Phu Nhân Ngốc Sống Lại

Phu Nhân Ngốc Sống Lại - Chương 51




Vẻ mặt Du Vân Linh lạnh lùng, trừng mắt nhìn hai bố con thiếu kiên nhẩn kia: “Chứng cứ sao? Nếu có cũng chỉ là chứng cứ

chứng minh Tô cấm Mịch tham vinh hoa phú quý thôi, sự thật chính là sự thật, bố mẹ đế ý đến tỉnh cảm người nhà không nói ra, nên con cho rằng như vậy là không có chuyện gì xảy ra sao?”

Đối với việc Du Vân Linh không biết xấu hổ cô đã đoán ra được từ trước, khi cô đang định mở miệng phản bác, thì cánh tay đang ôm lấy eo cô của Thời cảnh An lại siết chặt: “Nói đến chứng cứ, đúng lúc chồ tôi có một thứ thú vị cho mọi người xem.”

Anh còn chưa dứt lời, máy chiếu đã yên lặng phát ra một đoạn video, trong video ấy cả người Tô Tú Anh đang dựa vào một người đàn ỏng xa lạ.

Video vừa chiếu ra, vẻ mặt Tô Tú Anh đã xám như tro, chỉ có Du Vân Linh vẩn còn phản bác: “Chẳng qua chí là một đoạn video, khồng chứng minh được điều gì cả, Từ nhỏ Tô Tú Anh đã là một đứa trẻ ngoan, khả năng người này là bạn của con

bé.”

“Dán chặt vào người bạn mình, nhân duyên của em gái tốt thật đấy.” Tô Cấm Mịch liếc cô ta một cái, nói: “ông xã, anh nói xem chúng em đều họ Tô, sao tính cách lại khác nhau đến thế, ngoài anh ra, em sẽ không bao giờ tiếp xúc với người khác giới nào trong phạm vi gần như vậy.”

Du Vân Linh ngăn cản Tỏ Tú Anh đang định nối bão, trên mặt tỏ vẻ kinh ngạc nói với Tô cấm Mịch: “Tú Anh là em gái ruột thịt của con đó, sao con có thế nói như vậy được! Lòng dạ con quá độc ác.”

“Tống giám đốc Thời, cấm Mịch vần luôn oán hận tôi, con bé không thích tôi cũng không sao, nhưng tôi không thế trơ mắt nhìn con bé vu oan cho Tú Anh như vậy!”

Tô Cấm Mịch nhìn người phụ nữ lúc này đang tủi thân rơi lệ, bàn tay vô thức nắm chặt lại, móng tay đâm vào trong da thịt cũng không có cảm giác gì, chính dáng vẻ này đã từng hại cô cả đời.

Mãi cho đến khi bên ta vang lên giọng nói lạnh lùng của Thời Cảnh An: “Xem ra bà Tô chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”

Thời Cảnh An bấm vài cái trẽn điện thoại, giọng Tỏ Tú Anh lập tức truyền ra từ bên trong.

“Gửi những nội dung này đến email của Thời cảnh An, nhớ làm sạch sẽ một chút.”

“Tô Cấm Mịch, cô chỉ xứng gả cho một kẻ điên, muốn làm mợ chủ nhà họ Thời sao? Cô đừng có mơ!”

Nói xong, anh ném một tờ giấy đầy chữ đến trước mặt Tô Tú Anh, ngón trỏ nâng cái cằm đang run rấy vì sợ hãi của cô ta lên: “Ke điên?”

Tô Tú Anh ngẩng đầu, tuy rằng lần này là lần Thời cảnh An cười rực rỡ với cồ ta nhất, nhưng bây giờ cô ta chỉ cảm thấy khủng bố, cơ thể không khống chế được run rấy không ngừng.

“Không phải, không phải tỏi.”

Đối với phản ứng của cỏ ta, Thời Cảnh An rất thỏa mãn: “Nhà

họ Tô… vẫn phải dạy dỗ thêm một chút.”

Tỏ Quốc Vĩ không ngờ anh đã tìm ra toàn bộ chứng cứ, ỏng ta cũng luống cuống: “Tống giám đốc Thời, chuyện này tôi cũng bị mê hoặc, là do bọn họ nói không muốn, tôi… Tỏi cũng không còn cách nào khác, không phải tôi…”

Nói xong ông ta quỳ gối xuống dưới chân Thời Cảnh An: “Tôi là bố của Cấm Mịch, tống giám đốc Thời, không nhìn mặt tăng cũng phải nể mặt phật, nếu nhà họ Tô phá sản, cấm Mịch cũng sẽ bị người ta cười nhạo.”

“Người phụ nữ của tôi, ai dám?” Tô cấm Mịch vẫn đang đắm chìm trong nỗi khố sở ngày hôm qua, khi nghe thấy câu này, trái tim lập tức bị đánh trúng, một dòng nước ấm lan tràn khắp người cỏ.

Nhận ra con gái mình đã xưa đâu bằng nay, Tô Quốc Vĩ lập tức quỳ bò đến trước mặt Tô cấm Mịch: “Cấm Mịch, con cầu xin tống giám đốc Thời đi, chỉ cần tổng giám đốc Thời tha cho nhà họ Tô, sau này tập đoàn Tô Thị đều là của con và Thành Tú.”

Tô Cấm Mịch còn chưa kịp phản ứng lại, Du Vân Linh đã xông thẳng về phía trước: “ông muốn để lại nhà họ Tô cho cô ta?”

Chỉ trong nháy mắt, phòng khách đã tràn ngập tiếng gào thét và chửi bới của Tô Quốc vr và Du Vân Linh.

Thời Cảnh An xua tay, bảo quản gia kéo bọn họ ra ngoài hết.

Trong phòng ngủ.

Thời Cảnh An vuốt ve khuôn mặt gầy gò của cô, vô cùng đau lòng: “Em phải ấm ức rồi, em yên tảm, tất cả những gì nhà họ Tô làm với em, anh sẽ thay em đòi lại.”

Nghĩ đến thái độ chết vẫn không hối cải của người nhà họ Tô, anh bấm điện thoại trong tay, nói: “Làm cho nhà họ Tô phá sản.”

Nói xong anh nâng khuôn mặt hoàn mỹ xinh đẹp như được người ta tỉ mỉ tạo nên của Tô cấm Mịch lên, dịu dàng hôn một cái.

Đó là một nụ hôn dịu dàng, nhưng lại kéo dài không dứt.

Nhưng Tô cấm Mịch lại dùng tay ngăn anh lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.