Phù Phá Thiên

Chương 48: Đêm khuya thưởng trà thơm




Thời gian trôi đi không đợi người, mới đó Lý Phù ở lại Kim Trúc Thương Minh đã được một tháng thời gian.

Đoạn thời gian này hắn một bên dưỡng thương một bên chuyên tâm tu hành, thời gian trôi qua hiếm có bình yên. Lý Phù cũng vui thấy cảnh này, đêm đêm rảnh rỗi liền ra rừng trúc uống trà ngắm sao, hưởng chút khoái lạc.

Chỉ là ngộ đạo trạng thái khắc sâu trong lòng, hắn phần lớn thời gian trong ngày đều dùng để cảm ngộ phù đạo. Tới nay mới ngẳn ngủi thời gian đã có kinh người thu hoạch, hắn tự tin bản thân bây giờ có thể vẽ được cấp ba phù lục, chỉ tiếc không có điều kiện để bắt tay vào kiểm chứng.

Một tháng này, Tuyết Linh chưa từng ghé thăm rừng trúc một lần, tựa hồ đối với kẻ hèn nơi này đã quên mất. Lý Phù đối với cái này không có ý kiến gì, chỉ cho rằng nữ tử này thương thế quá nặng cho nên cần chuyên tâm chữa thương.

Ngược lại lão giả râu trắng là y sư kia lại thỉnh thoảng sẽ tới thăm, vì hắn xem xét thương thế, có khi còn sẽ đưa tặng một hai viên đan được. Đối phương tu vi, địa vị, tuổi tác đều hơn xa mình, hơn nữa không quen không biết lại nhiệt tình như vậy, hiển nhiên sau lưng có người sai khiến.

Một ngày này, nắng vàng như đốt, rừng trúc ủ rũ cúi đầu. Không gian không có lấy nửa lọng gió, im ắng khó chịu.

Thân trúc xanh biếc như ngọc, ẩn giữa có một toàn tiểu viện lợp trúc. Bốn phía trúc khô đan chéo với nhau tạo thành hàng rào, đem tiểu viện cùng khoảng đất trống phía trước vây kín, cảnh tượng yên tĩnh.

Tiểu viện chia làm ba phòng, lúc này trong phòng ngủ Lý Phù đang khoanh chân mà ngồi.

Thời tiết nóng bức, hắn cũng chỉ mặc một chiếc quần dài, lưng trần để hở. Có thể thấy vết thương trên người y đã khỏi hẳn từ lâu, trên da một vết sẹo cũng không tìm được.

" Y sư quả nhiên có thủ đoạn của y sư, điều dưỡng một thời gian ta cảm giác thân thể còn khoẻ mạnh hơn trước kia!" Lý Phù uống một ngụm trà, tấm tắc khen ngợi. Nói rồi hắn từ túi trữ vật lấy ra một bình sứ cổ cao, bên trong chứa Dưỡng Thân Đan mà lão giả y sư đem tặng.

Cũng không biết Dưỡng Thân Đan này dùng thứ gì luyện thành, không chỉ có thể chữa thành ám thương hơn nữa còn ẩn chứa nồng đậm linh khí, trong lúc chữa thương còn có thể nhân tiện tăng lên tu vi, thực sự là nhất cử lưỡng tiện. Đáng tiếc Dưỡng Thân Đan chỉ còn một viên, Lý Phù cũng đã hướng lão y sư hỏi thăm, đan này là nhà lão gia truyền, thị trường là hoàn toàn không bán.

" Sau này nhất định phải nghĩ cách đổi tới vài bình mới được!" Lý Phù lầm bầm, trở nay đem viên Dưỡng Thân Đan cuối cùng ném vào miệng.

Đan dược vào miệng cảm giác đầu tiên có chút đắng, lại đợi một chút đan hoàn tan đi thành nước, theo cổ họng chảy xuôi xuống bụng. Lập tức một cỗ lửa nóng bùng lên, theo kinh mạch tuần hoàn khắp nơi cơ thể.

Cảm giác chẳng khác nào trời đông tắm nước nóng, Lý Phù thoải mãi ưỡn nhẹ lưng, chuyên tâm luyện hoá dược lực.

Thời gian chậm chạp trôi qua, bên trong căn phòng nhỏ chỉ có tiếng hít thở đều đều.

Lý Phù thân ảnh đơn bạc gầy gò, khoanh chân mà ngồi như bức tượng gỗ.

Không biết qua bao lâu, Lý Phù vốn đang ngồi yên không động đậy bỗng nhiên run nhẹ một cái, da dẻ trở nên đỏ ửng kỳ lạ. Cảm giác trong người linh lực hỗn loạn, hắn vậy mà vui mừng phát hiện bình cảnh luyện khí hậu kỳ có dấu hiệu buông lỏng.

Bình cảnh ý chỉ chính là ngăn cách giữa các cảnh giới, bình cảnh dễ thì mấy tháng một năm liền phá, khó thì cả đời không thể lung lay. Đây chính là nấc thang trên tiên lộ, bước một bước mạnh một bước, chỉ khổ xưa nay nhân tài kiệt xuất tầng tầng lớp lớp lại có mấy kẻ có thể bước được hết!

Nghĩ lại Lý Phù tại luyện khí trung kỳ bồi hồi đã mười năm, thường ngày chưa từng buông lỏng tu luyện. Nay vừa trải qua một phen sinh tử, trải qua ngộ đạo trạng thái đem tới đủ loại cảm ngộ, lại có Dưỡng Thân Đan cung cấp tinh thuần linh khí, bình cảnh hậu kỳ buông lỏng cũng là hợp tình hợp lý.

Thời cơ vẫn luôn chớp mắt là qua, Lý Phù không dám có chút chần chờ vội hội tụ linh khí xông quan. Kinh mạch khiếu huyệt trên người từng chút được đả thông, hắn trên người khí thế càng ngày càng tăng, quần áo phần phật như chiến kỳ.

Mọi chuyện còn thuận lợi hơn tưởng tượng, nửa nén hương thời gian sau, Lý Phù ngửa mặt thét dài, trên thân pháp lực kịch liệt ba động, đây là do vừa đột phá luyện khí hậu kỳ cảnh giới biểu hiện ra.

" Đại nạn không chết ắt có hậu phúc! Ha.. ha....!" Trong lòng vui sướng, Lý Phù ngửa mặt cười dài. Nhiêu năm tu hành không biết mệt nhọc, cuối cùng cũng có chút thành quả.

Hắn năm nay đã hai lăm tuổi, đột phá luyện khí hậu kỳ không sớm không muộn, tuy vậy một thân một mình có thể làm tới bước này đã đủ Lý Phù hài lòng.

Cảm nhận bên trong đan điền hùng hậu pháp lực gấp mấy lần trước kia, Lý Phù tâm thần hơi động, toàn lực buông ra thần thức.

Thần thức vô hình vô chất, không chút nào chịu xung quanh vật chất hạn chế, chớp mắt liền phóng ra ba trăm mét khoảng cách. Lấy Lý Phù làm trung tâm, cảnh tượng ba trăm mét xung quanh rõ ràng tỉ mỉ hiện lên trong đầu, biến đối quá mức đột ngột làm hắn có chút không thích ứng.

Đây là bởi vì cùng một lúc tiếp nhận quá nhiều thông tin, não bộ chưa kịp quen thuộc biểu hiện ra ngoài, lại đợi một chút cảm giác không thích ứng này liền biến mất.

Ba trăm m không phải khoảng cách ngắn nữa, Lý Phù ngồi trong phòng trúc nhưng toàn bộ rừng trúc động tĩnh đều nắm nhất thanh nhị sở, chút gió thổi cỏ lay cũng nhìn được rõ ràng. Thậm chí phạm vi bao trùm của thần thức đã vượt qua rừng trúc phạm vi, đem gần đó một đoạn đường đá bao trùm.

" Quả nhiên thần thức của ta so với cùng tu vi tu tiên giả mạnh hơn rất nhiều, bình thường luyện khí hậu kỳ chỉ có thể phóng thần thức ra xa trăm m trái phải. Chỉ là không biết thần thức của ta so với luyện khí đỉnh phong ai mạnh ai kém?" Lý Phù hài lòng gật nhẹ đầu. Thần thức lớn mạnh chính là vốn liếng để hắn xông pha tu tiên giới, bây giờ tiến giai thần thức tăng nhiều, sau này thực lực cũng sẽ tăng mạnh.

Lúc này đã tìm được chỗ nương thân, tu vi nhiều năm đứng yên cũng đã có đột phá, Lý Phù nhất thời đối với tương lai tràn ngập niềm tin. Chỉ là vừa đột quá xong cần chuyên tâm ổn định cảnh giới, hắn không dám phân tâm quá lâu liền lại nhập định tu luyện.

Không biết có thể gọi là chuyện tốt song hành hay không, tối hôm đó khách quý ghé nhà, Tuyết Linh một thân váy dài đỏ nhạt gõ cửa.

Lý Phù lúc này đang chuẩn bị ra ngoài đi dạo một phen, nghe thế vội tiến tới mở cửa.

Cạch một tiếng, cửa mở! Dung nhan tinh xảo đập vào mắt làm người bối rối.

Mắt như sao xa, mày như liễu.

Thân tắm trăng khuya, gió vờn mi.

Sau lưng rừng trúc, ô ô hát.

Trước mắt mỹ nhân, tựa thần tiên!

" Đạo hữu không mời ta vào nhà hay sao?" Tuyết Linh mở miệng cười khẽ, khí chất thiếu đi chút bá khí thường ngày, nhiều chút nữ nhi phong thái.

" Mời!" Lý Phù mặt không biểu cảm, nghiêng người nói mời.

Hai ngươi một trước một sau ngồi xuống bàn trúc, Lý Phù lại pha tới một ấm trà ngon.

Nhìn trong tay chén trà nghi ngút, Lý Phù bỗng chốc không biết nói gì cho phải. Hỏi thăm nàng ta thương thế sao? Bọn hắn tựa hồ vẫn chưa thân thiết tới vậy. Hỏi nàng định đối với hắn an bài thế nào? Như vậy không khỏi quá mức lỗ mãng.

" Đã lâu không gặp, đạo hữu tu vi lại tiến một bước, quả thật đáng mừng! Nào, tiểu nữ lấy trà thay rượu kính đạo hữu một ly." Cuối cùng vẫn là Tuyết Linh mở miệng trước, nàng cầm lên chén trà, nhoẻn miệng cười.

Mỹ nhân cổ tay trắng loá chói mắt, Lý Phù không dám lãnh đạm vội cầm lên chén trà cụng ly.

Cheng!

Đêm khuya thanh vắng, một nam một nữ đối diện thưởng trà, tiếng cụng ly nghe sao mà cũng ám muội đôi phần!

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.