Phu Nhân Ngốc Sống Lại

Phu Nhân Ngốc Sống Lại - Chương 9




Chương 9: Tẩm bổ thật tốt.

Một đêm sung sướng khiến hai người mệt đến mức không muốn làm gì.

Sau khi Thời Cảnh An rời giường, thấy cô vẫn còn ngủ say, bèn dặn dò quản gia đừng quấy rầy cô nghỉ ngơi rồi đến công ty.

Khi Tô Cẩm Mịch tỉnh lại đã là mười hai giờ trưa.

Cô vuốt vuốt đầu tóc rối bời, thấy bên cạnh không có một bóng người, liền nhìn quanh một vòng nhưng vẫn không thấy bóng dáng Thời Cảnh An đâu.

Bèn rửa mặt rồi xuống lầu.

Quản gia chào đón, khom người hỏi: “Mợ chủ, cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi, cậu chủ ra lệnh không được làm phiền cô cho nên mới không gọi cô dậy.”

Khóe môi Tô Cẩm Mịch hơi nhếch lên thành nụ cười dịu dàng, thật không ngờ Thời Cảnh An thế mà lại có một mặt cẩn thận như vậy.

Chẳng qua, vì sao trên bàn cơm lại là một bàn toàn đồ bổ?

“Mợ chủ, cậu chủ nói thân thể cô yếu, cần phải tẩm bổ.”

Quản gia lập tức giải thích.

Sắc mặt Tô Cẩm Mịch thay đổi, cô nhớ đến tiếng thở dài của Thời Cảnh An trước khi mình ngất xỉu.

“Một giờ cũng không chịu nổi, phải bồi bổ thật tốt.”

Người đàn ông này!

Chút cảm động mới nảy sinh trong lòng đột nhiên biến mất không còn dấu vết, Tô Cẩm Mịch mất hứng ăn, trong sự quan tâm tha thiết của quản gia mà chậm rãi bưng một chén canh lên uống, sau đó thì không động đũa nữa.

“Mợ chủ, cô ăn thêm chút nữa đi.”

Quản gia lo lắng nói.

Trước khi ra ngoài cậu chủ đã nhắc, nhất định phải trông chừng mợ chủ ăn cơm thật tốt, đằng này mới chỉ uống có một chén canh, bổ cái gì được?

“Không, ăn không vô.”

Tô Cẩm Mịch quyết đoán lắc đầu.

Bây giờ cô không thể nào nhìn nổi cả bàn toàn đồ “bổ thân thể” trên bàn.

Quản gia do dự.

Cô lấy điện thoại lên gọi cho Thời Cảnh An.

Vừa mới bắt máy, đầu bên kia đã truyền đến tiếng cười khẽ.

Mặt Tô Cẩm Mịch lập tức đổ lên không thể hiểu nổi, lời kháng cự ở ngay bên miệng cứ thế mà bị nuốt ngược lại vào bụng, nói cũng không nói nên lời.

“Có việc?”

Tâm trạng Thời Cảnh An rất tốt, anh đứng trước cửa sổ sát đất trong văn phòng nhìn ra bên ngoài.

Tô Cẩm Mịch bất mãn hừ một tiếng: “Không, không có việc gì.”

“Ăn cơm?”

Thời Cảnh An lại hỏi.

Bên phía Tô Cẩm Mịch lại vô cùng yên tĩnh, một chút âm thanh cũng không có.

Thời Cảnh An lại cười.

Tô Cẩm Mịch xoắn xuýt nghịch ngón tay, trong lòng ngứa ngáy, nếu Thời Cảnh An ở ngay trước mặt lúc này, cô sẽ lập tức nhào lên, thế mà trước kia không phát hiện ra anh lại ác liệt như vậy.

“Tôi có việc.”

Có thể thấy Tô Cẩm Mịch thật sự tức giận, Thời Cảnh An khẽ ho một cái, sau đó nghiêm túc nói: “Chuẩn bị chút đi, tối nay cùng tôi đến tham gia một buổi tiệc.”

“Buổi tiệc?”

“Một buổi tiệc từ thiện, nhà họ Tô cũng sẽ tham gia.”

“Ồ, vâng ạ.”

Nghe thấy nhà họ Tô cũng tham gia, Tô Cẩm Mịch thật sự không muốn đi nhưng biết làm sao giờ, Thời Cảnh An muốn cô đi cùng thì cô đương nhiên phải phối hợp cho tốt.

“Chuẩn bị chút đi, một giờ sau tài xế sẽ đến đón em.”

“Vâng.”

Một giờ sau, tài xế đúng giờ đến đón, anh ta đưa Tô Cẩm Mịch đến studio của một nhà tạo mẫu. Mấy nhà tạo mẫu do Thời Cảnh An chỉ định đã đứng chờ ở cửa từ sớm.

“Xin chào mợ chủ Thời, đây là lễ phục được lựa chọn cho cô, mời cô xem qua.”

Nhà tạo mẫu mang lễ phục đã được chuẩn bị sẵn đến cho Tô Cẩm Mịch xem.

Ánh mắt Tô Cẩm Mịch chợt lóe lên, quay đầu hỏi nhà tạo mẫu: “Lễ phục của anh ấy màu gì?”

“Của cậu chủ là màu xanh dương.”

“Xanh dương…”

Tô Cẩm Mịch lựa lấy một bộ trong số lễ phục màu xanh dương. Sắc xanh thuần màu biển cả tôn lên làn da trắng như tuyết của cô, thiết kế đơn giản, bóp eo, ngực thấp, cổ áo trang trí một viền kim cương vừa vặn che khuất cảnh xuân như ẩn như hiện.

Quả thực hoàn mỹ!

“Ánh mắt của mợ chủ thật tốt, bộ lễ phục này chỉ có một chiếc thôi!”

Nhà tạo mẫu khen ngợi.

Trang điểm, thay đổi lễ phục xong, nhìn cô gái trong gương có khí chất thanh tao, dịu dàng thục nữ khiến chỉnh bản thân cô cũng kinh ngạc. Quả nhiên là người đẹp vì lụa, thay đổi một bộ trang phục thì đến khí chất cũng khác đi.

“Thật đẹp!”

Nhà tạo mẫu rối rít khen ngợi.

Tô Cẩm Mịch cười cười, từ phòng thử đồ đi ra.

Mới vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Thời Cảnh An đang ngồi đợi trên sô pha chẳng biết từ lúc nào. Anh mặc một bộ lễ phục màu xanh dương, đang cúi đầu đọc cuốn tạp chí trong tay, ánh đèn trên đỉnh đầu rọi xuống người anh, chói lọi, sau khi nghe thấy tiếng động thì anh ngẩng đầu lên, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

“Rất đẹp!”

Thời Cảnh An không hề keo kiệt mà khen.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.