Phu Nhân Tại Thượng

Chương 75




"Không được!" Lý Trì Nguyệt đỏ mặt xong, lập tức cự tuyệt, nàng tuyệt đối sẽ không làm, chuyện này quá xấu hổ.

"Vậy chỉ có thể chậm rãi nặn ra." Vương ma ma ngẫm lại cũng đúng, đây không phải chuyện quận chúa nhà nàng sẽ làm.

"Không còn biện pháp nào tốt hơn sao?" Đồ Cửu Mị vừa rồi bị phu nhân nặn đến sợ rồi, Đồ Cửu Mị chỉ cảm thấy sinh hài tử thật đúng là một tai họa, sinh xong kiếp nạn vẫn chưa kết thúc, không dứt.

"Thật ra, vị sữa trên người Mị phu nhân không thuần, hẳn là sẽ không khó ngửi." Vương ma ma nói với quận chúa nhà mình, người bình thường quả thật chịu không nổi mùi sữa, nhưng sữa của Mị phu nhân dường như không thuần, chí ít nàng không ngửi được mùi gay mũi nào đó, Vương ma ma vẫn cảm thấy sơ nhũ cứ như vậy mà vắt bỏ có chút đáng tiếc.

Lý Trì Nguyệt cảm thấy Vương ma ma quan tâm sai trọng điểm rồi, trước không nói sữa đó có mùi hay không, chỉ nghĩ đến tình cảnh đó, Lý Trì Nguyệt liền cảm thấy quá xấu hổ.

"Nói chung ta sẽ không làm chuyện như vậy." Lý Trì Nguyệt kiên định lập trường.

Đồ Cửu Mị nhìn thấy phu nhân cự tuyệt kiên định như vậy, thẹn thùng thối lui, trái lại có chút mất mát, nhưng nghĩ lại chuyện này quả thật không phải là chuyện phu nhân sẽ làm, bất quá nếu đổi ngược lại là nàng, cho dù là xấu hổ cùng thẹn thùng nàng cũng sẽ làm vì phu nhân.

"Chỉ có thể dùng khăn nóng chườm lên, thay Mị phu nhân xoa bóp, cũng chỉ có thể như vậy thôi." Vương ma ma cũng không khuyên quận chúa nhà mình nữa, quận chúa tự phụ kiên quyết không vì Mị phu nhân mà ủy khuất bản thân.

"Ngươi trước tiên lui xuống đi." Lý Trì Nguyệt vẫn rất thích dùng tay giúp đỡ Đồ Cửu Mị, tuy rằng quả thật cũng rất lao lực.

Vương ma ma liền ôm tiểu thế tử ngủ say yên lặng lui ra.

Đồ Cửu Mị nhìn thấy vắt cả nửa ngày mới cực lực vắt ra một chút, nàng thì đau muốn chết, nàng hiện tại thực sự rất hy vọng phu nhân thay nàng hút ra, như vậy không đau mà còn bớt việc, cho nên Đồ Cửu Mị khuôn mặt đỏ bừng nhìn phu nhân, ánh mắt yên lặng xin giúp đỡ muốn bao nhiêu câu người thì có bấy nhiêu câu người.

"Vậy tiếp tục vắt đi." Lý Trì Nguyệt kiên trì, Đồ Cửu Mị đỏ mặt nhìn nàng như vậy làm gì, nhìn nàng nàng cũng sẽ không hút, vui đùa cái gì, nàng so với Đồ Cửu Mị còn lớn hơn vài tuổi, loại chuyện xấu hổ này làm sao có thể làm được đây! Nói gì đi nữa, vừa nghĩ đến hấp sữa của Đồ Cửu Mị, Lý Trì Nguyệt liền cảm thấy khô nóng đến hoảng hốt, lập tức tránh né ánh mắt của Đồ Cửu Mị.

Đồ Cửu Mị nhìn thấy phu nhân vùi đầu chuyên tâm thay nàng xoa ngực, không nhìn nàng, liền đưa tay kéo tay ao phu nhân một chút.

"Phu nhân....." Đồ Cửu Mị nhỏ giọng gọi, xấu hổ muốn nói lại thôi, nàng thực sự nói không nên lời thỉnh cầu xấu hổ như vậy nhưng nàng thực sự hy vọng phu nhân hút ra giúp nàng mà.

Lý Trì Nguyệt giả vờ không nghe thấy.

"Phu nhân!" Đồ Cửu Mị tức giận, không khỏi đề cao âm lượng, phu nhân rõ ràng nghe thấy được, cũng rõ ràng biết mục đích nàng gọi phu nhân, phu nhân chính là giả như không biết.

"Gọi ta cũng vô dụng, ta thế nào cũng không hút." Lý Trì Nguyệt muốn giả ngu cũng không thể giả được nữa chỉ đành lần thứ hai minh xác cự tuyệt.

Đồ Cửu Mị nhìn thấy phu nhân không hề thương lượng mà cự tuyệt, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu, nàng đã biết mà, phu nhân không thèm để ý nàng.

"Ta đã biết ngươi không quan tâm đến ta, ngươi chỉ quan tâm hài tử, ta đã biết ngươi chỉ thích hài tử, không thích ta, lúc đó sao ngươi không chọn hài tử mà chọn ta làm gì, nếu vậy bây giờ ta cũng sẽ không khó chịu...." Chiêu này của Đồ Cửu Mị chính là học theo mẫu thân, mẫu thân nàng bưu hãn, lúc phụ thân chịu không nổi sẽ rống mẫu thân một hai câu, sau đó mẫu thân sẽ bắt đầu khóc lóc om sòm, một bên khóc một bên lên án, muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương, sau đó phụ thân lập tức mềm mại xuống, bắt đầu dỗ dành, bắt đầu nhân nhượng mẫu thân nàng, tuy rằng nàng không biết chiêu này đối với phu nhân có tác dụng hay không. Tuy rằng trong lòng nàng rõ ràng biết phu nhân quan tâm nàng, nếu không lúc đó cũng sẽ không chọn giữ lại nàng.

"Câm miệng!" Trong lòng Lý Trì Nguyệt biết rõ người nào đó đang thị sủng mà kiêu, nhưng nghe vào vẫn cảm thấy rất khó chịu, cuối cùng vẫn là chịu không nổi lạnh giọng trách mắng.

Đồ Cửu Mị bị một tiếng này làm cho viền mắt đỏ lên, thoạt nhìn lập tức sẽ rơi nước mắt, chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm không phải tư vị.

Lý Trì Nguyệt nhìn thấy đôi mắt Đồ Cửu Mị đỏ lên, cảm giác luống cuống càng sâu.

"Đừng khóc, trong tháng không được khóc, khóc đôi mắt sẽ mù." Vừa rồi nàng đã tìm ma ma hỏi qua tất cả chuyện cần chú ý trong tháng, chuyện thứ nhất chính là không thể khóc.

"Mù thì mù đi, nói cho cùng không ai quan tâm." Đồ Cửu Mị bình sứt không sợ vỡ, sau đó nước mắt trượt xuống.

"Ngươi làm sao biết ta không quan tâm." Lý Trì Nguyệt đưa tay thay Đồ Cửu Mị lau nước mắt, nàng dường như càng lúc càng không chịu nổi nha đầu này khóc rồi, đây không phải chuyện tốt.

"Ngươi cũng không thay người ta hút ra, còn dữ với người ta...." Đồ Cửu Mị tiếp tục lên án.

"Kéo áo ra đi." Lý Trì Nguyệt thở dài một hơi, thỏa hiệp.

Đồ Cửu Mị nhìn thấy phu nhân thỏa hiệp, lần này đổi lại là nàng xấu hổ, cảm giác hảo ngượng ngùng, nhưng lại hảo hài lòng, vì vậy Đồ Cửu Mị xấu hổ kéo áo ra.

Lý Trì Nguyệt nhìn thấy Đồ Cửu Mị mị nhãn ngậm xuân, thầm nghĩ không cần xem chuyện này như hút sữa, coi như ăn đậu hũ là được rồi, nghĩ như vậy Lý Trì Nguyệt cuối cùng cũng tự tại một ít, sau đó cúi đầu đem khỏa ngực đầy ấp ngậm trong miệng.

Đồ Cửu Mị nhìn thấy phu nhân chôn trước ngực hấp sữa, hảo ngượng ngùng a, ngượng đến ngay cả chân răng đều đỏ, bất quá nàng dường như thấy bên tai phu nhân cũng đỏ bừng, thì ra phu nhân cũng cảm thấy xấu hổ giống như nàng, khó có được phu nhân cũng sẽ xấu hổ, nàng thích dáng vẻ phu nhân xấu hổ, đáng tiếc không thể nhìn thấy khuôn mặt phu nhân.

Thật ra người vẫn luôn cảm thấy có một số chuyện khiến bản thân khó xử nhưng sau khi làm rồi sẽ phát hiện thật ra so với chính mình tưởng tượng dễ dàng hơn rất nhiều, chỉ là do bản thân luôn tự dựng lên rào cản trong lòng mà thôi. Lý Trì Nguyệt buông bỏ trở ngại trong lòng hấp khỏa ngực ách tắc kia, tóm lại, thật ra cũng không phải là chuyện không thể chấp nhận.

Ban đầu Lý Trì Nguyệt còn có thể đem sữa hút ra nhả vào trong vật chứa nhưng sau đó lại ngại phiền phức, trực tiếp nuốt xuống, nói cho cùng sữa này không thuần, nếu không cho dù nàng có thích hơn thì cái mũi mẫn cảm cũng chịu không nổi, trái lại có chút giống như vị sữa dê, có chút ngọt.

Đồ Cửu Mị nhìn thấy phu nhân dĩ nhiên đem sữa nuốt vào, càng xấu hổ đến khuôn mặt cũng sắp thiêu cháy, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui mừng, vẫn luôn cảm thấy cùng phu nhân thân mật không ít.

"Phu nhân... Dường như được rồi...." Giọng nói của Đồ Cửu Mị đại khái so với muỗi chỉ lớn hơn một chút, nàng cảm thấy tốt hơn rồi, nhưng phu nhân vẫn đang hấp, nàng xấu hổ gọi phu nhân.

Lý Trì Nguyệt trái lại không nghĩ bậy, chỉ là chuyên tâm vì Đồ Cửu Mị bài ưu giải nạn, nhưng ngẩng đầu thấy Đồ Cửu Mị vẻ mặt đỏ bừng, mị thái tẫn nhiên trong lòng liền nổi lên một ít tà niệm.

"Được hấp thoải mái sao?" Lý Trì Nguyệt buông ngực Đồ Cửu Mị ra, nhưng tay lại xoa nắm khố đầy ắp đến quá phận của Đồ Cửu Mị, ngữ khí ngả ngớn. Cũng không biết có phải do Đồ Cửu Mị trời sinh mị nhan đôi mắt con như bán nguyệt hay không, hơi chút đỏ mặt liền cảm thấy như đang câu người.

Đồ Cửu Mị nghe vậy không dám trả lời, phu nhân thế nào lại hỏi chuyện xấu hổ một cách trắng trợn như vậy, nàng vẫn luôn cảm thấy phu nhân lúc này cực kỳ giống đăng đồ tử, hơn nữa cảm giác được tay của phu nhân xoa nắn trước ngực, động tác vuốt ve so với lúc nãy vắt sữa hoàn toàn bất đồng, quả thật là xấu hổ đến không thể xấu hổ hơn.

"Trả lời ta." Lý Trì Nguyệt cũng không cho phép Đồ Cửu Mị không đáp, nàng khổ cực thay nàng ấy hấp sữa thế nào cũng phải đòi lại một chút, không phải sao? Thế nào cũng phải để nàng đùa đến hài lòng mới được, nàng hư hỏng nắm lấy hoa đỉnh, xấu xa nhéo nhẹ.

Phu nhân thật xấu, biết rõ người ta xấu hổ đến hoảng hốt mà còn bắt người ta trả lời, thực sự trả lời không ra a, phu nhân vừa rồi hấp sữa cảm thấy xấu hổ chạy đi đầu rồi?

"Ân?" Lý Trì Nguyệt hơi cố sức nhéo một cái, Đồ Cửu Mị ăn đau, phu nhân lại khi dễ người!

"Thoải mái...." Đồ Cửu Mị chỉ có thể khuất phục dưới dâm uy của phu nhân, sữa ách bên trong được hấp thông có thể không thoải mái sao, nhưng Đồ Cửu Mị không hiểu ngón tay phu nhân thoải mái hay là sữa được hấp thông nên thoải mái.

Lý Trì Nguyệt thoả mãn với câu trả lời của Đồ Cửu Mị, bất quá nàng cũng không dự định cứ như vậy buông tha Đồ Cửu Mị, bàn tay trên hai khỏa đầy đặn kia vẫn không thu lại, chuẩn bị tiếp tục trêu đùa.

"Phu nhân....." Đồ Cửu Mị chỉ cảm thấy cảm giác hiện tại cùng vừa rồi hoàn toàn bất đồng, cảm giác thoải mái nhưng lại bất đồng, lúc này mới hậu tri hậu giác phản ứng đến phu nhân vừa rồi nói thoải mái có thể là chỉ chuyện này.

Lý Trì Nguyệt không dám cố sức, chỉ sợ đem sữa nặn ra, thầm nghĩ, vẫn nên để đại phu kê thuốc lui sữa cho Đồ Cửu Mị, Hầu phủ không phải ít nhũ mẫu, không cần Đồ Cửu Mị tự mình khổ cực uy sữa, nói gì đi nữa, năm ba ngày thỉnh thoảng trướng sữa cũng rất phiền, chí ít giống như lúc này cũng không cần cẩn cẩn dực dực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.