Chương 5: Trà xanh xuất hiện đi
Lời này ám chỉ quá rõ ràng, khiến Tô Tú Anh muốn bỏ qua cũng không được.
Nét mặt cô ta thay đổi liên tục, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Nghe thấy Tô Cẩm Mịch nói thế, Thời Cảnh An nhíu mày nhìn cô một cái.
Tô Cẩm Mịch lộ ra vẻ chột dạ cúi đầu xuống.
Mục đích hôm nay cô về nhà là đón em trai mình, để em trai mình được chữa trị tốt hơn, đảm bảo em trai cô được an toàn. Đặt em trai trong tay hai mẹ con nhà này, cô không yên tâm.
Cho nên vốn dĩ cô không muốn làm to chuyện.
Nhưng Tô Tú Anh lại muốn tự mình rước lấy nhục, vẫn tưởng giống như trước kia, cô ta thích cái gì thì lấy cái đó.
Đáng tiếc, cô đã không còn là cô trước đây nữa rồi.
Trong lòng Thời Cảnh An đã hiểu rõ, quả nhiên, vẻ ngoài ngoan ngoãn ngây thơ của cô gái nhỏ này đều là giả dối, thật ra trong lòng cô có ý nghĩ riêng và tính toán nhỏ.
Tô Quốc Vĩ bưng trà tới, đặt trước mặt Tô Cẩm Mịch một ly khiến cô cảm thấy được sủng ái mà lo sợ.
Trước kia ở nhà họ Tô, cô làm gì có đãi ngộ này? Từ trước đến giờ đầu là người bưng trà rót nước.
Lần này, đúng là cô phải cảm ơn Thời Cảnh An rồi.
Nếu như hông phải có Thời Cảnh An, không biết cô sẽ bị “Bán” cho ai nữa.
“Cậu chủ Thời.”
Tô Quốc Vĩ thấy cậu chủ lớn lạnh lùng, nhỏ giọng hỏi han, muốn mở miệng nói hai câu nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, tỉnh cảnh vô cùng khó xử.
Chỉ cần nhìn thái độ của Tô Cẩm Mịch, Thời Cảnh An đã biết rõ nên dùng thái độ gì đối với nhà họ Tô.
Đối với ánh mắt trông mong của bọn họ anh không thèm nhìn một cái, chỉ ngồi yên bên cạnh Tô Cẩm Mịch.
Tô Quốc Vĩ chỉ biết uống trà liên tục để giảm bớt lúng túng.
Vừa uống vừa mời Tô Cẩm Mịch và Thời Cảnh An uống trà.
“Ông xã.”
Đột nhiên, Tô Cẩm Mịch chuyển mắt nhìn về phía Thời Cảnh An, nhỏ giọng thỉnh cầu: “Em muốn đi thăm em trai mình.”
Ba người nhà họ Tô đồng loạt nhìn về phía Tô Cẩm Mịch.
Du Vân Linh đang định nói chuyện, thì Thời Cảnh An đã gật đầu nói trước: “Được.”
Nghe thấy thế Du Vân Linh không dám nói nữa.
Thời Cảnh An đã đồng ý rồi, bà ta còn dám nói gì?
Tô Cẩm Mịch lập tức đứng dậy, Tô Tú Anh cũng đứng dậy theo: “Đúng lúc hôm nay em cũng chưa đi thăm em trai, em đi cùng với chị nhé.” Cô ta cười ngọt ngào, kéo tay Tô Cẩm Mịch không cho cô từ chối.
Tròng mắt Tô Cẩm Mịch khẽ xoay chuyển, cười nói: “Được.”
Thời Cảnh An thản nhiên ngồi tại chỗ.
Tô Quốc Vĩ vô cùng chột dạ nói một câu: “Tình cảm giữa ba chị em chúng nó tốt từ nhỏ.”
Thời Cảnh An cầm chén trà lên uống một ngụm, vẫn không đáp lời như trước.
Tô Cẩm Mịch và Tô Tú Anh vừa lên cầu thang, bước qua góc ngoặt, đã vô cùng ăn ý nhanh chóng tách nhau ra.
Con mắt nham hiểm hung ác của Tô Tú Anh rơi trên người Tô Cẩm Mịch: “Tô Cẩm Mịch!” Cô ta giảm thấp âm lượng, nhưng trong giọng nói vẫn không nén nổi sự ghen ghét và oán hận.
Tô Cẩm Mịch dừng bước, nhíu mày nhìn cô ta.
Thấy Tô Cẩm Mịch như vậy, Tô Tú Anh càng tức giận hơn.
Cô ta vươn tay ra muốn kéo bộ báy giá trị xa xỉ trên người Tô Cẩm Mịch: “Tô Cẩm Mịch, nếu mày thức thời, thì mau chóng chủ động rời khỏi nhà họ Thời, trả lại vị trí mợ chủ nhà họ Thời cho tao!”
Trả lại?
Tô Cẩm Mịch bị hai chữ này làm cho tức giận đến mức bật cười.
“Vị trí mợ chủ nhà họ Thời, là của cô lúc nào hả?”
Tô Tú Anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Vốn dĩ chính là của tao, nếu như không phải tao nhường, sao có thể đến lượt mày? Trước đây người ông cụ nhà họ Thời điểm danh là tao.”
“Vậy cô đi nói với nhà họ Thời đi.”
Tô Cẩm Mịch trực tiếp cắt ngang lời cô ta, chỉ một câu thôi đã khiến Tô Tú Anh không còn lời nào để nói.
Nếu Tô Tú Anh thật sự nói cho nhà họ Thời biết, chắc chắn cả nhà họ Tô sẽ ăn không hết gói đem đi.
Cô ta có chút sửng sốt, Tô Cẩm Mịch trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy từ khi nào nhỉ?
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Tô Cẩm Mịch ngước mắt lên, ánh mắt cô lạnh thấu xương: “Tô Tú Anh, cuộc hôn nhân này do cô chủ động từ chối, cô nói xem, nếu để chồng tôi biết cô từng từ chối anh ấy…”
Chỉ nghĩ đến thôi, Tô Tú Anh đã rùng mình một cái rồi.
“Mày…” Cô ta giận dữ chỉ tay vào mặt Tô Cẩm Mịch.
Tô Cẩm Mịch nheo mắt lại, giọng nói lạnh lùng hơn: “Đừng chỉ tay vào tôi, nếu không…”
Cô vươn tay trực tiếp bẻ quặt ngón tay Tô Tú Anh ra sau: “Trực tiếp bẻ gãy ngón tay của cô.”
“A!”
Tô Tú Anh hét lên một tiếng, đau đớn thậm chí khiến cô ta trực tiếp mắng chửi như trước kia, quên mất Thời Cảnh An vẫn đang ngồi dưới lầu: “Tô Cẩm Mịch, con điếm này!”
Ở dưới lầu, ba người nghe thấy tiếng Tô Tú Anh, đều nhanh chóng đi lên lầu.
Người đầu tiên là Thời Cảnh An.
Điều này khiến tâm trạng Tô Quốc Vĩ trầm xuống.
Nhất là khi trông thấy cảnh tượng trong hành lang, Tô Tú Anh đang đứng đó, còn Tô Cẩm Mịch thì ngã ra đất.