CHƯƠNG 372: GỠ BỎ KHÚC MẮC
CHƯƠNG 372: GỠ BỎ KHÚC MẮC
“Vậy anh cản em làm gì?” Đường Tinh Khanh biết Đông Phùng Lưu đang nói đến chuyện ở hộp đêm lần đó, khi đó Đông Phùng Lưu để người ta chuốc say cô, đến giờ cô vẫn còn nhớ rõ mồn một, trong lòng cũng thấy tức giận.
Đông Phùng Lưu dịu dàng nói: “Đương nhiên là do cách uống của em không đúng rồi, tối nay nên uống rượu giao bôi chứ, chẳng lẽ không đúng sao?”
Đường Tinh Khanh bĩu môi, giả bộ không hài lòng: “Con người anh đúng là được đằng chân lân đằng đầu, việc này, không phải còn chưa kết hôn hay sao? Gì mà uống rượu giao bôi...”
Đường Tinh Khanh còn chưa uống rượu mà hai má đã ửng đỏ, mặc dù trước đây hai người đã nhiều lần tiếp xúc cơ thể, nhưng việc cư xử dịu dàng với đối phương như thế này là chuyện chưa từng có.
Nhất là nụ cười ấm áp sáng ngời như ánh trăng của Đông Phùng Lưu, cùng với đôi mắt màu xanh đậm giống như hổ phách kia, khiến Đường Tinh Khanh cảm thấy bản thân như đang trải qua mối tình đầu vậy.
Mối tình đầu làm sao có thể uống rượu giao bôi được chứ...
Cho nên dĩ nhiên Đường Tinh Khanh tỏ ra vô cùng thẹn thùng, chỉ có điều sự thẹn thùng của cô chẳng những không làm hỏng bầu không khí, mà ngược lại còn khiến cho không khí tràn ngập mùi vị ngọt ngào của thanh xuân.
“Thật là quá đáng mà, Đông Phùng Lưu, không phải anh đang cầu xin sự tha thứ sao, bây giờ lại bắt đầu bộc lộ bản tính rồi à?” Đường Tinh Khanh không biết phải làm sao, cô bĩu môi.
Đông Phùng Lưu nghiêng người về phía trước, hơi nghiêng đầu, dường như muốn thu hết toàn bộ dáng vẻ cúi đầu thẹn thùng của Đường Tinh Khanh vào trong mắt.
“Cho nên, chút chuyện nhỏ này nếu như Tinh Khanh em từ chối anh, nói không chừng sẽ đả kích nghiêm trọng đến lòng tự ái của anh đấy.” Đông Phùng Lưu nhướn mày, xem cô quyết định thế nào.
Thế này thì khác gì với uy hiếp cơ chứ! Hơn nữa, Đường Tinh Khanh cảm thấy làm sao mà lòng tự ái của vị Đông Phùng Lưu này có thể bị người khác đả kích được.
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Đường Tinh Khanh vẫn thỏa hiệp giơ ly rượu vang lên, hai mắt thì tránh né ánh nhìn đắc ý của Đông Phùng Lưu, bực bội nói: “Anh nhanh lên một chút đi, uống chút rượu mà cũng phiền phức như vậy, thật là không giống anh chút nào.”
Đông Phùng Lưu khẽ gật đầu, vòng cánh tay, cùng uống rượu vang ở trong ly. Từ đầu đến cuối Đông Phùng Lưu đều nhìn chằm chằm vào Đường Tinh Khanh, anh phát hiện ra hai mắt của cô đang nhắm rất chặt.
“Hả? Em thấy xấu hổ khi nhìn anh sao?” Đông Phùng Lưu cầm khăn ăn cẩn thận lau chút rượu vang còn sót lại bên khóe miệng của Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh vẫn nhắm chặt mắt.
Đông Phùng Lưu nắm lấy tay Đường Tinh Khanh, cứ nắm nhẹ nhàng như vậy, sau đó hỏi: “Sao vậy? Không phải là vui quá hóa buồn đấy chứ?”
Đường Tinh Khanh mở to mắt, trong đôi mắt trong suốt đầy nước, nhưng đối với Đông Phùng Lưu, ngay cả khi những giọt lệ này che mờ tình cảm trong đôi mắt cô, thì nó cũng vẫn khiến anh say mê.
Đường Tinh Khanh mặc kệ cho nước mắt của mình lướt qua gò má, lẳng lặng nói: “Có quỷ mới biết được, tự nhiên mắt lại bị cay.”
Đông Phùng Lưu im lặng một lúc, sau đó ngẩng đầu: “Sau này những dịp như vậy vẫn còn rất nhiều, không phải lần nào em cũng khóc như thế đấy chứ, đúng là đồ hay khóc nhè.”
Đông Phùng Lưu lắc đầu bất đắc dĩ thở dài.
Đường Tinh Khanh oán trách nói: “Cũng đâu phải anh không biết, hơn nữa trước đây, cũng luôn là anh bắt nạt em đến mức phát khóc.”
Đông Phùng Lưu nhớ tới những chuyện trước kia, trong lòng cũng đau xót, chỉ có điều những chuyện đó đã tan thành mây khói theo thời gian: “Bất kể trước đây chúng ta như thế nào, Tinh Khanh, bây giờ, anh chỉ một lòng một dạ thích em... muốn được kết hôn với em.”
Đường Tinh Khanh nói: “Anh định một ngày cầu hôn hai lần sao? Định cố đấm ăn xôi hả?” Đông Phùng Lưu bị dáng vẻ kiêu ngạo của Đường Tinh Khanh chọc cười, anh vừa rót rượu vang vừa đắc ý nói: “Sự cố chấp của anh, em cũng từng lĩnh hội rồi mà, cho nên dù anh có thay đổi bao nhiêu đi nữa, thì tính chiếm hữu của anh đối với em chưa từng thay đổi.”
Đông Phùng Lưu nói tiếp: “Cho dù không kí kết những điều khoản quái lại đó thì em cũng không thể rời khỏi anh.”
Đường Tinh Khanh mỉm cười: “Cho nên mới nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.”
Đông Phùng Lưu đưa tay nhẹ nhàng vén một sợi tóc rối vương trên má của Đường Tinh Khanh, khẳng định: “Tình yêu của anh còn khó dời hơn cả bản tính đấy.”
Đường Tinh Khanh nói: “Anh đủ rồi đó, sau khi tỉnh dậy lời ngon tiếng ngọt cũng không ít, em thật sự nghi ngờ không biết có phải anh có bị hoán đổi thành người khác hay không đó.”
Đông Phùng Lưu dùng dao nĩa cắt miếng thịt bò bít tết ra, rồi đưa đến trước mặt Đường Tinh Khanh, anh tiếp tục động dao nĩa, trên mặt là nụ cười thỏa mãn, anh nói: “Có một số việc nhất định phải trải qua gian khổ mới thật sự hiểu rõ được.”
Điều này Đường Tinh Khanh rất đồng cảm với anh, nếu không phải do đã trải qua những thù hận và tranh giành kia, thì sự ràng buộc giữa cô và Đông Phùng Lưu cũng không sâu sắc như vậy, nói không chừng đã sớm thành người lạ lướt qua nhau rồi.
Có điều, Đường Tinh Khanh đột nhiên lại nhớ tới một thứ gì đó, cô mím chặt môi, vẻ mặt cũng trở nên hơi mất tự nhiên, ánh mắt đang chăm chú nhìn Đông Phùng Lưu cũng có chút khác lạ.
Nhận ra sự khác thường đột xuất này của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu bỏ dao nĩa xuống, tò mò hỏi: “Tinh Khanh, sao vậy? Hình như em có điều khó nói.”
Quả thật là muốn nói nhưng lại thôi, hiện tại Đường Tinh Khanh có một vấn đề muốn hỏi Đông Phùng Lưu, nhưng lại không tiện mở miệng.
“Để tránh sau này chúng ta thường xuyên cãi vã, chúng ta cần phải thẳng thắn với nhau, anh đã chuẩn bị sẵn sàng kiên trì cả một đời rồi.” Đông Phùng Lưu khích lệ Đường Tinh Khanh: “Không có gì là không thể nói với anh cả.”
Đường Tinh Khanh đang suy nghĩ một vấn đề, vấn đề này vẫn luôn là khúc mắc của cô khi Đông Phùng Lưu hôn mê.
Đó chính là chuyện của mèo hoang nhỏ.
“Nếu như, Đông Phùng Lưu, nếu như em không phải mèo hoang nhỏ, anh có đối xử tốt với em như vậy không? Hoặc là nếu như mèo hoang nhỏ và em đều ở bên cạnh anh, anh sẽ lựa chọn ai?”
“...”
Phụ nữ đúng là phụ nữ, đây quả là câu hỏi gây tranh cãi mà.
Đông Phùng Lưu thấy nhức đầu, nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời câu hỏi của Đường Tinh Khanh.
“Khi anh mất trí nhớ thật sự không biết có mèo hoang nhỏ gì đó, khi đó em đóng giả thành thư ký của anh, ở bên cạnh anh, không phải anh vẫn luôn theo đuổi em hay sao?”
“Do đó, người mà anh thích vẫn luôn là em mới đúng chứ, sao em lại phải để tâm đến vấn đề nhỏ nhặt này. Hơn nữa quan trọng nhất là, em chính là mèo hoang nhỏ, đây có phải là ông trời giúp chúng ta đến với nhau không nhỉ?”
Đông Phùng Lưu nói rất chân thành, khúc mắc của Đường Tinh Khanh cũng đã được tình cảm của Đông Phùng Lưu gỡ bỏ.
“Được rồi, chuyện này tạm thời đành phải tin anh, dù sao cũng không còn cách nào khác.” Đường Tinh Khanh vẫn giả vờ không quan tâm, nhưng thật ra trong lòng vô cùng vui vẻ.
Đông Phùng Lưu gật đầu, chỉ vào bữa tối thịnh soạn ở trên bàn: “Chúng ta nên lo việc chính mới phải, bữa tối bên ánh nến lung linh đầu tiên của anh và em không thể để những chuyện buồn phiền kia quấy rồi được.”
Từ sau khi tỉnh lại, dường như Đông Phùng Lưu đã trở nên thú vị hơn nhiều, không còn dáng vẻ lạnh băng giống như cả thế giới thiếu nợ anh như trước đây nữa.
Đương nhiên, cũng rất có thể là vì đang ở trước mặt Đường Tinh Khanh cô nên mới như vậy. Nghĩ tới đây, Đường Tinh Khanh động lòng ích kỉ, cô thật sự hi vọng Đông Phùng Lưu chỉ dịu dàng và thú vị như vậy đối với một mình cô.