Phu Nhân Ngốc Sống Lại

Phu Nhân Ngốc Sống Lại - Chương 52




“Ông xã, có thế cho nhà họ Tô một con đường sống không?” Lúc nói chuyện, Tô cấm Mịch còn cấn thận nhìn anh, sợ mình chọc giận Thời Cảnh An.

Thời Cảnh An khẽ nheo mắt lại, hỏi: “Buông tha cho bọn họ? Để cho tất cả mọi người biết có thế tùy ý đùa bỡn người nhà họ Thời sao?”

Cả người Tô cấm Mịch không tự chủ được khẽ run lên một cái, anh đã nói đền thế diện nhà họ Thời rồi, cô cũng hiếu yêu cầu của mình hơi quá đáng.

Nhưng mối thù với nhà họ Tô, cỏ muốn tự tay mình trả lại.

“Õng xã, anh nghe em nói đã.” Tô cẩm Mịch định ôm anh làm nũng, lại bị Thời Cảnh An đấy ra: “Cút!”

Từ khi Tô Cấm Mịch trọng sinh, đây là lần đầu tiên cỏ nhìn thấy Thời Cảnh An nối giận.

Đế không chọc giận anh nữa, Tô cấm Mịch quyết định chờ dpi, đợi đến khi Thời cảnh An thay đổi ý định.

Sáng sớm ngày hôm sau, chưa đến sáu giờ Thời Cảnh An đã tỉnh lại, vị trí bên cạnh lạnh lẽo, khỏng có cô gái nhỏ mềm mại ấm áp, khiến lòng anh vô thức co lại.

Sau khi rửa mặt xong, mở cửa đi ra ngoài, chân Thời Cảnh An va phái một người đang đứng ở cửa.

Anh cúi đầu nhìn, người đó là Tô cấm Mịch.

Thời Cảnh An sửng sốt vài giây, mới bế Tô cấm Mịch về giường.

Lúc này tay anh cảm thấy nóng bỏng, không cần phải nghĩ cũng biết cô bị sốt rồi. Trong miệng cô vẫn còn lẩm bấm điều gì đó, Thời Cảnh An phải đến gần mới nghe rõ: “Đừng đánh

tôi… Đừng đánh tôi…”

Nghe thấy tiếng lấm bấm của cô, hai mát Thời Cảnh An trở nên lạnh lẽo, anh cố gắng kiềm chế, dịu dàng vuốt ve trán cô, nói: “Đừng sợ, đừng sợ.”

Thấy Tô Cấm Mịch đã bình tĩnh lại, Thời cảnh An mới mở cửa ra ngoài.

“Quản gia! Tôi còn cân các người làm gì hả? Mợ chủ ngây người một đèm ngoài hành lang, các người cũng không biết!” Vừa ra khỏi cửa, Thời Cảnh An đã đá bay chiếc bình sứ kiểu cách ở ngoài hành lang.

Quản gia vội vàng chạy tới, nhìn thấy đống hổn độn trên mặt đất vẻ mặt ông ta cũng mơ hồ, chỉ có thể cắn răng đáp: “Xin lỗi cậu chủ, tôi lập tức gọi bác sĩ riêng đến.”

“Không cần, tôi đã gọi Đồng Thanh Sơn đến rồi.”

Quản gia sững sờ một chút, sau đó yên lặng lui xuống.

Đồng Thanh Sơn là một trong những người bạn tốt nhất của cậu chủ, cũng là bác sĩ nối tiếng của thành phố M.

Chưa đến nửa tiếng sau, một người đàn ông trẻ tuổi đã xông vào từ ngoài cửa, anh ta nắm lấy tay quản gia hỏi: “Cảnh An ở đâu?”

“Tôi ở đây.’

Nghe thấy giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến, Đồng Thanh Sơn vội vàng quay đầu lại, thì trông thấy Thời Cảnh An hoàn hảo không sứt mẻ chút nào đang đứng ở đó.

“Cậu không có việc gì thì gọi tôi tới đây gấp gáp như vậy làm gì?” Đồng Thanh Sơn thở hốn hển: “Tôi lái xe một trăm hai mươi cây một giờ chạy tới đây đó, không biết dính bao nhiêu cái hóa đơn phạt rồi.”

Nói xong anh ta cầm chén nước trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch: “Nếu cậu không việc gì thì tôi đi đây, còn có bệnh nhân đang chờ tôi đến.”

Nhưng mà anh ta chưa kịp xoay người, đã bị Thời Cảnh An kéo thẳng lên tầng hai.

“Cô ấy hôm mê đến bây giờ vần chưa tỉnh lại, cậu khám thử xem có bị sao không?”

Đồng Thanh Sơn nhìn Tô cấm Mịch đang nằm trên giường, cười khố một tiếng: “Thì ra là cậu sợ tôi đến mang theo khí lạnh, nên mới đế tôi uống chén nước trước hả?”

Trông thấy ánh mắt “Nếu không cậu cho rằng thế nào” của Thời Cảnh An, anh ta dứt khoát không nói thêm gì nữa, tránh bị thằng nhóc này làm tức chết.

“Vợ cậu nhưthế này bao lâu rồi?” Đồng Thanh Sơn nhìn xung quanh một chút, nhẹ nhàng thở ra: “Không sao cả, chỉ bị cảm lạnh, phát sốt, hỏn mê thôi.”

Nói xong anh ta lấy đơn thuốc mang theo bên người ra: “Có điều sức khỏe của cô ấy thật sự rất yếu, tôi viết cho cậu mấy loại thuốc, cấn thận điều dưỡng.”

“Nhưng mà, sao đang yên đang lành lại bị cảm lạnh?”

Nói xong, Đồng Thanh Sơn dùng ánh mắt mập mờ nhìn về phía Thời Cảnh An.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.