CHƯƠNG 363: THỎA HIỆP
CHƯƠNG 363: THỎA HIỆP
Lúc này, Doãn Thu Ngọc giương nanh múa vuốt trong mắt mọi người giống như Lương Tiểu Sửu bị chọc giận mà nhảy loi choi, ngay đến đám thuộc hạ của cô ta cũng hết sức bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng Doãn Thu Ngọc lao về phía Phương Minh, thầm mặc niệm trong lòng cho cô ta.
Ai là người sáng suốt đều có thể nhìn ra cô ta không phải là đối thủ của Phương Minh, nhưng cô ta hết lần này tới lần khác vẫn là thiếu một chút tự biết mình.
Phương Minh nhìn cái tát sắp giáng xuống của Doãn Thu Ngọc, khóe môi nhếch lên một nụ cười khinh thường, chỉ nhẹ nhàng giơ tay hất một cái, đã dễ dàng ngăn cản đòn công kích không có chút khí thế nào của Doãn Thu Ngọc.
Khi cánh tay Doãn Thu Ngọc bị Phương Minh nắm thật chặt cô ta đã bắt đầu hối hận, hơn nữa, nụ cười khinh thường của Phương Minh lúc đó, quả thực khiến cô ta run rẩy trong thoáng chốc.
Nếu như Phương Minh muốn ra tay, e rằng Doãn Thu Ngọc đã ngã ngồi xuống đất, đau đến sống dở chết dở. Thật ra trong lòng Phương Minh cũng rất muốn một cước đá bay người phụ nữ này đi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn là nên khắc chế xung động trong lòng mình.
Cô tới đây là bởi vì lo lắng Nam Cường Thịnh sẽ gặp phải bất trắc, hơn nữa mặc dù trước mắt cô đang chiếm ưu thế, nhưng nói cho cùng đây vẫn là địa bàn của Doãn Thu Ngọc cô ta, làm loạn quá mức sẽ không dễ thu dọn tàn cuộc.
Có điều sợ người đàn bà này lại không biết điều mà phản kích, Phương Minh vẫn nắm chặt cánh tay cô ta, không nhịn được nói: “Tôi đã nói nhiều lần rồi, tôi không có hứng thú đi gây sự với cô, tôi là muốn gặp Nam Cường Thịnh.”
Đùa hay thật, đến lúc này rồi, tới tìm Nam Cường Thịnh và tới gây sự với cô ta khác nhau sao?
Doãn Thu Ngọc mặc dù tay phải bị đau, vẫn nghiến răng ngoan cố nói: “Phương Minh, cô lợi hại đấy, có điều sợ rằng cô đã nhầm, anh Nam Cường nếu đã ghé qua đây , cô cho rằng vì sao đến lúc này còn không ra xem xét tình hình bên ngoài?”
Phương Minh không biết người đàn bà này lại muốn giở trò gì,có điều vẫn là theo bản năng lắc đầu, thể hiện mình không biết.
Doãn Thu Ngọc cười đắc ý nói: “Anh Nam Cường nói không muốn gặp bất kỳ người nào, kể cả Phương Minh cô, bởi vì…”
“Bởi vì anh ấy chỉ muốn ở riêng với tôi…” Doãn Thu Ngọc chậm rãi ngước mắt lên, cặp mắt mơ màng lay động, lúng liếng vài tia phong tình.
Phương Minh nhất thời sửng sốt, cô lúc trước cũng thắc mắc vì sao Nam Cường Thịnh còn không xuất hiện, chẳng lẽ những gì người đàn bà này nói là sự thật?
Nam Cường Thịnh không muốn gặp cô?
Phương Minh có chút ngơ ngẩn, nhớ lại cuộc nói chuyện lúc chiều. Chẳng lẽ Nam Cường Thịnh bởi vì mình lỡ hẹn mà tức giận rồi? Lại bị người phụ nữ phong tình quyến rũ này thừa nước đục thả câu hay sao?
Càng nghĩ càng thấy sợ, nhưng Phương Minh vẫn là không dừng được mà suy nghĩ, vốn là người phụ nữ hào sảng thẳng thắn giờ phút này nhìn vào lại có chút giống với một thâm khuê oán phụ.
Doãn Thu Ngọc nhân cơ hội rút tay mình về, xoa xoa cổ tay bị Phương Minh nắm phát đau, nhưng trên mặt lại lộ vẻ trào phúng.
Bởi vì một câu nói này của Doãn Thu Ngọc, thế cục lại đột nhiên xoay chuyển.
Doãn Thu Ngọc nghĩ thầm trong đầu, mình thật là biết gãi đúng chỗ ngứa, hóa ra Phương Minh này thật sự có tình ý với Nam Cường Thịnh, nếu không cho dù là Đường Tinh Khanh bảo cô ta tới, cô ta sao lại có loại biểu cảm như vậy.
“Cô không quản được người đàn ông của mình cũng không nên trách tôi, Nam Cường, anh ấy nói rằng tôi tốt hơn so với cô nhiều lắm. Bất kể thân thể, hay là trái tim.”
Doãn Thu Ngọc lại bắt đầu ngón nghề sở trường, chỉ có điều lần này không phải để mồi chài đàn ông, mà là để đả kích Phương Minh.
Phương Minh bị Doãn Thu Ngọc giễu cợt như vậy, tâm tình càng không ổn. Cô lắc đầu nói: “Cho dù những lời này của cô là thật, tôi cũng muốn chính miệng Nam Cường Thịnh nói cho tôi.”
“Không biết điều, chủ nhân không cần nữa, chó có tư cách gì đòi trở về bên người chủ nhân? Cô cho mình là thứ chó má gì chứ?” Doãn Thu Ngọc không biết sống chết châm chọc.
Phương Minh cười lạnh nói: "Có phải mặt bên phải của cô cũng ngứa hay không? Tôi không muốn nhiều lời với cô, mục đích tôi tới đây là để gặp Nam Cường Thịnh."
Phương Minh lần này càng kiên quyết hơn so với lúc trước, Doãn Thu Ngọc có dự cảm, nếu như mình lần nữa ngăn cản, Phương Minh thật sự có có thể động thủ.
Phương Minh hít một hơi dài, ổn định những ưu tư trong lòng rồi nói tiếp: "Đây là địa bàn của cô, tôi cho cô mấy phần mặt mũi, mười giây sau tôi hy vọng người của cô toàn bộ rút lui, mà cô cũng xin cứ tự nhiên."
“Cô…”
Doãn Thu Ngọc giận muốn điên, Phương Minh người đàn bà này thật đúng là vô lý, nghe thì là có mười giây thời gian quyết định, thế nhưng mười giây này không phải để cô ta cảm thấy khó chịu hay sao?
Nếu như rút lui, mất mặt, hơn nữa kế hoạch hỏng bét, sau chuyện này có thể còn phải bị Nam Cường Thịnh trả thù.
Nếu như không rút lui, Phương Minh người đàn bà này không chừng lại làm ra chuyện điên cuồng gì cũng chưa biết chừng.
Doãn Thu Ngọc nghiến răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy cái mạng này vẫn là quan trọng nhất, cùng lắm thì sau này không cho đám người Đông Phùng Lưu lui tới là được.
Doãn Thu Ngọc cuối cùng lựa chọn vứt bỏ thể diện, dẫn theo thuộc hạ ảo não rời đi.
Phương Minh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, để lại mấy đứa đàn em ở ngoài cửa, mình thì đi về phía bao sương.
Sau khi đi vào, Phương Minh phát hiện Nam Cường Thịnh ngồi trên ghế sa lon với tư thế kỳ quái, âu phục trên người xốc xếch không chịu nổi, cà vạt cũng xiên xiên xẹo xẹo. Cô không khỏi cau mày, chẳng lẽ Nam Cường Thịnh thật sự xảy ra chuyện đó với Doãn Thu Ngọc trong bao sương?
Quả nhiên bạn của Đông Phùng Lưu đều không phải người tốt gì sao? Ngay cả Nam Cường Thịnh cũng thoát không khỏi cái lời nguyền đó?
Trong lòng Phương Minh đã cảm thấy tức giận, nhưng vẫn là chuẩn bị chính miệng hỏi rõ ràng Nam Cường Thịnh.
…
Thật ra thì Nam Cường Thịnh biết bên ngoài xảy ra tranh đấu, nhưng ý thức của anh ta bây giờ bởi vì lửa dục thiêu đốt mà có chút mơ hồ, bởi vậy căn bản không biết Phương Minh ở bên ngoài.
Hơn nữa nhiệt độ trong thân thể anh ta hiện tại không ổn, đi ra ngoài cũng là một loại khổ nạn. Vì vậy dứt khoát ngồi trên ghế sa lon, ôm đầu thật chặt, tranh đấu với con thực sắc mãnh thú trong cơ thể mình.
Truyện đươc cập nhập trên app mê tình truyện mỗi ngày!
Anh ta cảm nhận được rõ ràng lửa dục dần dần chiếm đoạt cơ thể mình, nếu như vẫn không thể thả ra ngoài, nói không chừng thân thể tự bạo phát cũng là điều hoàn toàn có thể.
Vừa lúc đó anh ta nghe thấy tiếng bước chân chầm chậm, giương mắt nhìn một cái nhận ra là Phương Minh.
Chỉ có điều bây giờ Phương Minh trong mắt Nam Cường Thịnh cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi, anh ta bây giờ cần phụ nữ.
Còn không chờ đến lúc Phương Minh kịp đưa ra nghi vấn đối với Nam Cường Thịnh, anh ta trực tiếp kéo Phương Minh vào trong ngực, tay phải cùng lúc vén lên áo Phương Minh, tay trái thì vòng qua phần lưng cô, đè trên bả vai thon gầy của cô.
“Nam… anh…”
Phương Minh bị tập kích bất thình lình hốt hoảng không nói ra lời, trong nháy mắt kế tiếp cô cảm giác được mình bị Nam Cường Thịnh đặt ở trên ghế sa lon, eo cũng bị anh ta dùng đôi tay ấm áp kia thô bạo vuốt ve.
Nam Cường Thịnh thật sự không khống chế được lửa dục của mình nữa, tay vuốt ve bên hông Phương Minh, vừa thở hổn hển vừa run rẩy hôn tới đôi môi màu đỏ nhạt của cô.
Cả người Phương Minh cũng ngơ ngẩn, nụ hôn của Nam Cường Thịnh còn chưa tới, nhưng hơi thở phái nam nóng bỏng đã khiến trên mặt cô cũng cảm thấy ngứa ngáy.