Phu Nhân Ngốc Sống Lại

Phu Nhân Ngốc Sống Lại - Chương 71




Biết không chạy thoát được, Tỏ cấm Mịch nằm trên giường một lát rồi đi rửa mặt, trang điếm.

Lần này cô chọn một chiếc váy màu hồng củ sen, làm nối bật làn da trắng nõn mịn màng của cô hơn, váy được may vừa người, tôn lên những đường con hoàn mỹ trên cơ thế cõ. Đứng trước chiếc gương lớn, cô lẳng lặng nhìn người con gái trong gương, mái tóc dài hơi xoăn, dây kết cùng màu đeo trên thân váy, khiến cả người lộ ra vẻ thanh lịch mà lại rất sang trọng.

Lúc xuống lầu, đúng lúc Trân Dịch Thành cầm đồ đi vào, khi thấy anh ta thì sửng sốt một chút.

Tô Cấm Mịch chỉ dặn dò Trần Dịch Thành vài câu, nói có lẽ khuya cô mới về, nhờ anh ta chăm sóc Thành Tú.

Sau khi nói xong, cỏ liền bước trên đôi giày cao gót, đi ra ngoài.

Xoay người nhìn bóng lưng duyên dáng đang đang đi xa của cô, Trần Dịch Thành tự nhận là bản thân đã từng gặp rất nhiều phụ nữ, nhưng vừa nãy khi nhìn thấy Tô cấm Mịch trang điếm mặc đồ dạ hội, anh ta vẫn không nhịn được mà sáng mắt lẽn.

Tùy ý chọn chiếc Lamborghini trong nhà đế xe, Tô cấm Mịch

liền ngồi xe hơi đi đến nhà của Thịnh Hiền Hoa.

Lúc bước vào cửa biệt thự, Tô cấm Mịch phát hiện có rất nhiều người đã vào trong biệt thự, những vị khách tham dự đều mặc bộ trang phục kỳ lạ, thậm chí còn đeo nhiều loại mặt nạ lạ lùng, nhìn qua còn tưởng đây là buối tiệc hoá trang. Giờ phút này tốp năm tốp ba đang tụ tập nói chuyện phiếm uống rượu, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Hôm nay Thịnh Hiền Hoa là người được chúc thọ, quần áo cũng rất lộng lẫy rực rỡ, mắt mèo xinh đẹp, phối với chiếc quần ống rộng bồng bềnh, trỏng giống hệt nữ pháp sư trong truyện cố tích.

Trong tiếng cười nói, ánh mắt của cỏ ấy đột nhiên liếc về phía Tô Cấm Mịch, vậy nên sau khi chào hỏi những người bên cạnh, cồ ấy liền bước trên đôi giày cao gót màu đen, uyến chuyến đi về phía cô.

“Tồi còn tưởng cô không dám đến nữa cơ.” Thịnh Hiền Hoa cầm lấy mặt nạ mèo ở trên chiếc bàn bên cạnh lên, đưa cho cô, chọc ghẹo cỏ.

Tô Cấm Mịch thoải mái nhận lấy mặt nạ, rồi gật đầu cười nhẹ, nói: “Cô cũng đã mời rồi, sao tôi không đến được?”

Hai người đang nói chuyện, bỗng một cô gái trẻ tuổi mặc chiếc váy liền màu hồng nhạt đi tới, sau khi tháo mặt nạ xuống thì dịu dàng cười, nhìn Tô cấm Mịch: “Cô chính là Tỏ cấm Mịch à? Xin chào, tôi là Châu Minh Nguyệt.”

Nghe vậy, Tỏ cấm Mịch gần như là nhận ra ngay lập điếm giống nhau trong tên của hai người ngay lập tức.

Thịnh Hiền Hoa cũng hiếu ra ngay, rồi sau đó cười phá lên: “Hai người thật sự rất có duyên, một người tên là Tô cấm Mịch, một người tên là Châu Minh Nguyệt, thực sự rất thú vị.”

Lời vừa nói ra, những người xung quanh cũng cười theo.

Sau khi Tô Tú Anh cầm theo quà bước vào, nhìn thấy Tỏ cấm Mịch đang trò chuyện vui vẻ với đám bạn cũ của cô ta như thế thì sắc mặt cô ta lập tức tối đen.

Hít sâu một hơi, cô ta bước trên đôi giày cao gót mười hai centimet đi vào.

“Mọi người đang nói chuyện gì mà vui thế.”

Thấy cô ta đã đến, trong mắt Thịnh Hiền Hoa loé lên vẻ khinh thường.

Tỏ Cấm Mịch nhìn Tô Tú Anh diễn trò, trong lòng cũng thầm

liếc xéo.

Nhận ra sự coi thường và khinh bỉ rõ ràng trẽn mặt Tô cấm Mịch, nếu không phải e dè xung quanh có rất nhiều người, Tô Tú Anh thực sự hận không thế lập tức xông lên cào mặt cô!

Một lát sau, Tống Minh Hiên và bạn bè cũng tới đây.

Nhìn thấy dáng vẻ mặc lề phục của Tô cấm Mịch, đỏi mắt anh ta không khỏi hiện lên vẻ bất ngờ, giọng điệu chân thành, nói: “Cấm Mịch, cô ăn diện lẽn nhìn thật là đẹp.”

Tô Cấm Mịch cười gượng một tiếng, khen anh ta: “Trông anh cũng rất tuấn tú.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.