Phu Nhân Thất Sủng Của Thành Chủ Đại Nhân

Chương 30: Có thai lần nữa




Nàng sống qua quất thế cho đến mùa thu. Vẫn là cái mùa buồn bã tệ hại đó. Nàng không thể quên được mùa thu năm ngoái đã xảy ra những chuyện gì. Nàng đi theo bước chân lúc nàng mới gả vào đây. Từ cổng chính bước vào, đi qua hàng chục bức tường để đến chính điện. Nhưng khi đi đến cái cửa cuối cùng, nàng lại ngại ngần bước vào và quay đầu đi.

Ba tháng đã trôi qua từ sau khi Mã Hoàng rời khỏi. Mọi thứ về lại vị trí vốn có. Và ở cái vốn có đó, Thành chủ ở với Hoa Nguyệt phu nhân và tiểu bảo bối Thành Vương của hắn.

Cái tên hắn đặt đúng là hàm ý lồ lộ. Có ai mà không hiểu được cái ý định sẽ cho con Hoa Nguyệt làm người kế thừa của hắn chứ.

Mỗi ngày, nàng đều đứng ở dưới cái cây to trước tẩm phòng nàng, khoảng một canh giờ. Không có lý do rõ ràng nào cả, vì nàng quá cô đơn, vì nàng quá rỗi việc.

Nàng bị câm, nên cũng không ai nói chuyện với nàng cả.

Có những lúc nàng tưởng mình sắp cô đơn sắp điên đến nơi, thì nàng lại kiếm những món đồ cũ của Bảo Bảo ra để nói chuyện. Nó lại khiến tâm nàng ấm lại như chưa có chuyện gì xảy ra.

Lúc duy nhất nàng nghe được tiếng mọi người cười nói là lúc ăn cơm. Vẫn thông lệ cũ, ai đắc sủng, đồ ăn của người đó. Lần cuối Liễu phu nhân đắc sủng là khi nào nàng cũng không nhớ nữa. Những ngày gần đây đều là Hoa Nguyệt.

Nàng nên cảm thấy rất vui mừng vì đã được ăn thịt. Nhưng không. Hôm nay có vấn đề gì đó, khiến nàng chỉ muốn chuồn ra khỏi bàn ăn sớm.

Bao tử nàng cứ nhộn nhạo lên khi thấy đống thịt trên bàn. Nàng cố tỏ ra không có vấn đề gì, và hết cơm trong chén của mình để chuồn ra cho nhanh. Chính cái suy nghĩ đó đã khiến nàng gây chú ý.

"Lạ nhỉ? Bình thường không phải muội thích ăn thịt lắm sao? Sao hôm nay một tí thịt cũng không gắp vậy" - Liễu phu nhân nhìn thấu nàng rồi.

Ngọc Diệp cố gắng điều hoà hơi thở. Nàng biết biểu hiện này nói lên điều gì, khiến mọi người nghĩ cái gì. Nàng hồi hộp nhẩm đếm ngày trong đầu. Lần cuối nàng bị bà mụ ghé thăm là từ lúc nào rồi?

Rõ là... đã quá lâu rồi...

Nàng cố nhịn cơn khủng hoảng đang lớn dần lên trong lòng.

Không thể nào! Không thể nào!

Nàng đã uống thuốc triệt sản rồi mà. Và nàng nhớ ai đã đưa cho nàng thuốc triệt sản. Châu Hoàn! Mà Châu Hoàn là ai? Nàng ta là tay sai của Thành chủ cơ mà? Lúc này nàng sững sờ đến nỗi suýt nữa đánh rơi đôi đũa.

Rồi nàng nhớ đến nụ cười bí hiểm của hắn lúc nàng báo tin đó lên tay hắn.

Mi mắt nàng giật liên tục.

"Ngọc Diệp, nàng làm sao vậy?" - Đến hắn cũng nghi hoặc nhìn nàng.

Nàng sợ hãi. Tay nàng run lên.

"Sao thế? Có cần phải gọi đại phu đến không?" - Đến Hoa Nguyệt cũng hỏi.

Không được! Nàng không thể để đứa bé này có kết cục giống như Bảo Bảo. Nàng phải bảo vệ nó.

Nàng nén cơn nôn nao trong dạ dày, giả bộ tươi tỉnh trưng ra một nụ cười lắc đầu. Tay nàng nắm chặt đôi đũa, gắp lên một miếng thịt, bỏ vào chén ăn.

Đến lúc đó, mọi người mới thôi bàn tán về nàng.

Chờ đến lúc bữa ăn kết thúc, nàng mới đứng dậy, bề ngoài thì từ tốn đi về phòng nhưng thực chất là đang vội muốn chết.

"Phu nhân, người...".

Nàng đập cánh cửa lại trước mặt Châu Hoàn.

Nàng không tin tưởng ai được nữa. Nàng không thể tin tưởng ai được nữa.

Nàng lấy cái thau nàng hay dùng để rửa mặt nôn thốc nôn tháo vào trong đó.

"Phu nhân! Phu nhân!" - Châu Hoàn cứ liên tục gào thét ở ngoài - "Mau mở cửa cho em đi! Mau mở cửa cho em đi mà phu nhân!".

Thật sự thì, nàng không khoẻ. Nôn xong thì thấy cả thân thể rã rời, đầu óc quay cuồng.

Nàng phải chống chọi. Nàng giấu cái thau đầy chất thải xuống gầm tủ, chạy ra mở cửa.

"Phu nhân, người sao vậy?".

Miệng thì hỏi nàng nhưng mắt thì đi dạo một vòng trong phòng nàng, hòng kiếm ra điểm gì đó khác thường.

Nàng mở tay Châu Hoàn ra, ghi lên đó.

"SAU NÀY NẾU KHÔNG CÓ VIỆC GÌ, NGƯƠI CÓ THỂ KHÔNG THEO HẦU TA NỮA".

Nàng đóng cửa phòng lại, đeo tràng hạt trên tay bắt đầu cầu nguyện.

Không được, nàng cũng không thể chắc chắn, toàn bộ chuyện này có là thật không? Nàng cần phải đi gặp đại phu. Nhưng ai có thể giúp nàng được đây chứ?

Đông Du! Phải rồi, người duy nhất chịu giúp nàng trong cung này là hắn.

Kể từ sau khi nàng bị câm, mỗi lần nàng nhờ hắn giúp gì. Hắn đều lười truy vấn. Lần này cũng vậy. Hắn đồng ý giúp nàng, hẹn nàng tối nay, canh ba, mặc áo choàng kín, chờ hắn ở cổng thành phía tây.

Ngọc Diệp không biết được mình sẽ giấu chuyện này trong bao lâu. Nhưng nàng biết, Thành chủ vẫn sẽ đối xử với con nàng như Bảo Bảo mà thôi! Hắn sẽ không giúp nàng, cũng sẽ không bảo vệ mẹ con nàng.

Đông Du giữ đúng lời hứa. Canh ba nàng ra đã thấy hắn chờ nàng ở đó từ sớm rồi, xung quanh cũng không có ai cả.

Hắn vội vã đưa nàng ra ngoài rồi mới hỏi.

"Phu nhân muốn đi đâu?".

Nàng ghi ngắn gọn trên tay hắn.

"Y quán".

"Thần biết có một vị đại phu tốt ở gần đây. Ông ta cũng không làm việc ở trong cung nên người có thể không phải lo!".

Nàng gật đầu đồng ý, để hắn đưa nàng đi.

Khuya rồi, các hàng quán trong thành Kinh Châu bình thường dù có náo nhiệt đến mấy cũng đã dọn đi, đóng cửa hết. Đến y quán này cũng vậy. Nàng hoang mang không biết phải làm sao thì nghe thấy tiếng Đông Du la lối đập cửa.

"Vi đại phu! Vi đại phu!".

Nếu nàng không phải là người kêu hắn đưa tới, chắc nàng cũng tưởng có người sắp chết đến nơi.

Y quán sau một lúc liền sáng đèn. Chỗ cửa nghe tiếng loạch quạch, có người đang ra mở cửa cho bọn họ.

Đông Du không nói tiếng nào, đứng yên ở ngoài, để nàng một mình vô đó.

"Cô nương đến đây..." - Vi đại phu kia cũng đã già rồi, tuy mới bị đánh thức nhưng vẻ mặt rất minh mẫn, phúc hậu.

Nàng ghi trên tay ông.

"Mong đại phu giúp đỡ, tiểu nữ bị câm, cần biết rằng đã có hỷ hay chưa? Mong ngài khám xét, đừng tiết lộ cho ai, cũng đừng nói kết quả quá to tiếng".

Không phải nàng không tin tưởng Đông Du mà sợ chính hắn biết được sẽ bị cuốn theo những chuyện thị phi này.

Vi đại phu trông thấy nàng dung mạo như hoa, lại bị câm, đi theo vị nam nhân mặc áo quan trong cung thế kia, nửa phần đã đoán được là ai rồi. Kinh Châu Thành sớm đã vang xa vị tiên nữ kia về sau không được Thành chủ sủng ái, có con nhưng bị đoản mạng, sau này thương xót thành câm. Thật đáng thương!

Vi đại phu đăm chiêu đưa ngón tay lên tra xét cổ tay nàng một hồi thì khẽ khàng nói.

"Phu nhân bị suy nhược, không nhẹ đâu... Thân thể cũng đã chịu tổn thương không ít. Đứa bé này, nếu không ăn uống cho ổn thoả, sợ rằng khó giữ..." - Vi đại phu khiêm tốn cẩn trọng ghi lên tay nàng.

Lúc ghi đến chữ khó giữ nhìn thấy khoé mi của nàng rưng rưng.

Vi đại phu xem xong thì liền chạy vào phía trong quầy, đào bới để lấy thuốc cho nàng. Ông cố gắng tìm những thang thuốc tốt nhất để kê cho vị phu nhân này.

Ngọc Diệp cầm lấy những bó thuốc của ông, không biết cảm tạ sao cho hết. Nhưng bó thuốc to như thế này, nếu mang về cung bị trông thấy thế nào cũng sẽ lộ, nên nàng đưa cho Đông Du, bảo hắn mang về nhà cất rồi có dịp khác vào cung hẵn đưa lại cho nàng.

Bây giờ, nàng hành sự không thể như lúc trước được nữa.

Căn dặn xong, nàng quỳ xuống trước mặt Đông Du.

"Phu nhân, người đang làm gì vậy?" - Hắn khiếp sợ muốn đỡ nàng dậy.

Nàng đẩy hắn ra, tiếp tục vái lạy, thành khẩn ghi vào tay hắn.

"Xin ngài nhất định, tuyệt đối đừng nói cho ai biết ta đến Y quán. Nếu có ai hỏi, hãy bảo rằng ta đến Tri phủ, thăm Bảo Bảo!".

Vẻ quyết liệt của nàng khiến Đông Du không có cách nào cự tuyệt. Hắn liền lập lời thề.

"Đông Du ta xin thề, có trời đất chứng giám, nếu hé nửa lời về cơ sự ngày hôm nay sẽ đoản thọ chết sớm trước khi qua tuổi ba mươi".

Mặc dù nàng cũng không muốn hắn thề độc như vậy, nhưng lời thề của hắn lại khiến nàng hoàn toàn rất an lòng. Đến mãi lúc đó, nàng mới chịu đứng dậy.

Đông Du, kiếp này ta chịu nhiều ơn của ngài. Kiếp sau nếu có cơ hội, ta chắc chắn sẽ thành tâm báo đáp!

Quả nhiên, tính toán của nàng không hề dư thừa. Cổng thành vừa mở đã thấy Thành chủ đứng sẵn đó đợi.

Nàng cả kinh trong lòng, nhưng mặt vẫn không hề biến sắc.

"Nàng và Đông Du, nửa đêm đã đi đâu vậy?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.