Phu Nhân Ngốc Sống Lại

Phu Nhân Ngốc Sống Lại - Chương 70




Hai ngày sau, Tỏ Tú Anh nhận được thư mời do Thịnh Hiền Hoa gửi tới, mời cô ta đến dự tiệc sinh nhặt của cô ấy.

“Tú Anh, tôi còn mời chị của cô, cấm Mịch nữa đấy, cỏ sẽ không đế bụng đâu nhỉ?” Trong điện thoại, Thịnh Hiền Hoa hỏi với giọng điệu lười biếng.

Khoé miệng Tô Tú Anh khóe cong lên tạo thành vẻ khinh thường, nhưng lời nói ra lại vô cùng dịu dàng: “Sao tôi có thế để bụng được? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sao cô quen biết với chị tôi thế?”

Thịnh Hiền Hoa không muốn đế Tô Tú Anh biết tình hình nội bộ, vậy nèn cô ấy tùy ý nói mấy câu rồi bỏ qua.

Sau khi cúp điện thoại, Tô Tú Anh cầm cái gối trên ghế sa lon lên, ném mạnh xuống dưới mặt đất. Nếu không phải nhà Thịnh Hiền Hoa có tiền có thế thì chắc chắn cô ta sẽ không nịnh nọt cô ấy như hôm nay đảu!

Khi thấy có tên Tô Tú Anh trong danh sách khách mời, đôi mày hình lá liễu của Tô cấm Mịch hơi nhíu lại.

Hai ngày trước sau khi trở về từ nhà hàng Tây, cô nhận được cuộc gọi của Tô Quốc vr, ồng ta nghiêm nghị chất vấn cõ tại sao lại hãm hại Tô Tú Anh, sau đó lại bảo cô lập tức kêu Thời Cảnh An dừng lại, nếu không thì công ty nhà họ Tỏ nhất định sẽ đóng cửa.

Đến tận lúc ấy, cỏ mới biết được, thì ra Thời Cảnh An vì cô mà âm thầm làm nhiều chuyện như vậy. Vê phần mấy chuyện đó, cỏ cũng không muốn nhúng tay vào chút nào.

Nhưng qua lời của Tô Quốc Ví, cồ cũng hiếu ra rằng, thì ra lúc ở nhà hàng Tây, Tô Tú Anh cũng đã thấy cô.

Với tính cách của Tô Tú Anh, nếu biết rõ người hại cô ta xấu mặt là cồ thì nhất định sẽ không thể thiếu sự cố trong buổi tiệc sinh nhật này.

Lúc Thời Cảnh An ra khỏi phòng tắm, anh thấy Tô cấm Mịch như có đầy tâm sự ngồi ở trẽn giường.

Anh hỏi: “Em không vui à?”

Sau khi hít sâu một hơi, Tồ cấm Mịch ném điện thoại di động qua một bên, sau đó đứng dậy đi tới cầm lấy khăn lau trong tay anh, giúp anh lau tóc.

Im lặng một lúc lâu, Tô cấm Mịch nhìn anh một cái, nói: “Mấy ngày nữa, một người bạn của em sẽ tố chức tiệc mừng sinh nhật, em phải tham gia.”

Thời Cảnh An cười nói: “Tại sao không gọi anh là ông xã?”

Tô Cấm Mịch: “…ông xã.”

Thời Cảnh An vô cùng thích được cỏ gọi như thế, sau đó hỏi: “Bạn nào đấy?”

Không biết tại sao, Tô cấm Mịch đột nhiên chột dạ một cách khó hiếu: “Chỉ mới quen gần đây thôi.”

Nghe vậy, trong mắt Thời Cảnh An bỗng nhiên xuất hiện vẻ nghi ngờ, nhưng anh không hỏi tiếp.

Có thế là do trong đầu Tô cấm Mịch toàn là kế hoạch làm sao đối phó với Tô Tú Anh, não hoạt động như điên, động tác tay cũng theo đó mà dừng lại.

Biếu cảm một bụng tâm sự của cô sao có thế thoát khỏi con mắt của Thời cảnh An?

Đột nhiên anh chộp lấy cố tay của cô, sau đó kéo cô ngồi xuống đùi mình, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn chằm chằm vào cô: “Đang suy nghĩ gì thế, hả?”

Bị anh nhìn chăm chú như thế, Tô cấm Mịch càng thêm chột dạ, con ngươi không ngừng di chuyến: “Không, không có gì hết

mà.”

Thời Cảnh An cũng không nói, chỉ nhìn cồ chằm chằm.

Biết là không giấu được nữa, nhưng Tô cấm Mịch cũng hiếu, nếu Thời Cảnh An biết rõ Tô Tú Anh cũng đến buối tiệc thì chắc chắn anh sẽ không đế cô đi.

Bỗng nhiên trong đầu có một suy nghĩ, cô cắn nhẹ môi, thò tay ôm lấy cố anh, nhẹ nhàng cười một cái, nói: “Vừa nãy em nghĩ xem, đến lúc đi dự tiệc mặc bộ nào mới đẹp?”

Nhìn vẻ mặt chân thành của cô, tuy trong lòng Thời Cảnh An vẫn có chút nghi ngờ, nhưng vẫn nói hùa theo cỏ: “Em mặc gì cũng đẹp hết.”

Thấy sự chú ý của anh bị chuyến đi, cuối cùng Tỏ cấm Mịch cũng yên tâm.

Hôm sinh nhật, có lẽ là lo cô không đến, Thịnh Hiền Hoa còn

cố ý gọi cho Tô cấm Mịch, bảo cô nhất định phải tham gia.

Thịnh Hiền Hoa: “Sau khi con Tô Tú Anh hèn hạ kia biết cỏ cũng tới, nghe nói sắc mặt rất là khó coi, ha ha, thấy cô ta bực tức thì tôi rất vui!”

Tô Cấm Mịch:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.