Phu Nhân Ngốc Sống Lại

Phu Nhân Ngốc Sống Lại - Chương 65




Thật ra, khi Tô cấm Mịch phát hiện ra Thời Cảnh An tức giận với cô vì mấy tấm ảnh chụp “Đối trắng thay đen” kia, cô cảm thấy rất tức giận với cách làm của Tỏ Tú Anh, nhưng qua chuyện này cũng có thế nhìn ra được, trong lòng Thời Cảnh An đế ý đến cô đến mức độ nào.

Dù sao với tính cách luôn luôn dứt khoát, làm việc tàn nhẫn không từ thủ đoạn của anh, khi đối mạt với loại ảnh chụp “Bị vợ cắm sừng” này, nếu như không phải vì rất yêu cô, cho dù

trên đầu cô có trăm cái mạng cũng không thế sống được tới bây giờ.

Sau khi thở dài một hơi, cô mới ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt anh: “Chuyện ảnh chụp, sao anh không trực tiếp đến hỏi em?”

Nghe thấy thế, ánh mắt Thời Cảnh An có chút sững sờ, anh hoàn toàn không ngờ cô lại nói đến chuyện này.

Nói thật ra, mặc dù mấy tấm hình kia có thế do người ác ý gửi đến, nhưng chuyện cô và Tống Minh Hiên vầm thường xuyên liên lạc với nhau là sự thật, những tấm hình kia như những cây kim, đã đâm sâu vào trong lòng anh rồi.

Nếu như không phải vì gần đây bệnh tình của Tỏ Thành Tú có chuyến biến tốt đẹp, ngày nào Tô cẩm Mịch cũng bận trước bận sau, anh đã ngả bài với cô từ lâu rồi.

Lúc này nếu như cô đã chủ động hỏi, anh cũng nhân tiện nói ra: “Được, em nói đi, rốt cuộc chuyện ảnh chụp là thế nào?”

Tô Cấm Mịch nói hết chân tướng ngày hôm đó cho anh nghe.

Ngoài chuyện Tổng Minh Hiên khuyên cô ly hôn ra.

Nói xong, hốc mắt cô dần dần đỏ lên, sắc mặt uế oải nói: “ông xã, anh không tin em sao?”

Thấy dáng vẻ ủ rũ của cô, vẻ mặt Thời Cảnh An cũng dần dần dịu xuống.

Anh vươn tay ra kéo cô vào trong lòng, mở miệng xin lổi: “Xin lỗi, anh không nẻn hiếu lầm em.”

Sau khi trải qua chuyện này, Tô cấm Mịch biết chắc chắn Tô Tú Anh sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.

Để tránh chuyện kiểu này lại xảy ra lần nữa, cô chỉ óc thế ước hẹn trước với Thời Cảnh An: “ông xã, sau này nếu lại gặp phải chuyện như vậy, anh nhất định phải hỏi em trước, có được không?”

Nhưng lần này, suy nghĩ của Thời cảnh An lại hoàn toàn không cùng tần số với cô.

“Nói cách khác, sau này chuyện như vậy vẫn có thể xảy ra lần nữa?”

Với tính cách của Tô Tú Anh, thủ đoạn chắc chắn sẽ ngày càng ác liệt chỉ có tăng chứ không có giảm!

Cô đang định gật đầu, đột nhiên phát hiện ra ý lạnh truyền đến từ bên cạnh, đế bảo vệ mạng nhỏ của mình, cỏ lập tức đối giọng: “Không phải em có ý đó.”

Anh chống tay lên đầu, mắt nhìn về phía cô, giọng nói thản nhiên hỏi: “Vậy có ý gì?”

Sau khi xoắn xuýt một phen, cỏ dứt khoát xoay người ngồi xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hiện lên vẻ buồn rầu: “Tóm lại, em sẽ xử lý chuyện này, nhưng mà em hy vọng anh biết, Tống Minh Hiên chỉ là một người bạn bình thường của em, quan hệ giữa chúng em đơn giản chỉ là bạn bè, anh

hiểu chưa?”

Thời Cảnh An vẫn tiếp tục truy cứu: “Nếu như giữa anh và anh ta chỉ có thể chọn một, em chọn ai?”

Tô Cấm Mịch:

Ách, vấn đề này hình như quá ngây thơ nhỉ?

Thấy một lúc lảu cồ vẫn khống nói lời nào, trong giọng nói của Thời Cảnh An mang theo vẻ không vui: “Tại sao không nói gì?”

Sau khi âm thầm khinh bỉ trong lòng, Tỏ cấm Mịch vội vàng dùng khuôn mặt tươi cười đế nịnh nọt: “Chuyện này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là chọn anh rồi! Anh là chồng em đó!”

Nghe thấy thế, quả nhiên sắc mặt Thời cảnh An tốt lên rất nhiều, anh đưa tay vuốt ve cái cằm nhỏ nhắn của cồ, trong ánh mắt dần dần hiện lên ý cười rõ ràng.

Thấy anh như vậy, Tô cấm Mịch hiếu ra nguy cơ đã được giải trừ, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn sắc mặt đột nhiên thả lỏng của cô, Thời Cảnh An híp mắt lại hỏi: “Em sợ anh?”

Tô Cấm Mịch khẽ giật mình, đỏi mắt to tròn trong veo như nước khẽ chớp một cái, vẻ mặt mê mang, chân thành nói: “Khi anh nối giận có chút sợ.”

“Vậy vì sao lúc nào em cũng chọc anh tức giận, hả?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.