Phù Phá Thiên

Chương 3: Bắt đầu vẽ phù




Tu tiên giới không thiếu chức nghiệp, luyện phù sư không thể nghi ngờ là một trong những nghề nghiệp cao quý nhất. Nghề này không chỉ thu nhập phong phú mà giao du còn rộng khắp, ai ai cũng muốn trở thành.

Chỉ tiếc luyện phù sư yêu cầu tư chất cùng đầu tư quá cao, chín thành chín kẻ muốn học vẽ phù đều là vất vả tay trắng. Lý Thiên Lâm thời trẻ cũng từng muốn trở thành luyện phù sư, vì thế còn hao phí hết tích góp mấy chục năm nhưng tiếc là không thể như nguyện, cố gắng thế nào cũng không thể làm được một bước truyền thần.

Truyền thần chính là làm sao cho phù văn có thần, hoà hợp với quy tắc thiên địa. Một bước này nói khó thì rất khó nhưng nói dễ cũng rất dễ. Tư chất ngu dốt thì cả đời vô phương, tư chất tuyệt hảo chỉ cần ngắn ngủi mấy ngày, Lý Thiên Lâm không thể nghi ngờ thuộc về loại người phía trước.

Chỉ cần làm được đến bước truyền thần này thì chuyện ngươi trở thành luyện phù sư chỉ là vấn đề thời gian cùng luyện tập.

Khoảng khắc Lý Thiên Lâm nhìn thấy những phù văn do cháu mình vẽ lại thần vận nhập thân có thể tưởng tượng được trong lòng lão kích động đến thế nào.

Ngơ ngác thật lâu, Lý Thiên Lâm mười phần không thể tin: “ Chẳng nhẽ Lý gia ta lại đi ra một vị thiên tài?”

Càng nghĩ càng kích động, lão liền trực tiếp đánh thức Lý Phù thức dậy ngay lập tức.

Lý Phù không hiểu sao sau khi vẽ những phù văn kỳ quái kia thì đầu đau như búa bổ, toàn thân mệt mỏi tràn ngập, vừa nhắm mắt liền li bì ngủ tới tận bây giờ. Chỉ là đang mắt nhắm mắt mở, khuôn mặt nhăn nhúm của gia gia dí sát bên làm hắn giật thót mình.

“ Những phù văn này đều là do ngươi vẽ sao?” Lý Thiên Chính trực tiếp cầm lên tờ giấy trắng trên bàn, to giọng.

Lý Phù không biết rốt cuộc mình làm sai chỗ nào, ngập ngừng gật đầu: “ Đúng vậy! Sau khi dùng xong Tụ Khí Phù ta rảnh rỗi không có gì làm, thấy những phù văn này thú vị liền thử vẽ.”

“ Lúc vẽ những phù văn này ngươi cảm thấy như thế nào?”

“ Um.... Rất khó! Hơn nữa rất mệt a, vẽ xong một chữ Phù nhi liền đầu đau như búa bổ.” Lý Phù thành thật trả lời.

Lý Thiên Chính nghe tới đây thì im lặng, biểu cảm trên mặt luân chuyển không ngừng. Đầu tiên là nghi ngờ, tiếp theo là chấn kinh, cuối cùng như đã hạ quyết tâm.

“ Ngươi ngoan ngoãn ở chỗ này nghỉ ngơi!” Dặn dò một câu Lý Thiên Lâm liền hấp tấp chạy khỏi nhà, đến giải thích một câu cũng không buồn nói.

“ Cái này...!” Lý Phù đoán già đoán non mãi vẫn không biết gia gia mình rốt cuộc là muốn làm cái gì, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà đợi.

Một chuyến này Lý Thiên Lâm đi rất lâu, đến khuya mới trở về. Nghe tiếng cửa mở Lý Phù vội vàng ra ngoài nghênh đón, trên mặt đầy nghi hoặc.

Lý Thiên Lâm một mạch đi vào nhà, không nói không rằng ném mấy món đồ xuống bàn. Lý Phù ngưng mắt nhìn kỹ, đó là một cây bút màu tím nhạt, một chiếc bình cổ cao lớn bằng nắm tay cùng một xấp giấy trắng vuông vức.

Tử bút thân óng ánh như ngọc, lông bút mượt mà như tơ, giấy trắng ngược lại sần sùi thô giáp nhưng lại toả hương nồng nặc, rõ ràng đều là bất phàm. Còn như chiếc bình cổ cao bởi vì che đậy quá kín đáo cho nên Lý Phù cũng không nhìn ra manh mối gì.

Lý Thiên Lâm ra hiệu Lý Phù ngồi xuống, trịnh trọng lên tiếng: “ Phù nhi! Ngươi nghe cho kỹ đây. Dù chưa có gì chắc chắn, không, tư chất phù đạo của ngươi mười phần xuất chúng, chính là hạng trăm ngàn người mới có một. Ta vừa rồi ra ngoài một chuyến, mua xuống cho ngươi một chiếc phù bút, một lọ linh mực cùng một xấp phù phôi. Đoạn thời gian tiếp theo ngươi liền không cần tu luyện, một mực tu tập phù đạo.”

Lý Phù nghe tới ngơ ngơ ngác ngác, hắn không biết bản thân có phải nhân tài phù đạo hay không nhưng hắn đối với phù chú một đạo vô cùng hứng thú. Nếu có thể trở thành một tên phù sư thì quả thật cầu còn không được.

Còn nhớ khi cầm tới Tụ Linh Phù vào tay hắn còn quyến luyến không thôi, mãi không bỏ được mà lấy ra xử dụng.

“ Chỉ là... Phù nhi đối với phù đạo không có chút hiểu biết gì cả!” Lý Phù thành thật.

“ Haa.... aaa ! Gia gia thời trẻ từng có một đoạn thời gian học tập phù đạo, dù cuối cùng không thể trở thành phù sư nhưng chút kiến thức vẫn là có.” Lý Thiên Lâm lấy ra một quyển sách cũ bám đầy bụi, một bộ thâm bất khả trắc vuốt râu.

Cuốn sách có bìa màu vàng, rách rách nát nát, đã cũ đến không thể cũ hơn được nữa, trước bìa viết rõ bốn chữ phù lục cơ sở.

Người ta thường nói tất cả đều bắt đầu từ con số không, một đời kiêu hùng luyện phù sư cũng là như vậy mà bắt đầu.

Nửa năm chớp mắt lại qua, Lý Phù cũng đã trở thành một đứa trẻ mười tuổi.

Bệnh tật tại thân, cơ thể hắn không những không có bao nhiêu lớn lên mà còn càng tỏ ra gầy gò, da dẻ nhợt nhạt như giấy bục. Cũng may theo pháp lực ngày càng thâm hậu cảm giác vô lực toàn thân cũng từng chút giảm bớt, ít nhất thường ngày đi lại vẫn có thể làm được. Đây chính là chuyện trước kia nghĩ cũng không cần nghĩ.

Tại tiên thành đọc nhiều nhiều thấy nhiều, hắn đã không còn là đứa trẻ ngây ngốc gì cũng không biết như xưa, phong thái ngược lại đ ĩnh đạc hơn không ít. Khoảng thời gian này hắn chuyên tâm học vẽ phù, tu luyện ngược lại là bỏ bê cho nên tu vi không mấy tiến triển, khoảng cách luyện khí trung kỳ vẫn là xa không thể thấy.

Tuy nhiên điều này cũng không khiến hai ông cháu Lý Thiên Lâm để tâm. Nửa năm này, Lý Phù thể hiện ra thiên phú phù đạo kinh người của mình. Hắn dùng một tháng liền nằm lòng toàn bộ kiến thức cơ sở, sau hai tháng học xong phù văn trụ cột mà bắt đầu thực hành chế phù.

Lý Thiên Lâm thấy thế thì cười đến không ngậm được miệng, đem toàn bộ linh thạch tích luỹ cả đời ra cho cháu mình luyện tập chế phù. Không thể không nói đào tạo ra một tên phù sư quả thực hao phí kinh người, nửa năm nay Lý Phù đã dùng gần hết tích súc cả đời của lão.

Năm mười bốn tuổi vô tình tìm được công pháp tu tiên trong núi sâu, ngu ngơ ngộ nhập tu tiên giới, lăn lộn nửa đời người mới để dành dụm được một khoản linh thạch. Vậy mà Lý Phù hao phí nửa năm liền mười không còn một, Lý Thiên Lâm đi một nước cờ này không thể nói là không hiểm.

Một ngày này, mây đen không biết từ đâu đua nhau kéo tới trực tiếp nhuộm thiên không thành một mảnh đen sì.

Chẳng bao lâu mà gió nổi mưa phun, cả thiên địa mịt mờ sương gió.

Trong phòng vẫn có thể nghe rõ tiếng mưa rơi lộp bộp bên ngoài, Lý Phù toàn thân căng cứng, toàn bộ tinh thần tập trung vào tấm linh phù bán thành phẩm trước mặt.

Theo cổ tay uyển chuyển cử động, phù bút tại bên trên phù phôi thô ráp vẽ nên từng ký tự đỏ tươi loá mắt. Những phù văn này dùng là linh mực họa thành, tuân theo thiên địa ý chí, trong lúc vô tình đều như đang hô ứng cái gì, nhìn thần bí không thể nói hết. Theo màu đỏ càng nhiều Lý Phù hô hấp càng thô trọng, mồ hôi tuôn ra như tắm, hiển nhiên vẽ những phù văn này cũng không phải viết chữ vẽ hoạ bình thường.

Chẳng bao lâu phù văn đã cơ bản thành hình, lờ mờ có thể nhìn ra dáng dấp một ngọn lửa.

Đợi đến khi nét cuối cùng sắp hoàn thành, Lý Phù chợt toàn thân run lẩy bẩy, há miệng phun ra một ngụm máu bầm. Linh lực truyền vào phù bút chớp mắt hỗn loạn, tờ bán linh phù không gió tự bay, trên không bổ tung thành một đám khói đục đen sì.

Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.

Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...

Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.