Phu Nhân Ngốc Sống Lại

Phu Nhân Ngốc Sống Lại - Chương 64




i.

Vô duyên vô cớ bị cô cho một cái bạt tai ở trên mặt, Thời Cảnh An nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt sáng rực, giống như một con báo săn đang nhìn chằm chằm con mồi sắp bị mình vồ vào miệng, giọng nói khàn khàn sâu kín vang lên: “Em nói xem vì sao?”

Vừa mới tỉnh lại từ trong giấc ngủ, đại não của Tô cấm Mịch không kịp phản ứng, ngây ngốc hỏi một câu: “Em nói cái gì?”

Nhìn dáng vẻ mơ màng ngơ ngác của cô, dây thần kinh lý trí cuối cùng còn sót lại trong đầu Thời Cảnh An đột nhiên đứt phựt một cái, anh không thế khống chế mình được nữa, cúi người hung dữ hôn lẽn bờ môi của cô, dùng hành động thực tế đế trừng phạt cô!

Tô Cầm Mịch không hiểu sao đột nhiên bị đánh thức, bây giờ lại không hiếu sao bị Thời Cảnh An ăn vào bụng một cách hung dữ, đặc biệt là khi cảm nhận được động tác của anh, so

sánh với những lúc bình thường thì lúc này dường như thô lổ hơn nhiều, giống như là đang trừng phạt cô vậy.

Nhận ra sự lơ đãng của cô, Thời Cảnh An buồn bực cắn nhẹ một cái lên trên cổ cô: “Cấm Mịch, chuyên tâm một chút.”

Cả người cỏ rơi vào trạng thái bối rối và mờ mịt, nhưng Thời Cảnh An hoàn toàn không cho cô cơ hội suy nghĩ, chậm rãi dẩn dắt cô vào một thế giới tuyệt vời, rồi khiến cỏ đắm chìm trong đó…

Từ khi Tô Thành Tú tỉnh lại, giống như đã mang đến hy vọng lớn lao từ trong tuyệt cảnh cho Tô cấm Mịch vậy, cho dù chưa dám chắc sau này cậu ấy có thế khôi phục hoàn toàn hay không, nhưng mà được như thế này cũng rất tốt rồi.

Mấy ngày qua, cô vẩn luôn ở trong biệt thự chăm sóc Tô Thành Tú, hơn nữa còn nghiêm túc làm theo hướng dẫn của Trân Dịch Thành, sau khi anh ta châm cứu trị liệu cho Tô Thành Tú, cô sẽ ngồi bên cạnh kế cho cậu ấy nghe những chuyện từng xảy ra trước kia, dùng nó đế đánh thức ý chí muốn sống của cậu áy.

Vài ngày liên tục, dưới sự phối hợp tích cực của hai người, dù Tô Thành Tú vẫn chưa thế giao lưu với bọn họ, nhưng rõ ràng đã tỏ ra cậu ấy có thế nghe hiếu lời Tô cấm Mịch nói, khi cô nói đến chuyện mẹ bọn họ đã qua đời, khóe mắt cậu ấy còn chảy ra một giọt nước mắt.

Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Tô cấm Mịch vừa mừng vừa sợ.

Ngay cả Trần Dịch Thành cũng không nhịn được âm thầm kinh ngạc.

Từ mấy ngày trước đố lại, anh ta cũng đã phát hiện ra tình trạng của Tô Thành Tú đang nhanh chóng chuyến biến tốt đẹp.

Sau khi ăn tối xong Thời cảnh An gọi điện về nói có một cuộc họp đột xuất, khả năng phải đến khuya mới về được.

Tô Cầm Mịch đang nóng lòng muốn chia sẻ với anh tình hình gần nhất của Tô Thành Tú, nhưng biết trong khoảng thời gian này anh bận rộn nhiều việc, không thể khiến anh phân tâm, nên chỉ nói vài câu rồi cúp điện thoại.

Lăn qua lộn lại trên giường vài phút vần không thể nào ngủ nối, Tỏ Cấm Mịch dứt khoát rời giường sang phòng làm việc.

Tuy rằng tình huống của Tô Thành Tú đang dần dần chuyến biến tốt đẹp, nhưng mà Tô cấm Mịch vẫn như cũ, vẫn chưa quên chuyện báo thù cho mẹ mình.

Nhân lúc Thời cảnh An chưa về, cô quyết định dùng máy tính trong phòng làm việc của anh điều tra một chút.

Phát hiện ra anh vẫn chưa tắt máy, cô định tắt giúp anh theo thói quen, lại không cấn thận mở một file bèn dưới thanh công cụ lên.

Khi nhìn thấy tấm hình xuất hiện, cô lập tức sững sờ!

Tấm ảnh chụp này không phải cảnh tượng mấy ngày hỏm trước, khi Tống Minh Hiên đến tìm cô nói chuyện sao?

Rõ ràng khi ấy hai người nói chuyện rất bình thường, nhưng những tấm ảnh này lại vô cùng mập mờ!

Cô khẽ giật mình, chẳng trách thái độ của Thời cảnh An đối với cô mấy ngày qua lại thay đối thất thường như thế, hóa ra là do đám ảnh chụp đổi

trắng thay đen này làm hại!

Cô cau mày, tìm kiếm email gửi những bức hình này tới, thì phát hiện ra đó là một tài khoản xa lạ.

Không cần đoán cô cũng biết, chắc chân tài khoản xa lạ này là của Tô Tú Anh!

Tỏ Cấm Mịch nở nụ cười mỉa mai: Cô ả Tỏ Tú Anh này đúng là vắt hết óc nghĩ cách đấy cô vào đường cùng đây mà!

Mãi cho đến rạng sáng, Thời cảnh An mới về đến nhà.

Vừa đấy cửa ra, anh đã phát hiện ra đèn trong phòng ngủ vẩn đang sáng, hai tay Tô cấm Mịch ôm đầu gối ngồi trên giường, mây đen phủ đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo.

Thời Cảnh An cho rằng cô đã gặp phải chuyện gì đó, anh vội vàng đóng cửa lại, rồi bước tới hỏi: “Sao vậy?”

Tỏ Cấm Mịch dấu môi liếc mắt nhìn anh: “Những lời này không phải em nên hỏi anh sao?”

Nghe thấy thế Thời Cảnh An lập tức cảm thấy khó hiếu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.