Phu Nhân Ngốc Sống Lại

Phu Nhân Ngốc Sống Lại - Chương 7




Chương 7: Lần này nhất định sẽ bảo vệ tốt em trai

Tô Cẩm Mịch mừng như điên.

Nụ cười trên mặt không cách nào che giấu được.

Đớn em trai đến nhà họ Thời?

Vậy thì quá tốt rồi.

“Cậu chủ Thời…”

Sắc mặt Tô Quốc Vĩ lập tức thay đổi.

Hiện giờ Tô Cẩm Mịch đã được Thời Cảnh An yêu chiều, vốn dĩ ông ta còn muốn thông qua Tô Cẩm Mịch đạt được thứ gì đó, nếu như em trai Tô Cẩm Mịch bị đón đi, vậy thì ông ta biết lấy gì ra để uy hiếp Tô Cẩm Mịch?

Sợ rằng Tô Cẩm Mịch sẽ không nghe lời ông ta nữa.

Ông ta cố nở một nụ cười, vội vàng nói: “Cậu chủ Thời, chỉ sợ làm vậy không ổn đâu, tôi chỉ có một người con trai, tôi nhất định sẽ…”

Nhưng ông ta còn chưa nói hết lời, đã bị Thời Cảnh An trực tiếp cách ngang.

Thời Cảnh An nói với đám vệ sĩ sau lưng: “Đón người đến nhà họ Thời, chiếu cố thỏa đáng.”

Nói xong, anh nhìn về phía Tô Cẩm Mịch: “Như vậy đã yên tâm chưa?”

“Ừ.”

Tô Cẩm Mịch gật đầu, cực kỳ vui vẻ, trực tiếp đi cà nhắc đến, hôn “Chụt” một cái lên mặt Thời Cảnh An.

“Thời Cảnh An, cảm ơn anh!”

Giọng cô mang theo vẻ kích động khó nhịn nổ, sắc mặt có chút đắc ý.

Ngược lại sắc mặt đám người Tô Quốc Vĩ lại cực kỳ khó coi.

Thời Cảnh An đã lên tiếng, ông ta còn dám nói gì nữa?

Lúc này vệ sĩ của Thời Cảnh An đã chuyển em trai Tô Cẩm Mịch ra khỏi phòng, đi thẳng ra ngoài.

Tâm nguyện đã đạt được Tô Cẩm Mịch không muốn ở lại nơi này thêm một phút nào nữa, cô nói thẳng với Thời Cảnh An: “Thời Cảnh An, chúng ta về nhà đi.”

Không để ý đến người nhà họ Tô giữ lại, Tô Cẩm Mịch và Thời Cảnh An đã lên xe rời khỏi nhà họ Tô.

Cô giống như chú chim non sổ lồng vậy, niềm vui trong lòng như muốn bay ra ngoài.

Nhưng cô không có ai để chia sẻ niềm vui ấy.

Chỉ có thể chuyển ánh mắt nhìn sang người đàn ông bên cạnh, giọng nói khó nén nổi hưng phấn: “Thời Cảnh An, anh không biết tôi đang vui đến mức nào đâu!”

Thời Cảnh An?

Thời Cảnh An nhíu mày.

“Gọi tôi là gì?” Anh nhìn Tô Cẩm Mịch, ánh mắt nguy hiểm.

Ngay lập tức cả người Tô Cẩm Mịch cứng đờ, cô nháy nháy mắt, cố gắng tỏ ra vô tội: “… Ông xã.”

Hai chữ này cô nói rất nhỏ.

Dù sao thì, đây cũng không phải lần đầu tiên cô gọi như vậy, hơn nữa sau này còn phải gọi rất nhiều lần, bây giờ coi như luyện tập làm quen trước, cũng không quá đáng nhỉ?

Khóe môi Thời Cảnh An hơi cong lên.

Rất hài lòng với thái độ thức thời của Tô Cẩm Mịch.

Có điều…

Anh nhìn Tô Cẩm Mịch, nói:

“Mợ chủ Thời, nhớ kỹ thân phận của cô.”

Tô Cẩm Mịch khẽ rùng mình một cái.

Cô biết đây là cảnh cáo.

Hôm nay cô không phải là Tô Cẩm Mịch nữa, mà là mợ chủ nhà họ Thời, mỗi lời nói mỗi hành động ở bên ngoài đều đại biểu cho nhà họ Thời.

“Tôi biết rồi.”

Tô Cẩm Mịch khẽ nói.

Kiếp trước cô cũng bị cảnh cáo như vậy, cho nên hiểu rất rõ về vấn đề “Chuẩn mực hành vi”.

Sau đó bầu không khí trong xe trở nên tĩnh lặng.

Chỉ một lát sau, Tô Cẩm Mịch lại quay đầu nhìn về phía Thời Cảnh An, lộ ra một nụ cười ngọt ngào: “Thời Cảnh An, tôi vẫn phải cảm ơn anh.”

Bởi vì cô, thật sự rất vui.

Thời Cảnh An khẽ giật mình.

Vật nhỏ này, năng lực tự mình điều chỉnh cũng không tệ.

Anh sẽ không nói vừa rồi khi nhìn thấy dáng vẻ ảm đạm của cô gái nhỏ, trong khoảnh khắc ấy anh có chút không đành lòng.

Dù sao cô cũng chỉ mới hai mươi tuổi đầu.

Nhỏ hơn anh vài tuổi.

Vẫn là cô gái nhỏ.

Xe vừa dừng lại.

Tô Cẩm Mịch đã nhắm mắt theo đuôi đám người quản gia, đi về phía phòng thu xếp cho em trai mình.

Nhà họ Thời chuẩn bị một căn phòng rất lớn.

Tô Cẩm Mịch đứng bên cạnh quan sát, Thời Cảnh An còn sắp xếp các bác sĩ tới kiểm tra, sau đó trong thời gian ngắn nhất mang các dụng cụ cần thiết tới đây, lắp đặt trong phòng.

Trong khoảng thời gian cực ngắn.

Phòng của em trai cô đã có thể so sánh với trại an dưỡng hàng đầu.

Sau khi bận rộn xong xuôi, cuối cùng trong phòng cũng yên tĩnh lại, Tô Cẩm Mịch ngồi trước giường, cuối cùng đã có thời gian nghiêm túc ngắm nhìn em trai đã lâu không gặp của mình.

Vì quanh năm không thấy ánh mặt trời, da thịt cậu trắng bệch ra, nhìn dòng sóng điện trên máy địa tâm đồ đặt ở đầu giường, trong lòng cô kích động không diễn tả được bằng lời.

Năm đó, em trai cô sinh non, mẹ cô vì khó sinh chảy nhiều máu mà mất mạng, từ nhỏ em trai cô đã ốm yếu nhiều bệnh. Hơn nữa lúc mười tuổi còn va chạm khiến đại não tổn thương rơi vào hôn mê.

Chỉ trong chớp mắt, đã nhiều năm như vậy rồi.

Cô đưa tay ra nắm tay em trai mình, hít mũi một cái, nước mắt rơi trên sàn nhà.

Giọng cô nghẹn ngào, nhưng lại vô cùng kiên định: “Em trai, chị nhất định, nhất định sẽ nghĩ cách chữa trị cho em.”

Lần này, cô nhất định sẽ bảo vệ tốt em trai mình.

Tuyệt đối không để hai người phụ nữ độc ác kia có cơ hội lợi dụng.

May mà, tất cả đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.