Phu Nhân, Ông Chủ Muốn Tái Hôn

Chương 16-20




Cô xứng sao?

Dương Bảo gãi gãi đầu. Trình độ của cô như vậy, thảo nào khi đó cậu ta nói Á Hoan là đồ hám tiền mới bất chấp tất cả gả cho Âu Địch liền bị bố mình ném cho một cái dép vào đầu, mắng cho một trận bảo không được nói linh tinh.

Đối với những người đã biết qua trình độ của Á Hoan, thì trong mắt họ cô giống như quỷ thiên tài. Không cần phải dựa vào bất kì ai vẫn có thể kiếm được số tiền không phải ai cũng kiếm được, kể cả Dương Bảo cậu ta cũng không kiếm được. Nhớ năm cô làm cùng lúc cho 5 công ty, số tiền một tháng cô kiếm được không dưới 1 tỷ, chưa tính cả tiền được công ty thưởng, tiền lương chuyên cần và tiền đạt giải thưởng. Nhưng số tiền đó cô không để mình dùng một mình, mà đem về cho gia đình, nuôi đứa em và trích một phần làm từ thiện ở nhà trẻ mồ côi phía Nam.

Ở siêu thị, Á Hoan đang ung dung đẩy chiếc xe nhỏ đến khu bán thịt. Lấy vài hộp thịt nhỏ rồi qua chọn ít rau. Tươm tất xong thì chuẩn bị tính tiền.

Đi gần tới nơi thì cô bị một người phụ nữ chặn lại.

Cô đưa mắt lên nhìn. Người trước mặt vậy mà lại là Phi Phi? Cô ta mặc một chiếc váy bó sát cơ thể, hiện lên vòng nào ra vòng nấy, cực kì gợi cảm. Chỗ cần thon là thon, cần lồi là lồi, cần lõm là lõm. Cộng thêm màu son môi đỏ sẫm khiến người khác nhìn không khỏi mê đắm.

Nhìn một lượt từ trên xuống dưới, cô chẳng buồn nói gì, định đi vòng qua người cô ta thì cô ta giơ tay ra chặn lại, không cho cô đi.

"Cô có chuyện gì muốn nói với tôi sao?" Cô khẽ mở miệng.

"Đúng vậy!" Cô ta hất cằm, tỏ vẻ ra oai:"Tôi tới đây để cảnh cáo cô. Tránh xa Âu Địch ra. Tôi và anh ấy mới là một cặp, cô chỉ là con chó con mèo nào ở ngoài kia lao đến mà thôi. Hơn nữa, anh ấy rất yêu tôi, và tôi cũng rất yêu anh ấy!"

Cái này gọi là tình địch đến ba hoa chích choè hả?

Á Hoan cảm thấy hoang mang, nhướng mày:"Thì?" "Cho nên cô mau mau biết điều, nhanh chóng ly hôn với anh ấy đi, đừng có mà cản trở chúng tôi."

"Ồ?" "Cô đừng tưởng là cô kết hôn với anh ấy rồi thì anh ấy sẽ yêu cô!"-Phi Phi nghiến răng nghiến lợi, ra oai một hồi.(Nói nhiều thế chắc cũng hết hơi)

Cô ta luôn chắc chân trong đầu rằng do cô cố ý ly gián, nếu không, Âu Địch tuyệt đối sẽ không đối xử với cô ta như vậy :"Tôi bói cho cô biết, nếu năm đó tôi không ra nước ngoài, thì cô có nằm mơ cũng không có chuyện kết hôn với anh ấy đâu!"

"Đúng vậy" Á Hoan nhếch môi, ý hơi cười, nhưng trong ánh mắt kia lại toàn là sự lạnh lùng:"Nhưng tiếc là năm đó cô ra nước ngoài, không phải à?" Cô ngừng lại một chút, rồi nói thêm:"Chính cô đã tận tay dâng anh ấy lên cho tôi" "Đó là do tôi có nỗi khổ riêng!"-Giọng của cô ta bỗng gằn lên:"Loại người không có ước mơ, chỉ biết ở nhà làm nội trợ rồi ăn bám người khác như cô thì biết cái gì?"

"Vậy sao?" Từ trước đến giờ Á Hoan luôn cảm thấy người có ước mơ luôn rất đáng ngưỡng mộ, nhưng chưa bao giờ cảm thấy làm nội trợ có gì không tốt.

"Tôi không biết ước mơ đáng quý đến cỡ nào. Thế nhưng, tôi biết rõ, đã quyết định đính hôn với bạn trai mà lại ngay ngày hôm đó bay ray ra nước ngoài, để đối phương một mình trong buổi tiệc, đó là hành động rất vô lễ, còn vô trách nhiệm" Cô híp mắt lại, cười.

Phi Phi nghe xong thì mắt như long sòng sọc, quát lên:"Anh ấy không để bụng, thì cô lấy cái tư cách gì mà chỉ trích tôi vô trách nhiệm?"

"Không để bụng mà lại chọn người khác để đính hôn sao?" Cô lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao nhìn cô ta.

Cô ta biết rõ điều này, nhưng vẫn luôn tự mình phủ nhận.

"Còn nữa. Theo đuổi ước mơ thành công trở về thì mới có tư cách để nói rằng vì ước mơ. Còn loại thất bại quay về như cô..." Á Hoan dừng ánh mắt lại trên người cô ta, hừ nhẹ:"Chẳng qua chỉ là quay về để bám víu tình cũ, không phải sao?"

Cô chuyển động con ngươi, lướt qua cô ta một cái.

Mặt Phi Phi đỏ lên vì tức, định giơ tay lên tát cô:"Cô nói linh tinh cái quái gì thế hả?"

Á Hoan nhanh chóng nắm chặt lấy cánh tay đang vung xuống của cô ta:"Sao? Bị tôi nói trúng rồi? Sau khi được qua đó không chịu chăm chỉ học tập, rèn luyện kĩ năng, đến khi kiểm tra năng lực bị đánh giá là thấp kém nhất, trở thành người đầu tiên bị khai trừ đuổi về nước!"

Phi Phi vội vã nhìn xung quanh, khi xác nhận không có ai mới nhẹ nhàng thở một cái. Cô ta đang không ngừng tự hỏi, tại sao Á Hoan lại biết được điều này?

"À, thế nhưng cô vẫn rất tự tin, vì cô nghĩ bản thân vẫn còn đường lui" Á Hoan hất tay cô ta ra khiến cô ta loạng choạng:"Vì cô nghĩ, ít nhất thì khi về nước, Âu Địch sẽ làm hậu thuẫn cho cô, nhưng tôi muốn cho cô biết một điều..." "Điều gì"-Cô ta trợn mắt.

"Trên đời này làm gì có con đường nào là dễ đi." Cô đẩy xe đi vòng qua cô ta:"Cứ cho là tôi ly hôn với Âu Địch, rồi cô kết hôn với Âu Địch thì đã sao?" Bước được vài bước, cô quay lại nhìn Phi Phi:"Loại phụ nữ dốt đặc cán nai, kiến thức thì hạn hẹp còn lười động não như cô...xứng với chức cô Âu này sao?"

Phi Phi tức đến mức đỏ cả tai, giậm chân mấy cái:"Loại cướp bạn trai người khác như cô thì lấy tư cách gì ở đây giảng đạo lí với tôi?"

"Đầu tiên. Tôi đến là lúc hai người đã chia tay, ai ai cũng biết. Lúc đó anh ấy độc thân, thì lấy đâu ra cái gì nói tôi cướp bạn trai? "

Phi Phi tức mà không thể nói lại được gì.

"Thứ hai, mỗi một chữ hôm nay tôi nói, đều là sự thật." Cô liếc nhìn Phi Phi rồi đẩy xe đi.

Cô ta nhìn bóng lưng của cô mà nghiến răng ken két.

Á Hoan trả tiền xong liền xách đồ đi về. Bỏ lại cô ta một mình đứng đó muốn làm gì thì làm

Vô sỉ

Vừa về đến trước cửa nhà thì thấy Âu Địch đang đứng trước cửa.

Cô rất ngạc nhiên. Không ngờ mới ngày đầu chuyển nhà Âu Địch đã tìm cô. Quan trọng là, cô không hề nói với anh nhà cô chuyển đến là chỗ nào. Trên tay cô đang cầm chìa khóa nhà, thấy anh thì nắm chặt lại.

"Anh đến đây làm gì vậy?"

"Nghe nói em định nấu cơm tối" "Thì?"

"Trùng hợp tôi trưa ăn tối, nên tới đây ăn nhờ" Âu Địch nói tự nhiên đến mức làm người ta phải kinh ngạc. "Ha ha, không ngờ da mặt Âu tổng cũng dày quá!" Cô cười:"Hơn nữa tôi chỉ mua nguyên liệu đủ cho hai người."

Đã kết thúc rồi nên cô không muốn dây dưa với Âu Địch, giơ túi nguyên liệu lên đung đưa trước mặt để chứng minh mình không hề nói dối:"Thế nên anh đi về đi"

"Nhưng tôi đói" Âu Địch lì mặt, nhìn chằm chằm cô:"Nếu mua ít thì mỗi người ăn ít lại một chút là được rồi"

Đây là câu nói vô sỉ nhất từ trước đến nay anh nói với cô.

Á Hoan cảm thấy rất buồn cười. Thân phận của Âu Địch đi đâu cũng sẽ có đồ ăn nước uống, tuyệt đối không để cho anh bị đói, kể cả nói đến ăn không trả tiền, chủ người ta cũng vẫy đuôi ngoe nguẩy chấp chận.

Cô biết rõ ý định của Âu Địch, nhưng lại cố tình đi lạc vấn đề:"Tôi mới gặp Phi Phi ở siêu thị đấy!" "Cô ấy đến quấy rối em à?"

Cô lắc đầu:"Không. Tôi chỉ muốn nói với anh là cô ta cũng đi mua đồ, chắc chắn là về nấu cơm. Nếu như anh đã đói như thế thì qua nhà cô ta, để cô ta nấu cho anh ăn"

Âu Địch cạn lời. Anh đã nói như thế mà cô vẫn từ chối, thật khiến cho người không biết ăn nói như anh cảm thấy không còn lời nào để phản bác.

Anh đang đứng nghĩ xem làm thế nào để cô cho mình vào nhà, thì thấy cô mở cửa bước vào. Anh không muốn đến rồi bị cô cho đứng ở ngoài cửa, liền mặt dày theo cô đi vào.

Cô quay đầu lại đóng cửa thì thấy Âu Địch đã đi vào, cô lịch sự hỏi:"Anh còn có chuyện gì sao?" "Không"-Âu Địch lắc đầu.

"Vậy anh có thể về được rồi" Cô cười khách sáo.

Âu Địch giả vờ như nghe không hiểu, vẫn lùi lũi đi vào.

"Này, anh rốt cuộc có nghĩ đến chuyện chúng ta sắp ly hôn không hả?" Cô hơi bực dọc.

Âu Địch chỉ ừ một tiếng, nhưng vẫn không có ý định rời đi, cô tiếp tục mỉm cười:"Nếu đã biết rồi thì mong anh giữ khoảng cách với tôi" "Đợi ăn xong rồi tôi sẽ giữ khoảng cách với em."

Cô nghe xong thì bất lực, muốn phản bác nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu, cô nhìn chằm chằm vào mắt anh, muốn qua đó mà nhìn thấu suy nghĩ.

Nhìn một hồi đến mỏi cả mắt, cô thở dai. Thật là phí công vô ích.

Ngay lúc hai người đang đứng nhìn nhau thì âm thanh trầm trầm vang lên:"Âu Địch? Cậu tới đây làm cái gì thế?" Dương Bảo đứng cạnh Á Hoan, đưa tay ôm lấy eo cô, giọng làm ra vẻ thân thiết lắm:"Nhưng mà Hoan Hoan à, khách đến tận cửa rồi mà còn đuổi người ta đi, thật là rất thất lễ đó~"

Á Hoan liếc Dương Bảo một cái, dùng lực véo mạnh vào tay cậu ta:"Đang ở trong nhà, không ai nhìn đâu mà diễn kịch"

Cô lười nói chuyện với hai người này, nên đi thẳng vào trong bếp bắt đầu nấu cơm.

Dương Bảo nhíu mày nhìn chỗ tay bị cô nhéo đã đỏ cả lên, thờ ơ hoan nghênh Âu Địch:"Cậu vào đi"

Âu Địch chả thèm nói gì, mặt đen như đít nồi ngồi vào ghế. Dương Bảo đứng cạnh hỏi:"Uống gì để tôi rót cho" "Vừa nãy Á Hoan nói rồi, ở trong nhà không cần diễn kịch"-Âu Địch nhấn mạnh từng chữ một như muốn nhắc nhở Dương Bảo.

Chẳng hiểu vì sao khi nhìn Dương Bảo tỏ ra vẻ chủ nhà thì anh lại không nhịn được, muốn đấm cho cậu ta vài cái.

"Âu Địch" "Cái gì?" "Cậu có thấy phản ứng của cậu bây giờ rất không hợp lí không hả?"

Lúc trước nói diễn ngoại tình với cậu ta thì chính miệng Âu Địch cũng nói đồng ý. Thế mà bây giờ cậu ta mới làm ra vẻ chủ nhà có một chút, chưa làm chuyện gì quá đáng mà sắc mặt của Âu Địch đã khó coi đến vậy rồi. Dương Bảo đang hoài nghi, nếu như tiếp tục diễn, rất có thể Âu Địch sẽ cảm thấy cậu ta và Á Hoan thật sự có gì đấy với nhau nên mới khó coi như vậy.

"Có à?" Âu Địch mặt ngơ ra.

"Tất nhiên" Người ta chẳng thường nói, chuyện trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường. Người trong cuộc thì u mê đần thối cả ra, còn người ngoài cuộc lại tỉnh như sáo nhìn rõ mọi việc. Dương Bảo chầm chậm nói:"Rõ ràng cậu là người quyết định ly hôn, vậy mà lại cứ để ý đến mọi hành động của cô ấy"

Âu Địch nghe xong thì biết Dương Bảo có ý nhắc nhở mình, phát hiện mình thật sự có gì đó không đúng, liền quay lại nhìn Dương Bảo.

Dương Bảo nhàn nhạ cầm lon cà phê lạnh trên bàn lên, uống một ngụm. Mùi vị chất lượng kém rẻ tiền này khiến cậu ta không khỏi nhăn mày:"Cậu không cảm thấy lập trường của cậu kì quái lắm à?" "Không"-Âu Địch trầm tư.

Là một người chồng, chuyện khó chịu khi thấy vợ mình thân mật với người khác là điều rất bình thường.

Dương Bảo nhếch môi. Cảm thấy thằng bạn này của mình đần hết thuốc chữa rồi. Thích người ta rõ mồn một như thế còn không biết. Nổi máu ghen mà còn cho là chuyện đương nhiên. Thiết nghĩ bản thân phải thức tỉnh thằng bạn này:"Không. Vậy cậu có muốn ly hôn với Á Hoan để tái hợp với Phi Phi không?" Đây là một câu hỏi khó

Dương Bảo nhìn ra Âu Địch đang rất bối rối:"Nếu không muốn ly hôn thì nhanh chóng cắt đứt hoàn toàn với Phi Phi đi. Còn nếu cậu thích Phi Phi thì mau chóng ly hôn với Á Hoan đi, cứ dây dưa mãi mệt cả người"

"Nhưng thế nào mới gọi là thích?" Âu Địch nhìn Dương Bảo

"Chính là ở cùng cô ấy thì cảm thấy vui vẻ thoải mái, còn xa nhau lại thấy rất nhớ. Lúc bắt đầu nói chuyện với cô ấy sẽ cảm thấy căng thẳng, tim đập rộn ràng" Dương Bảo tận tình phân tích.

Âu Địch nghĩ lại. Cảm giác này chỉ xuất hiện khi Phi Phi ra nước ngoài, cảm giác rất muốn gặp cô ấy. Lẽ nào người anh thích chắc chắn là Phi Phi?

"Chắc là cậu cũng có đáp án trong lòng rồi nhỉ?" Dương Bảo khe khẽ cười:"Nếu như là Á Hoan..." "Không phải Á Hoan!"-Âu Địch cắt ngang lời.

Dương Bảo hỏi lại:"Vậy là Phi Phi?"

Mấy lời nói của hai người cô ở trong phòng bếp đều nghe rất rõ. Nghe thấy đáp án này thì cô cười nhẹ. Thật sự thì đây là đáp án không khiến cô bất ngờ một chút nào.

Sao không đến Âu thị

Âu Địch liếc mắt nhìn Á Hoan trong phòng bếp nấu nướng.

Á Hoan rửa sạch sau, sau đó đem đi thái, chẳng mấy chốc đã xong rồi.

Trong lòng Âu Địch bỗng chốc cảm thấy mất mát, cúi đầu:"Đúng vậy"

"Nếu vậy thì mau chóng chia tay với Á Hoan đi" Dương Bảo nhắc nhở. Làm như vậy thì cho dù xích mích thế nào cũng đỡ gây tổn thương cho nhau.

Âu Địch im lặng. Thật sự đang không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng của mình. Ngay lúc này, chẳng những chẳng vui vẻ gì mà còn cảm thấy buồn. Mãi lâu mới đáp lại:"Ừ"

Sau khi hai người nói chuyện xong thì cô cũng nấu xong, bèn đem thức ăn ra bàn ăn rồi gọi:"Qua ăn cơm đi"

"Hôm nay ăn gì vậy?" Âu Địch vừa đi vào vừa hỏi.

"Thịt xào cà chua, trứng cuộn, rau cải và canh đỗ xanh." Cô cầm bát lên xơi cho mỗi người một bát rồi ngồi xuống.

Cô vùi mặt vào ăn cơm, tỏ rõ thái độ không muốn nói chuyện.

Âu Địch ngồi đối diện với cô, nhìn người con gái trước mặt. Cô gái đã từng rất tao nhã, khéo léo dịu dàng cả trong cách ăn nói lẫn ăn mặc, trang nhã cao quý. Giờ ngồi trước mặt lại chẳng nói lấy một câu khiến lòng anh cảm thấy khó chịu. Bầu không khí trở nên kì lạ hơn bao giờ hết.

Âu Địch bèn tìm chuyện để nói với cô:"Vợ"

Cô bình bản nuốt hết cơm trong miệng, đáp lại Âu Địch:"Tôi nhớ không nhầm thì chúng ta sắp ly hôn rồi, chữ vợ này có chút không hợp hoàn cảnh. Sau này anh cứ gọi thẳng họ tên tôi là được"

Thế nhưng Âu Địch vốn không muốn gọi thẳng họ tên cô, chỉ muốn gọi cô là vợ, nên nghe xong liền đổi qua chủ đề khác:"Tôi nghe nói em làm ở công ty nhà Dương Bảo?" "Ừ"

Á Hoan gật đầu, cầm bát của mình lên xơi thêm bát nữa. Rồi cầm muôi múc ra một ít canh ra bát, uống một ngụm, cảm nhận được độ ấm truyền vào trong cổ họng, liền thở một cái theo thói quen.

"Sao em không vào làm trong Âu thị?" Âu Địch bối rối hỏi. Anh nghĩ rằng ly hôn rồi nhất định sẽ không gặp được cô nữa, nếu có cũng sẽ rất hiếm hoi. Nếu có thể thuyết phục cô quay về Âu thị, vậy thì ngày nào cũng sẽ được gặp cô. Anh cũng không cần phải suy nghĩ tới lui lí do để đi gặp cô nữa.

"Không thích hợp" Cô vẫn cầm bát canh trên tay, lại uống vài ngụm:"Ly hôn rồi mà xòn vào Âu thị làm việc, mỗi ngày đều sẽ chạm mặt, điều này sẽ khiến cho tình đầu của anh khó chịu."

"Cô ấy không như thế đâu..." Âu Địch thốt ra như một cách bảo vệ người trong lòng của một người bình thường.

"Ha ha, phụ nữ vốn rất nhạy cảm về vấn đề này. Tôi cũng là phụ nữ, tôi đương nhiên hiểu rõ hơn anh." Cô buồn cười đáp :"Có những khi nói không để bụng, nhưng thật ra lại là một bụng chú ý, anh hiểu chứ?"

"Vậy em thì sao?" Âu Địch nhìn chằm chằm vào cô.

Cô sao? Á Hoan đặt bát canh xuống:"Tôi làm gì có tư cách đấy?"

Trong lòng Âu Địch chợt nhói lên, bất giác đưa mắt né tránh:"Em là vợ tôi, em không có tư cách thì ai có chứ?" "Đương nhiên có, đấy là người mà anh yêu"

Á Hoan ăn xong, vừa thuận tiện trả lời, mắt nhìn đồng hồ trên tay. Bây giờ đã là gần 9 giờ tối.

"Việc cô ấy để ý hay không không quan trọng. Em tới công ty đâu phải để yêu đương với tôi đâu?" Âu Địch có cảm giác chẳng lành, cố ý chuyển qua đề tài.

"Ha ha, nếu chỉ là làm việc thì làm ở công ty nào cũng sẽ không có gì khác nhau, đúng chứ?" Cô cười nói

"Đương nhiên là khác!" Âu Địch buông đũa xuống, nghiêm túc mà trả lời:"Em ở nhà làm nội trợ lâu như vậy, chắc chắn kĩ năng làm việc sẽ giảm. Thế nên kiểu gì cũng sẽ bị công ty cân nhắc. Qua Âu thị, tôi sẽ chiếu cố cho em..."

"Chưa thử thì làm sao mà biết?" Cô không muốn giải thích nhiều. Dù sao cũng sắp ly hôn, việc gì cũng sẽ trở thành việc riêng của cô, tự mình giải quyết vẫn là cách tốt nhất.

"Nhưng lỡ em bị đuổi việc thì sao? Cuộc sống của em sẽ thế nào? Em không cần tỏ ra độc lập..." Âu Địch quan tâm cô, nhưng hình như quên mất có nhân vật vô cùng quan trọng ở đây là Dương Bảo.

"Dù sao đây cũng là chuyện cá nhân của tôi, không cần anh quản" Cô lạnh lùng trả lời.

"Nếu vậy tôi cũng không khuyên em nữa." "Ừ"-Á Hoan đáp cho có lệ.

"Nhưng nếu em không có tiền tiêu thì cứ đến tìm tôi" Âu Địch nói tiếp.

"Không cần đâu" Cô xoa xoa trán:"Tôi không thiếu tiền"

"Dù sao ly hôn mà không chia tiền cho em, tôi giúp em coi như bồi thường" Âu Địch sợ cô gặp khó khăn phải tự mình xoay xở nên bổ sung.

Cô im lặng, không trả lời, vì không muốn trả lời thêm câu nào nữa.

Dương Bảo ngồi im nhìn hai con người trước mặt nói chuyện từ nãy đến giờ, mắt đảo qua lại. Nói thật thì bây giờ đang thấy rất buồn cười. Lúc này mới mở miệng:"Âu Địch à, cậu nghĩ sao mà lại nói sợ cô ấy bị công ty nhà tôi đuổi việc chứ?"

Âu Địch nghe xong thì lặng người.

Thực ra Âu Địch cũng chỉ giống như Dương Bảo trước khi xem thông tin trên mạng thôi, chỉ nghĩ trình độ của cô rất bình thường như bao người nội trợ khác. Nhưng Âu Địch nhầm to rồi.

"Cậu nên biết là bố tôi rất coi trọng Á Hoan, hơn nữa có tôi ở trong công ty, ai dám đuổi cô ấy chứ?" Dương Bảo bồi thêm vài câu nữa khiến Âu Địch đứng hình.

Phải! Anh nói nãy giờ mà quên mất ở đây còn Dương Bảo! Thật xấu hổ.

"Cậu nói hơi nhiều rồi" Á Hoan nhắc nhở.

"Nhiều gì chứ?" Dương Bảo nhìn cô, rồi lại nhìn Âu Địch:"Cậu cũng đừng lo cô ấy thiếu tiền. Bởi không lâu nữa đâu, tiền cô ấy kiếm được sợ còn nhiều hơn cả tháng lương của tôi nữa đấy!"

...----------------...

Hí!!! Mình định hôm nay ko up đâu, nhưng mà do là chả có việc gì làm, cứ ngồi không thì nhạt quá, nên up một chap cho vui thôi. Mai lại quay lại bình thường nhá!!!

Về đi

Âu Địch im lặng không nói gì cả, tay khẽ siết lại.

Á Hoan lườm Dương Bảo một cái:"Được rồi đấy, mau ăn rồi về đi"

"Mới có chút mà đã muốn đuổi về rồi, thật nhẫn tâm" Dương Bảo lại ra cái giọng nũng nịu phát ớn của mình, nhưng cô bơ luôn, chẳng nói gì cả. Bởi vì cô đang bận suy nghĩ.

Trước đây Âu Địch nói ly hôn, cô không thấy ngạc nhiên và nghĩ đây là chuyện tất yếu, người anh yêu không phải là cô, mà là Phi Phi.

Cô cũng có thể hiểu được chuyện Âu Địch và Dương Bảo khi ấy ra điều kiện yêu cầu cô không được hưởng tài sản sau ly hôn. Dù sao thì cho dù kết hôn với người mình không thích suốt hai năm cũng đã tính là một loại dày vò, không muốn cho cô một xu nào cũng là lẽ đương nhiên.

Sau đó, Âu Địch lại nói cô phải thừa nhận mình đã vượt quá giới hạn, đồng thời diễn kịch với Dương Bảo, cô không muốn nhưng vẫn chấp nhận. Vì cô hiểu rằng anh là người đứng đầu Âu thị, nếu ly hôn vợ mình để cưới tình đầu thì đây là một chuyện lớn, sẽ trở thành kẻ tra nam, loại người tệ bạc. Hơn nữa đã là người đứng đầu Âu thị, cần phải giữ mặt mũi cho Âu thị, chỉ cần anh giữ được mặt mũi thì cho dù có ly hôn cũng chẳng ảnh hưởng gì đến công ty cả. Có chăng thì lời chỉ trích sẽ hướng về cô, mà chuyện này cô cũng quen rồi.

Có thể nói là từ lúc Âu Địch đề đơn ly hôn đến bây giờ, cô luôn là người nhượng bộ cả anh và Âu thị. Nhưng giờ Âu Địch lại nói cho cô tiền?

Hơn nữa mấy hôm trước bố Âu có đến đưa cho cô chứng minh nhân dân, nói tôn trọng quyết định của cô, nên cô đã kéo Âu Địch đến cơ quan thẩm quyền để hoàn thành thủ tục. Cũng chẳng lâu nữa sẽ thật sự ly hôn.

Nghĩ đến đây cô thật sự có chút đau đầu.

"Tôi nói Âu Địch này. Nếu tôi muốn được bồi thường tiền của anh, thì sẽ không đáp ứng được điều khoản tôi không được hưởng tài sản" Cô chậc lưỡi, ngẩng đầu nhìn Âu Địch đang ăn cơm.

"Vậy chúng ta có thể sửa điều khoản đấy" Âu Địch chả nghĩ ngợi gì mà đáp.

"Anh nên nghĩ kĩ xem ý của tôi là gì" Cô lắc đầu.

Âu Địch biết mình hiểu sai ý nghĩ, lập tức nói lời xin lỗi:"Xin lỗi"

"Không có gì"

Thấy Dương Bảo và Âu Địch đều đã buông bát xuống, cơm trong bát cũng đã hết. Cô thật sự muốn đuổi người ra ngoài.

"No chưa?" "No rồi" Dương Bảo đáp lời cô.

"Nếu vậy thì hai người đi về đi, tôi còn phải nghỉ ngơi nữa. Ngày mai phải đi làm."

"Tôi đưa em đi nhé?" Âu Địch hỏi.

"Không cần, tôi có chân, hơn nữa từ đây gọi taxi tới công ty cũng gần" Cô lãnh đạm từ chối

Cô không muốn có chút liên lạc gì với Âu Địch, vì cô sợ nếu cứ tiếp tục thế này, cô sẽ hiểu lầm anh thích cô, như thế trái tim nhỏ bé này của cô làm sao mà chịu được?

Cô đứng dậy, thu dọn bát đĩa vào trong bếp để rửa, bỏ lại hai người ngồi đấy

Âu Địch vừa bị từ chối thì nhất thời cảm thấy mất mát.

Dương Bảo ngồi đấy, hứng thú nhìn hai người mà đánh giá. Rõ ràng Á Hoan thích Âu Địch, mà Âu Địch đã có chủ ngồi trong tim, vậy mà bây giờ hai con người này lại làm ra cái vẻ Âu Địch theo đuổi Á Hoan, còn Á Hoan lại chẳng thèm đáp lại, chẳng thèm để ý đến. Dương Bảo gãi cằm, đưa mắt sang nhìn Âu Địch.

Quan trọng nhất vẫn là ở Âu Địch, cứ khăng khăng nói người trong lòng mình là Phi Phi. Cậu ta vô cùng nghi ngờ, liệu Âu Địch có biết yêu biết thích là gì không?

Á Hoan rửa bát dọn dẹp xong tươm tất, quay ra vẫn thấy hai con người này ngồi ở đấy chưa chịu rời đi, theo lẽ thường tình thì khách đến nhà thì chủ không được đuổi khách đi. Nhưng bây giờ thật sự đã muộn rồi. Một ngày mệt mỏi cô muốn được đi ngủ sớm, mai còn đầu tắt mặt tối làm việc, sức đâu ra mà tiếp hai người này.

Cô đi thẳng vào phòng ngủ, mặc một bộ đồ ngủ đã cũ màu mà mẹ cô mua cho từ hồi cuối cao trung, sau đó đi ra nói với hai người.

"Hai người còn không mau đi về đi à? Không lẽ lại muốn ngủ ở nhà tôi?"

Âu Địch lần đầu tiên nhìn thấy cô ăn mặc đơn giản đến như vậy. Bởi khi sống cùng anh, đồ trong nhà gần như luôn được người giúp việc chuẩn bị và thay mới, chẳng bao giờ có bộ đồ nào mà cũ như vậy cả.

"Nhìn tôi làm gì? Không nhìn thấy Dương Bảo đi rồi hả? Còn đứng đấy làm gì?" Cô nheo mắt nhìn Âu Địch còn đứng lì ở đấy không đi.

"À, không"Âu Địch mới hồi phục lại tinh thần, bước ra khỏi cửa.

Âu Địch vừa ra khỏi cửa thì cô kéo cửa đóng ràm lại, khoá chặt vào tránh lại quay lại làm phiền cô.

Phải nói thật là Âu Địch khác so với trước đây. Hai người cho dù có sống cùng nhau, cũng chỉ ăn cơm với nhau mà không nói gì cả. Người bắt chuyện vẫn luôn là cô. Vậy mà hôm nay trong bữa ăn Âu Địch lại tự bắt chuyện trước, thật là không thể tin được.

Cô thở dài, đi vào lấy bộ đồ ngủ khác, đi vào nhà tắm tắm rửa rồi nằm bẹp trên dường, mệt mỏi ngủ thiếp đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.