dật nhi, đêm qua ngủ có ngon giấc không?"

"Tốt lắm." Bùi Dật Phàm trả lời ngắn gọn.

"Cái đó..." Bùi phu nhân dừng một chút "Con ở chung với tân nương tốt chứ?"

Khóe môi Bùi Dật Phàm hơi có ý cười "Tốt lắm." Hắn vẫn đơn giản trả lời.

"Nếu đã như vậy..." Bùi phu nhân hướng đằng sau hắn liếc mắt một cái "Sao không thấy nương tử của con?"

Bùi Dật Phàm hai má ửng đỏ, ho nhẹ hai tiếng "Nàng còn đang ngủ."

Nhìn thấy đứa con khó có được ý cười cùng gương mặt hồng hào, phu thê họ lại trao đổi một ánh mắt hiểu rõ, vẻ mặt bắt đầu thả lỏng, vui sướng cũng hiện lên mặt của bọn họ "Nga! Vậy cho nàng ngủ thêm một lát đi!" Bùi lão phu nhân vội nói. Bùi Trọng Hồ nói chuyện so với bà trực tiếp hơn "Nhạc phụ con nói, nương tử của con tuổi nhỏ nhất, cũng rất hoạt bát, cho nàng một chút thời gian, dễ dãi với nàng một chút, cha tin tưởng, nàng rất nhanh có thể thích ứng vói khuyết điểm của con."

"Khuyết điểm?" Bùi Dật Phàm thâm tình ảm đạm, lại cười khổ một chút."Con không biết nàng có phải là ...nhiệt tình hay không, nhưng nàng dường như không thèm để ý khuyết điểm của con, thậm chí còn chỉ trích con vì sao phải để ý như thế."

Bùi lão phu nhân kinh ngạc trừng mắt nhìn "Thật sao? Nàng thật sự không thèm để ý?"

Bùi Dật Phàm chậm rãi ngồi xuống "Con không chắc chắn, ít nhất tối hôm qua biểu hiện của nàng là như thế, hơn nữa..." hắn do dự một chút "Nàng còn muốn con mang nàng đến mọi nơi ở Dương Châu chơi."

"Tốt lắm!" Bùi Trọng Hồ bật thốt lên một tiếng "Khá lắm, tiểu cô nương rất hào phóng!"

"Nhưng mà..." Bùi lão phu nhân lại nhíu mày "Con thật sự muốn dẫn nàng ra ngoài chơi sao?"

Bùi Dật Phàm không cần nghĩ ngợi gì, lắc đầu "Không, con không muốn đi ra ngoài."

Hắn cũng không ngu như vậy, thê tử mới cưới hiện tại nói rất đúng, rất êm tai, chỉ khi nào thực sự gặp phải các loại ánh mắt khác thường chế nhạo, chỉ sợ hối hận cũng không kịp!

Bùi lão phu nhân lập tức thở dài một hơi "Vậy là tốt rồi." Hai mẹ con, ngay cả tâm tình lo lắng cũng đều là cùng một chuyện. Bùi Trọng Hồ lại không cho là đúng nhìn đứa con.

"Chẳng lẽ con thật sự tính cả đời không gặp người khác?"

Bùi Dật Phàm tự giễu cười cười "Cha, con cũng là có lòng tốt suy nghĩ cho bọn họ!" Hắn tự giễu nói: "Chính mình còn thấy khó coi, khiến người khác sợ hãi thì không tốt!"

Bùi Trọng Hồ hừ một tiếng "Lý do!"

Bùi Dật Phàm nhún nhún vai "Không phải sao, chẳng lẽ cha đã quên ba năm trước có bao nhiêu cô nương bị con dọa ngất sao?"

Tuy nói khi đó hắn chưa che mắt, nhưng má trái và vành mắt trái của hắn đích xác là thật sự dọa người, đủ để làm hắn quyết định, đem chính mình giam cầm ở trong Hàn Nguyệt uyển không gặp người ngoài "Nhưng, con hiện tại..."

"Con che mắt." Bùi Dật Phàm sờ miếng bịt mắt trách móc nói "Còn che không được vết sẹo xấu xí này." Hắn thuận tay vuốt ve vết sẹo "Cho dù không dọa người, ít nhất cũng sẽ khiến người ta gặp ác mộng! Đó cũng xem như có lỗi!"

Bùi Trọng Hồ thầm than "Chẳng lẽ con cũng muốn nương tử của con bồi con trốn ở chỗ này cả đời không gặp người ngoài? Thân gia công (12) có nói qua, nương tử của con vô cùng hoạt bát, hơn nữa đặc biệt muốn ngắm phong cảnh Giang Nam, điều này cũng là một trong những lý do nàng nguyện ý, con vây buộc nàng như vậy, nàng sẽ rất đau khổ."

(12) thân gia công: ông thông gia

Bùi Dật Phàm run run khóe miệng một chút "Không, con sẽ không buộc nàng, nàng thích chơi thế nào thì chơi, đây là bồi thường vì nàng đã gả cho con, thậm chí, nếu nàng thích người khác, con cũng sẽ để nàng đi, nàng vốn không nên gả cho con."

Bùi Trọng Hồ không đồng ý lắc đầu."Con thật sự không nên cam chịu như thế."

"Cái này không gọi là không có chí tiến thủ, cha ." Bùi Dật Phàm phản bác "Cái này gọi là tự mình hiểu lấy. Nàng xứng đáng có một nam nhân tốt hơn con vạn lần, mà không phải là một trượng phu không trọn vẹn như con."

"Nếu các con bồi dưỡng tình cảm thật tốt, sau này, cũng rất có thể nàng sẽ thích con!" Bùi lão phu nhân nhịn không được xen vào.

"Không có khả năng!" Bùi Dật Phàm quả quyết nói "Không phải con vừa nói sao? Nàng xứng đáng có một nam nhân tốt hơn con vạn lần, làm sao có thể sẽ thích người như con? Nàng không ghét con, con cũng đã muốn cười trộm rồi "

"Dật nhi, thân gia công nói cho ta biết, nương tử của con mà là một nữ hài tử thông minh, cá tính quật cường, hiếu thắng, không chịu thua, rất kính nể người có trí tuệ, mà con thiên tư thông minh hơn người, nếu là có thể ở phương diện này cố gắng, làm cho nàng hiểu được con mặc dù thân có không trọn vẹn, nhưng trí cũng không tàn, như vậy, con cũng không phải không có cơ hội." Bùi Trọng Hồ nhắc nhở hắn.

Bùi Dật Phàm trầm tư không nói gì.

“Đúng vậy! Dật nhi, nữ tử trí tuệ nặng nội khinh ngoại" Bùi phu nhân phụ họa nói "Con thông minh như vậy, sẽ không hoàn toàn không có cơ hội, vì nương, con hãy thử xem!"

Lại trầm mặc một lúc lâu, Bùi Dật Phàm mới khẽ thở dài "Được rồi! Con sẽ thử xem xem."

Cặp phu thê già lúc này mới vui vẻ lộ ra tươi cười "Vậy các con ở đây hảo hảo hưởng thụ tân hôn, mẹ sẽ không để cho bất cứ kẻ nào đến quấy rầy các con." Bùi lão phu nhân nói. Bùi Trọng Hồ cũng vuốt cằm nói "Đúng, trừ Bùi An, ngay cả chúng ta cũng sẽ không thường đến, để nương tử con không phải ngương ngùng."

"Ngượng ngùng?" Nhớ lại đêm qua, tân nương tử lớn tiếng như vậy, Bùi Dật Phàm không khỏi bật cười "Viện Viện mới là người không hiểu như thế nào ngượng ngùng, nàng thật sự hào phóng! Nhưng mà, nàng nhưng thật sự sợ lễ tiết phiền phức, thí dụ như quy củ với trưởng bối hay những thứ linh tinh gì đó."

Nhìn thấy đứa con vừa nghĩ tới nương tử đã cười, hai phu thê họ bất giác cũng vui vẻ hẳn lên. Bao lâu không thấy con cười? Bọn họ nghĩ muốn như vậy mãi "Được, được, chúng ta đây tận lực ít đến là được."

"Cũng không cần như thế" Bùi Dật Phàm cười nói "Chỉ cần cha mẹ không cần quá để ý cử chỉ của nàng thì tốt rồi."

Bùi lão phu nhân gật gật đầu, liền cùng đi trượng phu đứng dậy "Tốt rồi, chúng ta cũng nên đi, tuy rằng không gặp được nương tử của con, nhưng về sau còn có cơ hội, chỉ cần các con có thể thật vui vẻ sống cùng nhau, chúng ta liền an tâm."

Tiễn cha mẹ xong, Bùi Dật Phàm nhanh chóng trở lại tân phòng, nhìn thấy Viện Viện vẫn còn ôm gối ngủ, không khỏi buồn cười lắc đầu. Nghĩ tới nha hoàn của nàng chưa tới, nàng cung chỉ mới biết qua sự đời, cũng chỉ có thể để vị phu quân này đến hầu hạ nàng. Bùi Dật Phàm pha nước ấm, ngâm khăn muốn giúp nàng lau người, nàng lại chết cũng ông gối không buông, hắn đành phải thân nàng, hôn nàng, vuốt ve nàng, khiến nàng rên rỉ, tứ chi xụi lơ, mới thừa cơ lau đi vết máu trên đùi nàng. Tiếng kinh hô truyền đến, Bùi Dật Phàm tự nhiên nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt Viện Viện khiếp sợ nhìn hắn, vừa vặn nàng nhín thấy là má trái, một cỗ đau đớn ở trong ngực hắn nhất thời nổi lên, khiến hắn xấu hổ lập tức quay đi, nhưng câu tiếp theo lại làm cho hắn ngạc nhiên quay đầu "Chết tiệt, sao ta lại có thể quên mình đã thành thân! Trong phòng dĩ nhiên là phải có nam nhân rồi!"

Nàng nói, ngồi dậy, vừa thấy mình khỏa thân cùng vết máu, hai gò má cũng thực tự nhiên ửng đỏ mê người, nàng thẹn thùng tiếp nhận khăn trong tay Bùi Dật Phàm "Ta tự làm là được rồi."

Hắn chăm chú nhìn nàng nhanh chóng lau người, thỉnh thoảng quay đầu cho hắn một nụ cười ngượng ngùng, nàng tươi cười ngọt ngào như vậy, như xuân phong lặng lẽ thổi trên mặt nước, khiến hắn không thể không rung động, miễn cưỡng ngăn chặn cơn sóng. Hắn thâm hút một hơi, quyết tâm quay đầu, xoay người lấy ra một cái khăn khác đưa cho nàng "Kỳ thật ta chưa bao giờ cần người hầu" Viện Viện đem thân mình lau qua một lần nữa "Nha hoàn hồi môn cũng chỉ là vấn đề mặt mũi mà thôi." Nàng ném khăn vào chậu, cũng không quản Bùi Dật Phàm nhìn mình, đi đến rương đồ tìm quần áo." Ý của ta là, một người cũng không cần theo tới, ta có thể tự lo cho mình, để nhiều người ở bên cạnh ta không có ích gì, hơn nữa..."

Nghe nàng thao thao nói, tay chân mặc quần áo gọn gàng, chải đầu, Bùi Dật Phàm giờ phút này mới rõ tân thê tử tựa hồ là thật sự không thèm để ý bề ngoài của hắn, nhưng, diều này cũng không chứng tỏ nàng cũng sẽ không để ý ánh mắt khác thường, mỉa mai của người khác. Mặc xong quần áo, Viện Viện chần chờ xoay người lại nhìn hắn "Ách... Này..."

Hắn theo thói quen tính dùng miếng bịt che mắt lại "Chuyện gì? Nói đi!" Bùi Dật Phàm thản nhiên nói.

"Ta..." Viện Viện ngây ngô cười "Tối hôm qua không có dọa ngươi chứ?"

Bùi Dật Phàm hơi hơi sửng sốt, nghi hoặc hỏi "Dọa? Tại sao ta lại bị nàng dọa?”

"Không có sao? Vậy cũng tốt!" Viện Viện thoải mái thở dài ra một hơi "Nhớ rõ có hôm ta đến phòng nhị tỷ nói chuyện phiếm, kết quả là tán gẫu, tán gẫu đến muộn, ta liền ngủ ở chỗ nàng! Vấn đề là, ngày hôm sau vừa tỉnh..."

Nàng ha ha cười hai tiếng "Nhị tỷ liền phát độc thệ nói không bao giờ ...cùng ta ngủ nữa, nàng nói ta thật đáng sợ, nhất là khi đang ngủ, không được bao lâu, lại giống như con rắn cuốn lấy nàng, làm thế nào cũng kéo không ra, mà ta đã ngủ say thì không dễ tỉnh, cho dù nàng muốn gọi ta tỉnh lại buông nàng ra cũng không cách nào, đành phải bị ta ngủ thẳng hừng đông, thiếu chút nữa bóp chết nàng."

Bùi Dật Phàm không tự giác lộ ra tươi cười "Ách... Trên thực tế, ta đích thật là có chút kinh ngạc, nhưng mà, nàng đã nhắc nhở qua, ta ít nhiều cũng đã chuẩn bị tâm lý, sẽ không ngoài ý muốn như vậy."

"Nhưng mà..." Viện Viện đột nhiên có chút hoang mang nhíu mày "Ngươi làm cách nào để rời giường trước vậy? Nhị tỷ nói nàng như thế nào cũng không thoát ra được!"

Khóe miệng hắn tươi cười càng thêm sâu "Nàng muốn biết?"

Viện Viện tò mò gật đầu "Đương nhiên!"

Bùi Dật Phàm vuốt cằm. Rồi sau đó đột nhiên xoay người hướng ra ngoài "Đêm qua, nàng không chỉ tỉnh một lần đúng không?"

Viện Viện vội đi theo "Đúng vậy! Rất nhiều lần! Mỗi một lần đều là ngươi... A!"

Bùi Dật Phàm chậm rãi ngồi xuống, nhìn tiểu thê tử đang đỏ mặt mỉm cười nói "Ngồi xuống ăn sáng đi! Sau đó ta đưa nàng đi dạo Hàn Nguyệt uyển."

Nhìn lên thấy đồ ăn, hai mắt Viện Viện nhất thời phát sáng, lập tức quên e lệ, vội ngồi xuống. Cầm lấy bát đũa liền không chút khách khí gặm lấy gặm để, Bùi Dật Phàm thì ngược lại, ăn nhã nhặn hơn nàng nhiều. Uống xong một chén cháo, Viện Viện múc chén thứ hai, hai mắt dò xét phu quân "Ách, Dật Phàm tướng công, chúng ta không đi Dương Châu sao?"

Gương mặt Bùi Dật Phàm phút chốc trầm xuống, lạnh lùng nói "Ta nói rồi, ta không ra khỏi cửa!"

"Được! Được! Làm gì mà dữ vậy chứ!" Viện Viện lẩm bẩm tiếp tục ăn cháo của nàng "Chúng ta ở đây hai ngày rồi đi chơi cũng được."

Bùi Dật Phàm không biết nên khóc hay cười, lắc đầu "Không phải ở hai ngày, mà là ta sẽ không xuất môn! Nàng muốn chơi, thì tự đi, ta sẽ không cấm nàng xuất môn."

"Như vậy sao được!" Viện Viện kháng nghị nói "Nơi này ta không quen, ra cửa lỡ lạc đường thì sao, chàng không sợ ta tìm không thấy đường về sao?"

Bùi Dật Phàm chậm rãi buông bát đũa." Khi nàng xuất môn, tất sẽ có gia đinh, nha hoàn đi theo, làm sao có thể lạc đường?"

Viện Viện trở mặt xem thường "Nga! Làm ơn đi, khi ta ở nhà mẹ đẻ, xuất môn chưa từng có người nào theo, vì sao bây giờ lại phải có người theo?"

"Nàng nói nàng sợ lạc đường, không phải sao?" Bùi Dật Phàm hỏi lại.

"Nhưng ta muốn chàng đi với ta!"

Bùi Dật Phàm vẫn là lắc đầu "Không có khả năng!"

Viện Viện đảo mắt, hối lộ nói "Ta mời chàng uống nước."

Hắn khóe môi hơi mím lại "Trong phủ cũng có thể uống."

"Ta mời chàng xem kịch, nghe kể chuyện." Người nhã nhặn hẳn là thích cái này nhỉ? Nàng nghĩ thế.

"Ta thích một mình đọc sách."

"Ta nướng thỏ hoang cho chàng ăn" Chỉ cần nếm qua một lần món thỏ hoang nàng nướng, ai cũng sẽ nghiện.

"Không có hứng thú."

Viện Viện híp mắt nhìn hắn, tay còn vội ăn sáng, uống cháo, trong đầu lại chỉ nghĩ nên như làm thế nào để gạt hắn xuất môn, suýt nữa đem cháo hít vào trong lỗ mũi. Mình bày trò như vậy thực sự là do lòng tự ái làm hại, kỳ thật, như thế nào không nhận ra, còn không phải vì muốn mình an lòng, người khác quen thì tốt rồi, nhưng hắn rõ ràng là cố chấp như thế đem mình giấu đi đến mức thối rữa, có mùi. Nếu hắn thật sự là một người thông minh, sẽ không nông cạn như thế mới đúng, có lẽ nàng nên đi trước tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân này của hắn, cái gì khiến hắn kiên trì trở thành rùa đen rụt đầu. thầm nghĩ, nên nhanh chóng dùng xong cháo, nàng buông bát đũa, đang muốn lấy tay áo lau miệng, Bùi Dật Phàm rất kip lúc đưa đến một cái khăn, Viện Viện thuận tay tiếp nhận tùy ý lau, sau đó nhảy dựng lên kéo tay hắn bước đi "Được, vậy bây giờ chàng đưa ta đi dạo Hàn Nguyệt uyển một chút đi! Thuận tiện nói cho ta biết bình thường chàng làm những gì."

Nàng thật sự rất khó tưởng tượng cả ngày lẫn đêm giam như vậy trong uyển lý, hắn làm thế nào mà không khiến bản thân nổi điên được?

Nàng đi, hắn cũng lê cái chân gãy của mình theo sau "Cũng không có gì, ngày thường, cha sẽ đến cùng ta nói chút chuyện của cửa hàng, sổ sách cũng do ta quản lý, mặt khác..." Một tiếng thét kinh hãi bỗng dưng đánh gãy lời hắn, hắn không khỏi dừng bước lại, ngạc nhiên đảo mắt "Làm sao vậy?"

Bởi vì ở bên trái hắn, cho nên, Viện Viện dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn, cũng nhìn chăm chú vào nửa mặt quỷ kia của hắn "Chàng...tính toán sổ sách?"

Ánh mắt của nàng thật sự khiến người cảm thấy không được tự nhiên, thậm chí có chút sợ hãi, hắn che môi ho nhẹ hai tiếng "Ta trời sinh đã nhạy cảm với những con số, tính toán sổ sách, chẳng những nhanh hơn rất nhiều so với người khác, thậm chí không dùng đến bàn tính, hơn nữa, ta thường thường có thể theo con số nhận thấy được vấn đề người bình thường không dễ dàng phát hiện ra, cho nên ngăn chặn không ít chuyện lừa đảo, bởi vậy, cha đã sớm đem sổ sách giao cho ta chưởng quản."

"Trời ạ! Chàng có thể làm sổ sách nha!" Viện Viện giống như nằm mộng nỉ non, giống như hắn vừa mới nói cho nàng biết hắn là Tôn Ngộ Không có bảy mươi hai phép biến hóa.

"Thì sao?" Bùi Dật Phàm không hiểu gì hỏi lại.

Viện Viện than nhẹ một tiếng, tiếp tục đi về phía trước "Ta không biết làm." Nàng thành thật thừa nhận. Đây là sỉ nhục lớn nhất đời này của nàng, hơn nữa là sỉ nhục vô cùng mất mặt, nàng trời sanh tính quật cường hiếu thắng, nhưng lại hoàn toàn không thể phủ nhận cái này. Sẽ không phải vì thế mà nàng dùng ánh mắt như nhìn thần thánh này nhìn hắn chứ?

"Rất nhiều người cũng không biết!"

"Nhưng mà..." Nàng liếc mắt hắn một cái "Cái gì ta cũng biết, thế mà lại không biết tính toán."

"Không ai là thập toàn thập mỹ." Giống như hắn, ít nhất mười hạng thì thiếu chín hạng. Do dự một lúc lâu, nàng ấp a ấp úng lại tiến thêm một bước thừa nhận "Ta...không chỉ không được, mà là thực... thực sự không được."

Bùi Dật Phàm vô tình kéo nàng xuống lầu "Ta làm là được rồi."

Viện Viện trầm mặc, dọc theo đường đi cùng hắn đi vào đình nghỉ mát, nàng cũng chưa lên tiếng, thẳng đến khi hai người cùng ngồi xuống, nàng mới nói: "Chàng không hiểu, ta...thật sự không được."

"Không sao cả, dù sao cũng không ai bảo nàng trông nom sổ sách."

"Nhưng...nhưng nếu phải.." Viện Viện muốn nói lại thôi nhìn hắn "Nếu ta dùng chín lượng chín văn (13) tiền mua...mua ba lồng bánh bao thì sao?" Sớm muộn gì hắn cũng biết, vẫn nên chủ động công khai thì tốt hơn. Bùi Dật Phàm ngẩn ngơ, cả kinh kêu lên "Chín lượng... nàng mua bánh bao làm bằng vàng sao?"

(13) văn: đồng

Viện Viện xấu hổ ngây ngô cười "Ta cũng không biết tại sao có thể như vậy, ta chỉ ăn vặt vài thứ, mua ba lồng bánh bao, lão bà bà cũng không giỏi tính, cho nên bảo ta tính. Kết quả, ta tính tính toán liền biến thành như vậy. Ta cũng biết, hẳn là chỉ có hơn mười văn tiền. Nhưng ta cho dù tính như thế nào, cũng đều nhiều như vậy! Đây đã là ít nhất, nhiều nhất ta còn tính đến mười lượng hai mươi tám văn!"

Bùi Dật Phàm không thể tưởng tượng nổi nhìn nàng một lúc lâu "Nàng...nàng thường thường làm ra chuyện này sao?"

Viện Viện ngượng ngùng gật gật đầu. Bùi Dật Phàm bất đắc dĩ hít một hơi "Ta hiểu rồi, nàng không giỏi tính toán."

"Không chỉ mình ta đâu!" Viện Viện cãi lại "Mọi người trong Nhiễm gia đều như vậy!" Khó coi thì mọi người cùng nhau khó coi, làm sao có thể chỉ để một người mất mặt?

Bùi Dật Phàm không để ý tới nàng, còn nói "Nói cách khác, nàng không thích hợp tự đi mua đồ."

"Chàng theo giúp ta đi!" Nàng lại thử một lần thừa cơ lừa gạt người. Bùi Dật Phàm liếc nàng một cái "Ta sẽ cho Bùi An đi cùng nàng."

Viện Viện liền phản đối "Ta không.. A? Bùi An là ai?"

"Thư đồng của ta."

"Thư đồng?" Viện viện nghe vậy, dõi mắt chung quanh "Sao ta không thấy?"

"Cha nói tạm thời không cần ta trông nom sổ sách, cho nên, phải đưa một vài quyển cho Bùi An làm."

"A! Cái đó..." Viện Viện nhìn xung quanh một vòng "Được rồi! Chàng tạm thời không muốn xuất môn, chúng ta đi dao ở dây thôi sao? Lúc chàng không tính toán sổ sách thì làm gì?"

Không phải tạm thời, mà là vĩnh viễn! Bùi Dật Phàm thầm nghĩ, nhún nhún vai "Đọc sách, vẽ tranh, hoặc là bảo Bùi An chơi cờ với ta."

"Chơi cờ?" Khuôn mặt xinh đẹp của Viện Viện lại là sáng ngời "Chàng thích chơi cờ?"

Bùi Dật Phàm gật gật đầu, Viện Viện lập tức lấy ánh mắt tính kế cao thấp đánh giá hắn "Chàng...chơi như thế nào?"

"Cũng tạm!" Hắn thản nhiên nói.

"Cũng tạm?" Nàng có điểm thất vọng rũ xuống khóe miệng "Vậy là không phải rất lợi hại?"

Bùi Dật Phàm há miệng nghĩ muốn khiêm tốn hai câu, đảo mắt đột nhiên nghĩ đến lời Bùi Trọng Hồ, lập tức sửa lời nói "Hoàn hảo, ít nhất cho tới bây giờ, không ai có thể thắng ta."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Viện Viện lần thứ hai sáng lên, thậm chí so với vừa rồi còn hưng phấn hơn "Thật sao?"

Bùi Dật Phàm khóe môi khẽ nhếch "Nàng có thể thử xem."

Hắn thuận miệng hạ chiến thư, nàng cũng là một phen đoạt lấy, nửa tiếng không nói liền kéo hắn chạy đi. Không ngờ nàng nói gió chính là gió, nói mưa chính là mưa, Bùi Dật Phàm bị kéo mạnh một suýt nữa ngã sấp xuống trên mặt đất "Nàng... làm gì vậy?"

"Chơi cờ!"

"Không phải muốn đi dạo sao?" Hắn khó hiểu hỏi.

"Sau này sẽ đi!"

"Này... Cái đó... Nàng dẫn ta đi cửa sau làm gì?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.