CHƯƠNG 202: ĐÔNG PHÙNG LƯU CỨU
CHƯƠNG 202: ĐÔNG PHÙNG LƯU CỨU
Không thèm đếm xỉa đến việc mất đi cảm giác đã từng quen biết trong lòng, sau khi hét xong, thấy sức ép lên ngực cô vẫn chưa đủ, Đông Phùng Lưu cúi đầu xuống hô hấp nhân tạo cho Đường Tinh Khanh. Sau nhiều lần lặp lại động tác cấp cứu đó, cuối cùng Đường Tinh Khanh cũng nôn nước trong miệng ra.
Thấy thế, Đông Phùng Lưu mới dừng lại. Đúng lúc này có người phát hiện ra chuyện bất thường bên phía bọn họ nên vội vàng chạy đến. Lúc anh ta thấy rõ tình thế hiện tại thì liền nhanh chóng lấy điện thoại gọi 120.
"..."
Lúc Đường Tinh Khanh tỉnh dậy lần nữa, mùi thuốc khử trùng nhanh chóng xộc vào mũi cô, đây là mùi đặc trưng mà chỉ ở bệnh viện mới có.
Cô... thì ra cô vẫn chưa chết ư?
Đường Tinh Khanh nhớ lại cảm giác sắp chết trước lúc hôn mê, cảm giác chết lúc còn trẻ như bây giờ thật là... Đường Tinh Khanh bỗng nhiên cảm thấy vẫn còn sống thật tốt biết bao, chỉ cần có thể sống thì đó đã là một chuyện rất hạnh phúc rồi.
Bỗng nhiên, Đường Tinh Khanh nhớ lại người phụ nữ giống kẻ điên trước lúc hôn mê, còn cả đứa bé...
Đúng rồi! Đứa bé kia đâu!
Đường Tinh Khanh bỗng giật mình, cô vội vàng ngồi dậy, lo lắng nhìn xung quanh, cô muốn tìm bóng dáng của đứa bé đó!
Đứa bé vẫn còn sống chứ! Cô có cứu được nó không!
Sau khi không thấy bóng dáng đứa bé ở trong phòng, Đường Tinh Khanh định giật kim truyền nước trên tay ra để bước xuống giường.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị người khác đẩy vào, Đông Phùng Lưu bước vào. Vừa vào khỏi cửa, thấy Đường Tinh Khanh định rút kim truyền trên cổ tay ra, anh lập tức quát lên: "Đường Khanh! Em đang làm gì thế!"
Nói xong, anh cầm bát cháo trên tay, bước nhanh về phía cô. Sau đó, anh đặt bát cháo sang một bên rồi ngăn cản hành động của Đường Tinh Khanh, anh cau mày nhìn cô: "Khó khăn lắm em mới tỉnh lại, sao lại không nằm trên giường nghỉ ngơi thêm một chút hả? Em định đi đâu?!"
"Đứa bé... Đứa bé kia đâu?" Đường Tinh Khanh hoàn toàn không để ý đến động tác ngăn cản của Đông Phùng Lưu, cô hoang mang túm lấy cánh tay của anh rồi hỏi bằng giọng hốt hoảng: "Đứa bé kia vẫn còn sống chứ? Nó ở đâu rồi?"
Nhớ lại chuyện lúc chìm xuống, Đường Tinh Khanh vẫn luôn ôm chặt lấy đứa bé, vẻ mặt của Đông Phùng Lưu hơi do dự, anh nhìn cô với vẻ không vui: "Đứa bé đó... chắc là không sống nổi nữa rồi, bác sĩ nói nó uống phải quá nhiều nước, nếu như không thể cấp cứu kịp thời... Anh cũng có thể hiểu được những điều này, bây giờ bác sĩ vẫn đang nghĩ cách để cứu chữa, có thể nó vẫn còn hy vọng sống."
Những lời nói của Đông Phùng Lưu như đánh vào đầu Đường Tinh Khanh. Dường như cô không dám tin, ánh mắt cô nhìn chằm chằm về phía cửa, miệng lẩm bẩm: "Sao có thể như thế... Sao có thể như thế chứ... "
Sau khi ngồi thất thần một lúc lâu, Đường Tinh Khanh bỗng nhiên nhớ ra được điều gì đó, cô vội vàng nắm lấy tay của Đông Phùng Lưu, nhìn anh bằng ánh mắt cầu xin: "Đông Phùng Lưu, cầu xin anh đi hỏi giúp tôi xem thử bây giờ đứa bé thế nào rồi!"
"Anh..." Đông Phùng Lưu nhíu mày, có vẻ như anh không muốn đi lắm, chuyện của người khác thì liên quan gì đến anh chứ.
Thế nhưng, Đông Phùng Lưu không thể bỏ mặc lời cầu xin của Đường Tinh Khanh, anh đành phải xoa đầu cô rồi nhẹ nhàng nói: "Được, anh đi hỏi giúp em, nhưng em phải hứa với anh rằng em sẽ nằm ngoan ngoãn nghỉ ngơi trên giường, không được đi đâu hết, em biết chưa?"
"Ừm ừm." Đường Tinh Khanh nhanh chóng gật đầu như gà con mổ thóc.
Thấy thế, Đông Phùng Lưu đỡ cô nằm xuống rồi lại dặn cô phải nhớ ăn hết bát cháo, sau đó anh mới yên tâm rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi Đông Phùng Lưu đi, Đường Tinh Khanh nằm trên giường nghĩ ngợi. Lần này... lại là Đông Phùng Lưu cứu cô nữa à?
Đã hai lần rồi, mỗi lần cô sắp chết đuối, Đông Phùng Lưu đều tới cứu cô, nói cách khác, cô đã nợ Đông Phùng Lưu hai cái mạng rồi.
Nghĩ đến vẻ dịu dàng ban nãy của Đông Phùng Lưu, trái tim Đường Tinh Khanh chợt có cảm giác như có một dòng nước ấm áp chảy qua. Thì ra, sau khi mất trí nhớ, con người của Đông Phùng Lưu cũng rất tốt.
Lần đầu tiên Đường Tinh Khanh nhận ra rằng trong mắt cô, một tên vô lại, lạnh lùng, điên khùng, không có một chút ưu điểm nào như Đông Phùng Lưu lại là một người như thế, anh đã cứu cô hai lần rồi.
Đường Tinh Khanh không khỏi thay đổi cách nhìn về Đông Phùng Lưu. Thực ra, Đông Phùng Lưu cũng không xấu xa như cô tưởng.
Đường Tinh Khanh liếc qua bát cháo đang đặt trên bàn, chính là cháo thịt nạc trứng muối mà cô thích nhất. Cô mỉm cười rồi bưng bắt cháo lên ăn.
Đông Phùng Lưu nhanh chóng quay lại, thấy Đường Tinh Khanh đã ăn xong cháo rồi, ánh mắt anh lộ ra vẻ hài lòng. Anh ngồi xuống bên giường của Đường Tinh Khanh: "... Đứa bé đã được cứu sống rồi, nó đang nằm trong phòng bệnh chờ tỉnh lại. Nếu như nó có thể tỉnh lại thì chắc là không sẽ không sao nữa cả... Bác sĩ nói mọi chuyện phải chờ đứa bé tỉnh lại đã, để xem cơ thể nó có xuất hiện di chứng gì không..."
Vì thấy Đường Tinh Khanh rất lo lắng cho đứa bé nên Đông Phùng Lưu đã hỏi thăm rất kỹ càng, lúc quay lại, anh cũng kể lại tỉ mỉ toàn bộ những gì mình biết cho cô nghe.
"Còn về mẹ của đứa bé, cô ta đã bị cảnh sát đưa đi rồi, em yên tâm đi."
Đường Tinh Khanh còn chưa kịp hỏi thì Đông Phùng Lưu đã nói ra nỗi băn khoăn trong lòng cô. Cô nhìn anh bằng ánh mắt cảm kích, lần đầu tiên cô nói với anh một câu từ tận đáy lòng: "Đông Phùng Lưu, cảm ơn anh."
Câu nói này của Đường Tinh Khanh khiến Đông Phùng Lưu sửng sốt, anh lập tức mỉm cười rồi bước đến hôn vào trán cô: "Không sao là tốt rồi."
"..."
Nhìn nụ cười của Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh chợt ngây ngốc. Bỗng nhiên cô cảm thấy Đông Phùng Lưu rất đẹp trai, trong mắt cô, Đông Phùng Lưu đã thay đổi rồi.
Không, nên nói là Đông Phùng Lưu thực sự đã thay đổi rất nhiều.
Đường Tinh Khanh bỗng dưng có một suy nghĩ ích kỉ, nếu như cứ để cho Đông Phùng Lưu mất trí nhớ như thế này mãi thì tốt quá, họ không cần nhớ lại những chuyện không vui trước đây nữa. Hai người họ sẽ tiếp tục như thế này, cứ như thế này cũng tốt.
Đường Tinh Khanh âm thầm cầu nguyện với ông trời.
Chỉ là cô không biết rằng, không chỉ mỗi Đông Phùng Lưu thay đổi mà ngay cả trái tim cô cũng từ từ thay đổi rồi.
Đường Tinh Khanh nghỉ ngơi ở bệnh viện một hôm, đến ngày hôm sau, cô mới quay về khách sạn. Hành trình ban đầu phải kéo dài thêm một ngày vì Đường Tinh Khanh đột nhiên phải nhập viện.
Chiều hôm sau, Đường Tinh Khanh và Đông Phùng Lưu đi bàn bạc về các hạng mục hợp tác.
Trong lần hợp tác này, Đông Phùng Lưu muốn phát triển những hạng mục của công ty lấn sang ngành du lịch ở nơi này. Hơn nữa, đối tác lần này chính là người đứng đầu ngành công nghiệp du dịch ở đây. Vì muốn nắm lấy cơ hội hợp tác này, Đông Phùng Lưu và Đường Tinh Khanh đã đích thân đến đàm phán.
Lúc tới tổng công ty của đối phương, Đông Phùng Lưu và Đường Tinh Khanh cho rằng người tiếp đón họ sẽ là tổng giám đốc công ty hay gì đó. Nhưng kết quả lại nằm ngoài sức tưởng tượng của họ, người đón tiếp họ lại là một cô gái xinh đẹp, nóng bỏng.
Cô gái xinh đẹp này tầm khoảng hai mươi hai tuổi, là một cô gái có thân hình sexy, đôi môi đỏ mọng, ánh mắt quyến rũ, dáng người cao gầy, mặc một bộ váy đen bó sát người. Mái tóc xoăn màu nâu gợn sóng bung xõa sau lưng, dáng vẻ đi đứng vừa tự tin lại vừa kiêu ngạo.
Nhìn thấy Đông Phùng Lưu, đôi mắt cô ta mang theo ý cười, cô ta bước về phía anh với dáng vẻ của một người phụ nữ thành đạt, giỏi giang, sau đó giơ tay lịch sự chào hỏi: "Chào anh Đông Phùng Lưu, nghe danh anh đã lâu, tôi là Tô Tuyết Phi, anh có thể gọi tôi là Tuyết Phi."