Phu Nhân Tại Thượng

Chương 20




Sau khi Triệu đại phu đi rồi, Đồ Cửu Mị uống xong một chén lớn nước muối, nhìn phu nhân, biểu tình có chút u oán, nhân gia phơi nắng lâu như vậy thực sự rất ủy khuất a.

"Lần này làm việc thiếu thỏa đáng, là ta sơ ý." Lý Trì Nguyệt không phải người trốn tránh trách nhiệm, nàng quá mức cầu hương sốt ruột đến nỗi quên Đồ Cửu Mị đã có thai, cũng may Đồ Cửu Mị thể chất không sai, không có trở ngại gì.

Đồ Cửu Mị gật đầu, phu nhân quả thật rất không thỏa đáng.

"Bồi thường, trong phạm vi năng lực của ta, ngươi có thể đề xuất một yêu cầu." Lý Trì Nguyệt từ trước đến nay không muốn nợ người khác dù chỉ một phân, bồi thường rồi, sẽ không nợ nữa.

Đồ Cửu Mị không nghĩ tới phu nhân hào phóng như vậy, lập tức vui đến tận đuôi lông mày.

"Ta đây muốn có thể xuất nhập hậu viện bất cứ lúc nào." Nếu nói như vậy, phơi nắng một canh giờ thật sự là quá có lợi rồi.

" Không được." Lý Trì Nguyệt không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, Đồ Cửu Mị xuất nhập hậu viện bất cứ lúc nào, vậy nàng còn có cái gì tư ẩn đáng nói, lãnh địa tư nhân bị người xâm lấn, Lý Trì Nguyệt nghĩ đến đều cảm thấy không được tự nhiên.

"Phu nhân nói không giữ lời....." Đồ Cửu Mị bĩu môi, phu nhân làm sao có thể như vậy chứ!

"Ngươi đổi yêu cầu khác thì có thể, cái này không được." Lý Trì Nguyệt ôn tồn nói.

"Không đổi, dù sao thì ngươi là thê, ta là thiếp, nhân gia cho dù là béo nhờ nuốt lời, ta cũng không có cách nào a, ai bảo ta là thiếp thất đáng thương đây?" Đồ Cửu Mị âm dương quái khí nói, ngữ khí này là học mẫu thân nàng, mẫu thân nàng cùng người khác cãi nhau đặc biệt dùng ngữ khí chỉ cây dâu mà mắng cây hòe này.

Lý Trì Nguyệt bị nói vậy có chút mất mặt, Đồ Cửu Mị này có đôi khi thật đúng là không ngu, còn rất xảo quyệt.

"Được rồi, ngươi muốn tới thì tới, cùng lắm thì sau này ta không đến nữa." Lý Trì Nguyệt nén giận nói.

"Phu nhân, sau này ngươi không đến hậu viện nữa, vậy nhuyễn tháp này có thể tặng ta hay không?" Đồ Cửu Mị lập tức mang lên vẻ mặt nịnh nọt, nàng cảm thấy phu nhân không đến hậu viện nữa nhuyễn tháp này để ở đây cũng lãng phí, không bằng tặng cho nàng, nằm trên này thật sự là thoải mái, Đồ Cửu Mị đều hận không thể đem nhuyễn tháp này dời đến trong phòng mình.

Lý Trì Nguyệt không thể tin tưởng nhìn Đồ Cửu Mị, đây là hương thôn dã phụ sao, được một tấc lại muốn tiến một thước, còn da mặt dày như vậy, nhuyễn tháp tuyết tàm thiên ti này giá trị vạn, nàng thật đúng là mở miệng đòi được sao! Còn có, dựa vào cái gì, nàng đến chính mình hậu viện, bản thân sẽ không đến hậu viện, tước chiếm cưu sào sao, nàng hoàn toàn đã quên vừa rồi là tự mình nói không đi hậu viện.

Được rồi, ai bảo nàng để Đồ Cửu Mị nằm lên nhuyễn tháp của nàng, nàng tư mật gì đó từ trước đến nay cũng không để ai chạm vào, nếu như đã chạm vào vẫn luôn cảm thấy lưu lại mùi vị khác thường, không phải ném đi thì chính là đốt đi, dù sao thì sẽ không dùng lại, đáng tiếc nhuyễn tháp này, nàng cũng là rất thích. Lý Trì Nguyệt có chút tức giận, bản thân vừa rồi thế nào lại để hương thôn dã phụ được một tấc lại muốn tiến một thước nằm trên đó? Đây không giống việc mà nàng sẽ làm, không phải là nàng cũng phơi nắng hỏng đầu rồi đó chứ!

"Cái này rất quý trọng sao?" Đồ Cửu Mị nhìn thấy sắc mặt Lý Trì Nguyệt cổ quái, liền cẩn cẩn dực dực hỏi, hình như thực sự rất quý giá rồi.

"Ngươi nói đi?" Lý Trì Nguyệt nhướng mày hỏi ngược lại, liền biết Đồ Cửu Mị là ếch ngồi đáy giếng, chưa thấy qua cái gì tốt.

"Vậy quên đi, phu nhân giữ lại bản thân dùng đi." Đồ Cửu Mị dĩ nhiên hiểu được, không thể mở miệng hướng người đòi vật, chỉ là nhuyễn tháp này nàng thực sự rất thích, mới dày mặt mở miệng, bất quá nếu quý trọng, cho dù có thích hơn cũng không thể đòi lấy của người khác, phu nhân cho dù không đến hậu viện, dời về chủ ốc cũng có thể mà.

"Đều bị ngươi nằm qua, buông tha đáng tiếc, không muốn lấy lại." Lý Trì Nguyệt khẽ nhíu mày nói.

"Người ta lại không bẩn, nằm một chút mà thôi." Đồ Cửu Mị nói xong có vài phần chột dạ, đại khái chỉ dính một chút mồ hôi mà thôi, nghĩ vậy, nàng liền lập tức sợ hãi, cho dù là đi đứng còn có một chút vô lực, cho nên tay vẫn đỡ nhuyễn tháp, bất quá bị phu nhân ghét bỏ dơ bẩn, trong lòng Đồ Cửu Mị vẫn có nho nhỏ khổ sở, người ta bình thường rất yêu sạch sẽ, hôm nay sở dĩ chảy nhiều mồ hôi như vậy cũng do phu nhân làm hại.

"Nằm đều đã nằm rồi, ngươi ngồi dậy cũng vô dụng, tiếp tục nằm đi, để tránh lát nữa lại ngã vào người ta, hại ta nghĩ ngươi cũng cổ quái như Liễu Phi Nhân." Lý Trì Nguyệt tức giận nói.

Đồ Cửu Mị nghĩ đến bản thân vừa rồi quả thật chủ động ngã vào lòng phu nhân, mặt đỏ lên, người ta cũng không phải cố ý.

"Người ta mới không có cố quái." Đồ Cửu Mị đỏ mặt lần thứ hai nguỵ biện.

"Không có thì không có, ngươi đỏ mặt cái gì? Sau này không nên hơi một tí là đỏ mặt." Lý Trì Nguyệt cảm thấy dáng vẻ Đồ Cửu Mị đỏ mặt như vậy mới dễ làm cho người khác hiểu sai, dung nhan đỏ tươi loá mắt, mị thái câu người. Đồ Cửu Mị cho dù không phải cố ý nhưng trời sinh tướng mạo như vậy, nàng sẽ không hiểu lầm nhưng người khác có thể hay không hiểu lầm cũng khó nói, Trương má má nói không sai, Mị phu nhân trời sinh mị thái, câu người cũng không tự biết.

"Người ta xấu hổ mà!" Đồ Cửu Mị chỉ cảm thấy phu nhân thật là kỳ quái, đỏ mặt cũng không cho, cho dù ngã vào người khác nàng cũng sẽ cảm thấy xấu hổ a, mới không phải bởi vì có cổ quái.

"Còn có, ngữ khí của ngươi cũng đừng như vậy, nghe tới liền cảm thấy buồn nôn." Lý Trì Nguyệt cảm thấy cần phải sửa đúng hình thái Đồ Cửu Mị một chút, nàng rốt cuộc là thiếp thất trong phủ, rước lấy lạn hoa đào, cuối cùng cũng không tốt.

"Phu nhân, không phải là chán ghét Cửu Mị chứ?" Đồ Cửu Mị hỏi.

"Không tệ." Không phải rất chán ghét, nếu không thì sẽ không để ý nàng.

"Vậy vì sao xem ta chỗ nào đều cảm thấy không vừa mắt." Đồ Cửu Mị ủy khuất nói.

"Đó là Trương má má chỗ nào cũng nhìn ngươi không vừa mắt." Lý Trì Nguyệt ăn ngay nói thật, nàng nhìn thì cũng không tệ.

Quả nhiên, nàng biết Trương má má không thích nàng, chờ một chút, phu nhân biết rõ Trương má má không thích nàng, lại như trước mỗi ngày khiến Trương má má qua lại trước mặt nàng, vậy chẳng phải là ngầm đồng ý Trương má má khi dễ nàng sao, nghĩ đến Trương má má, trong lòng Đồ Cửu Mị liền co rút.

Nói như vậy, Lý Trì Nguyệt gần như cũng sắp quên bản thân thật ra không nguyện ý Đồ Cửu Mị đến hậu viện, thiếu chút nữa đã không rõ ý nguyện nữa ban đầu rồi. Lý Trì Nguyệt cảm thấy bản thân gần đây cùng Đồ Cửu Mị ở chung hơi nhiều, ngay cả nói cũng nhiều hơn, thực sự là gần mực thì đen.

"Ngươi tiếp tục nghỉ ngơi trên tháp đi, phu nhân phu nhân về phòng trước." Lý Trì Nguyệt nhớ đến chuyện trọng yếu vẫn chưa làm, tuy rằng không hứng đầy một lọ, nhưng nửa lọ vẫn phải có, nàng hiện tại hận không thể lập tức điều chế ra mị hương kia, nghĩ tới đây, Lý Trì Nguyệt liền có một chút nóng lòng muốn thử.

Đồ Cửu Mị nhìn thấy phu nhân quay về phòng rồi, liền ngủ một chút trên nhuyễn tháp, chỉ cảm thấy nhuyễn tháp này quả thực thoải mái, ngay cả nằm mơ cũng là giấc mơ đẹp, nàng trong mộng nàng nhìn thấy phu nhân bưng thịt cho nàng ăn, cũng bồi nàng cùng nhau ăn thịt, hơn nữa trong mộng phu nhân cũng không giống như trong hiện thực âm tình bất định, dùng ngữ khí nhu nhuyễn nói chuyển, giọng nói thực sự êm tai.

Sau khi tỉnh lại, Đồ Cửu Mị liền phiền muộn một trận, quả nhiên là mộng, phu nhân sẽ không tốt như vậy bưng thịt cho nàng, phu nhân có vẻ không thích ăn thịt, ăn uống luôn luôn thanh đạm, căn bản sẽ không bồi nàng ăn thịt, thỉnh thoảng phu nhân mới có thể dùng ngữ khí nhu nhuyễn nói chuyện với nàng.

Lý Trì Nguyệt lập tức đến điều hương thất chuẩn bị, nàng đem mồ hôi bản thân thật vất vả thu thập được rót ra, vừa ngửi, kỳ quái, không có mùi, dĩ nhiên không mùi, Lý Trì Nguyệt có chút thất vọng, lẽ nào mùi hương của Đồ Cửu Mị không lưu lại trên mồ hôi, mà chỉ từ trong da thịt nàng phát ra? Nhưng vừa rồi lúc chảy mồ hôi, Đồ Cửu Mị rõ ràng thơm hơn. Lý Trì Nguyệt không tin, đem mồ hôi đổ vào trong hương liệu khác cùng nhau điều hương, hy vọng mồ hôi này có thể phát huy công hiệu thần kỳ. Sau khi lại mất không ít hương liệu trân quý, Lý Trì Nguyệt rốt cục tin tưởng mồ hôi nàng khổ cực hứng được dĩ nhiên không có công dụng gì, nghĩ đến nghĩ đến một trận uể oải. Đồ Cửu Mị, mị hương của ngươi lẽ nào hiếm lạ như vậy sao!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.