Phu Nhân Ngốc Sống Lại

Phu Nhân Ngốc Sống Lại - Chương 90




Thời Cảnh An giơ tay nắm lấy cằm cô, ép cô phải quay đầu sang nhìn anh, trong giọng nói trầm thấp mang theo ý tứ cảnh cáo: “Không được tò mò về anh ta.”

Nhìn vào trong đôi mắt đen sâu thăm thẳm của anh loé lên hai đốm lửa nhỏ, trong lòng Tô Cảnh Mịch ngay tức thì vang lên hai tiếng “lộp bộp”, nhận ra ngay tính nghiêm trọng của sự việc!

Người đàn ông trông có vẻ không hay biếu hiện tình cảm trước mặt này, sau lưng cũng là một vại dấm chua bự nha.

Nhân lúc sự việc còn có đường cứu vãn, cô vội xoay người ngồi lèn đùi anh, hai tay ôm lấy cố, cả người mềm mại dựa sát vào người anh.

Sau đấy lại như con thú nhỏ cọ cọ vào mặt anh, to vẻ bùi ngùi nói: “Chồng à, trên đời này chuyện quan trọng nhất em làm được, chính là đã gả cho anh đấy!”

Thời Cảnh An biết cô đang đánh trống lảng, nhưng cũng không vạch trần, sau khi ảm thầm ghi số Trần Dịch Thành trong đầu, mới vươn tay nắm lấy eo nhỏ, cúi người vùi đầu lên vai, ngửi mùi hương thơm ngát trên người cỏ.

Diện mạo cô vốn đã rất xinh đẹp, giờ đang mang thai, khuôn mặt tăng thêm phần quyến rũ chín chắn, khiến anh trong nháy mắt mê mệt.

Nhất thời không nhịn được, cơ thế nặng nề của anh phủ lên người cô, đôi môi nóng bỏng di chuyến trên cố của cô.

Tô Cấm Mịch nhấc tay yếu ớt ôm lấy cố anh, vô thức nhắm mắt lại.

Thấy cô cũng thích kiếu thân mật này, khoé môi anh khẽ nhếch lên, ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng xoa nhẹ lên cánh môi đầy đặn của cõ, yết hầu lèn xuống, sau đấy hôn lên một cách nồng nhiệt.

Cô “ưm” một tiếng, bát đầu say sưa đáp lại anh. Hai người môi

lưỡi quấn quýt, hít lấy hơi thở của nhau.

Hai cơ thế có độ phù hợp cao, chỉ là một cái hôn, vuốt ve bình thường, đã nhanh chóng khiến hai người say đắm.

Nhưng khi Tô cấm Mịch cho rằng sẽ giống như mọi khi thuận theo tự nhiên làm tới cùng, thì Thời Cảnh An lại đột nhiên ngừng lại.

Khuôn mặt cô đỏ bừng, nhìn anh không biết phải làm sao.

Hơi thở Thời Cảnh An dồn dập, khuôn mặt trắng trẻo thoạt nhìn vô cùng căng thắng, ánh mắt lại càng thêm âm trầm.

Tô Cầm Mịch nhận ra được anh đang cố nín nhịn xuống, nhưng lại không hiếu vì sao: “Chồng ơi, anh sao thế?”

Thời Cảnh An âm thầm áp chế ham muốn trong cơ thế đang bùng lên cuồn cuộn như thuỷ triều, sau đó trâm giọng nói: “Mấy ngày tới, anh sẽ ngủ ở thư phòng.”

Sau khi nói xong, anh nhốm dậy rời đi, đế lại cỏ mặt hoang mang nằm trên giường.

Anh làm sao vậy?

Tô Cấm Mịch đột nhiên nhớ tới, một tin mới đọc được trên mạng: Đa số đàn ông đều rất khó mà chịu được sự thật về việc thay đối vóc dáng của người vợ, mặc dù là vì mang thai mới mập lên, cũng sẽ làm giảm bớt phần lớn ham muốn lên giường của họ.

Nghĩ tới đây, trái tim cô đập mạnh một nhịp.

Thời Cảnh An vừa rồi rời đi vào thời điếm mấu chốt như vậy, là do vóc dáng cô thay đối sao?

Cô ngay lập tức đứng dậy kiếm tra bụng bầu của mình, bụng nhỏ vẫn phắng mà, giống y như lúc trước, dáng người cũng không có thay đổi gì nhiều.

Giờ mới có thai chưa được bao lảu, anh đã bắt đầu ghét bỏ cô rồi sao?

Thời Cảnh An chắc chắn sẽ không ngờ rằng sau khi anh rời đi, thế mà cô vợ nhỏ của anh lại nằm một mình trong phòng suy nghĩ lung tung.

Thật ra vừa rồi anh cũng chẳng muốn rời đi đâu, nhưng vào thời điểm mấu chốt, tự dưng nhớ tới lúc gọi điện ngày hỏm nay, lời dặn dò của Trần Dịch Thành.

“Phụ nữ trong thời kỳ mang thai phải duy trì cảm xúc vui vẻ, không được quá mệt mỏi, chuyện quan trọng nhất là, trong vòng ba tháng đầu không nên làm chuyện vợ chồng!”

Vì vậy, anh mới phải cố nén khó chịu lại mà rời đi.

Tô Cấm Mịch ở trong phòng càng nghĩ càng tức, người lúc đấy làm cô mang thai là anh, người cố vũ cô sinh đứa nhỏ cũng là anh, giờ anh lại ghét bỏ cô trước là sao?

Cô tức tối nhảy xuống giường, cũng theo tới thư phòng, giơ tay

đập mạnh lên cửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.