Phu Nhân Ngốc Sống Lại

Phu Nhân Ngốc Sống Lại - Chương 93




Lúc trước nghĩ đến nơi này là nhà giam, bọn họ mới trăm phương nghìn kế đấy cô đến đây. Mà sau khi phát hiện nơi này là chổ tốt thì lại làm vẻ nghiêm mặt đến nịnh bợ. Rốt cuộc da mặt bọn họ được làm từ cái gì vậy? Sao lại có thể vô liêm sỉ đến như thế chứ?

Tô Cấm Mịch cong cong khóe môi, cười châm chọc nói: “Không cần, chỉ cằn không ở nhà họ Tô thì tất cả mọi thứ của tôi đều tốt.”

Lời này vừa nói ra thì trên mặt Tỏ Quốc Vĩ đã cứng đờ, sau đó ánh mắt còn hiện lên lửa giận.

Sắc mặt Du Vân Linh cũng không tốt hơn bao nhiêu, trong đôi mắt khôn khéo lợi hại vụt qua một tia sát ý lạnh lẽo.

Mặc dù trước khi đến đây thì Tô Tú Anh đã bị Tô Quốc Vĩ cảnh cáo nhiều lần, lần này là tới cầu xin người ta, cho dù Tô cấm Mịch có châm chọc như thế nào thì cũng không thể tùy hứng nối giận được.

Nhưng Tô Tú Anh lại không phục! Cho tới nay thì chỉ có cô ta bẳt nạt sỉ nhục Tô cấm Mịch thỏi, làm gì có chuyện cỏ ta bị bẳt nạt đâu chứ, nhất là khi nhìn thấy cô lộ ra sắc mặt nhàn nhã tự tại như vậy thì cô ta không khỏi thấy tức giận.

Sự tức giận hừng hực xông lên não, Tô Tú Anh hoàn toàn mất đi lý trí, cơ bản là không thấy được ánh mắt điên cuồng ra hiệu của Tô Quốc Vĩ.

Cỏ ta đứng lên, đưa tay chỉ vào Tô cấm Mịch, trong miệng đều là những lời lẽ thô tục khó nghe: “Tô cẩm Mịch, có phải mặt mày không biết xấu hố đúng không? Một con điếm như mày thì có cái gì mà kiêu ngạo.”

Cơn thịnh nộ của Tô Tú Anh, Tô cấm Mịch đã hoàn toàn đoán trước được.

Hai tay cô ôm ngực, không chút để ý mà nhíu mày, khóe môi nâng lên một nụ cười nhạt: “Muốn nói đến không biết xấu hổ, tôi còn kém hơn cô đấy. Nếu cô đã tài gỏi như vậy thì vì sao còn muốn tới một nơi thấp kém như thế này để cầu xin chứ

hả?”

“Mày!” Tỏ Tú Anh bị cỏ nói như thế thì nghẹn đến nỗi khuôn mặt căng lên đỏ bừng, nhưng lại không có cách nào đáp trả, chỉ có thế đứng thở hồng hộc như vậy.

Nhìn thấy Tỏ Tú Anh bị tủi thản, Tô Quốc Vĩ không thế nhìn nối, chỉ có thế áp chế lửa giận, nói lời thấm thìa: “Cẩm Mịch, tốt xấu gì thì Tú Anh cũng là em gái của con, con không thế bao dung với con bé sao?”

Tô Cấm Mịch không cần suy nghĩ đã lạnh lùng từ chối ngay: “Thật xin lỗi, tôi chỉ có một em trai là Thành Tú thôi, còn về phần con gái của ông với người đàn bà khác, không liên quan gì đến tôi.”

Trong nháy mắt Du Vân Linh đã bị chọc giận, bà ta thẹn quá hóa giận trừng mắt với cô: “Tô cẩm Mịch, sao mày dám…”

Con chưa nói xong thì đã bị Tô Quốc Vĩ cắt ngang, ông ta âm thầm ra hiệu bằng ánh mát với bà ta, bảo bà ta nhịn một chút đừng nối giận.

“Cấm Mịch, tốt xấu gì thì con cũng là con gái nhà họ Tô, bây giờ nhà họ Tô gặp nạn thì con không thế không giúp được.” Tô Quốc Vĩ cũng không dài dòng với cô nữa, trực tiếp nói thẳng vào chủ đề về ý đồ hôm nay đến đây: “Bổ biết trước kia bố đối xử với con qua quýt quá nhiều, nhưng mà con cũng biết, mỗi ngày bổ đều bôn ba ở bên ngoài, cho dù có muổn chăm sóc con đi nữa thì cũng không có đủ thời gian và sức lực.”

Nghe được những lời này, Tô cấm Mịch giật mình hiếu được, thì ra bọn họ đến đây là đế đánh bài tình cảm.

Nhìn thấy vẻ mặt không biết xấu hố của Tô Quốc vr, Tô cấm Mịch không nhịn được mà nhớ tới lúc mẹ mình mang thai Thành Tú trước kia, Tô Quốc Vĩ đã làm ra những gì với mẹ con

cô.

“Chỉ là qua quýt một chút mà thỏi phải không?” Tỏ cấm Mịch cười nhạo một tiếng, đôi mắt với hai tròng mắt sâu không lường được đang quan sát ông ta chằm chằm, giọng nói lạnh lùng: “ông nghĩ rằng tôi mất trí nhớ à? Nếu không phải do sự dung túng và coi nhẹ của ông thì năm đó mẹ tôi sẽ không phải chết, Thành Tú cũng sẽ không biến thành người thực vật.”

Tố Quốc Vĩ nhìn thấy sự hờ hững của cô, nhất thời nóng nảy lên: “Cho dù trước kia có như thế nào thì bây giờ đã qua đi rồi, con là một thành viên của nhà họ Tô thì bây giờ cũng không thế khoanh tay đứng nhìn…”

“Đây là chuyện của các người, không liên quan gì đến tôi.” Tô Cẩm Mịch lạnh lùng cắt ngang lời ông ta.

Hôm nay lại còn đưa theo vợ con mình đến đây mà nói những thứ tình chân ý thật như thế, nếu không phải vì chuyện kinh doanh của công ty đã sát bên bờ vực phá sản, cùng đường rồi nên mới nhớ tới một đứa con gái không được yêu thương như cô sao.

Cả đời này, Tỏ cẩm Mịch cũng sẽ không ngu ngốc bị bọn họ đùa bỡn trong lòng bàn tay như kiếp trước đâu.

Sau khi tận tình khuyên nhủ và cầu xin, nhìn thấy bộ dạng và vẻ mặt kiên quyết như cũ của cô, Tô Quốc Vũ thật sự bị chọc giận đến mức sắp bị bệnh tim, khuôn mặt cũng biến thành màu gan heo.

Du Vản Linh thật sự không chịu nổi nữa, thành kiến của bà ta đối với Tô Cấm Mịch rất lớn, nhất là khi nhìn thấy cuộc sống bảy giờ của cỏ tốt như vậy thì lại ghen tị hơn.

Bà ta hừ một tiếng, cong miệng nói một cách quái gở: “Cho dù con có thừa nhận hay không thì con cũng là một thành viên của nhà họ Tô, nếu sau này nhà họ Tô phá sản thì con cho rằng con còn có thế tiêu diêu tự tại ờ nhà họ Thời như bây glờ sao?”

Lời này vừa nói ra thì Tỏ cẩm Mịch khõng nhịn được mà bật cười, khóe miệng nâng lên thành một độ cong châm chọc: “Tôi đây ngoại trừ có họ Tô ra thì tất cả những thứ khác điều không có liên quan gì đến nhà họ Tô nhỉ? Lúc trước là tự các người đuối tôi đi, bây giờ sao lại còn có mặt mũi đến đây cầu xin tôi thế?”

“Tô Cấm Mịch, mày đừng có quá đáng.” Tô Tú Anh giận không thế nhịn, cô ta mắng: “Mày nghe tao nói cho rõ đây, vị trí bây giờ của mày vốn dĩ là của tao, là tao tặng cho mày.”

“Vậy cô lấy lại đi.” Tô cấm Mịch không chút khách khí mà đáp một cách thản nhiên.

Nhìn thấy bộ dạng ba người hốn hển, Tỏ cấm Mịch đột nhiên có cách giác đời người vô thường.

Bây giờ nhà họ Tô thiếu rất nhiều nợ bên ngoài, cho dù Du Vân Linh có tích góp thế nào thì cũng chỉ là như muối bỏ biển.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.