Phu Nhân Ngốc Sống Lại

Phu Nhân Ngốc Sống Lại - Chương 26




“Không đi!”

Tỏ Cấm Mịch từ chối, bảy giờ cỏ chỉ muốn nhắm mắt lại, mệt mỏi ngủ một giấc.

Sức chiến đấu của người đàn ông này quá mạnh mẽ, khiến người ta chẳng thế chống đỡ được.

“Để tôi ôm em đi.” Thời cảnh An nhuần nhuyễn bế Tô cấm Mịch vào phòng tắm.

Sau khi tắm xong.

Hai người xuống lầu dùng cơm.

“Ngày mai tôi sẽ đi cỏng tác.” Thời Cảnh An đột nhiên mở miệng.

Tỏ Cấm Mịch hơi khựng người, kiếp trước cũng mới tân hôn chưa bao lâu thì Thời cảnh An phải đi công tác, nhưng lúc đó cỏ rất sợ hãi Thời Cảnh An, đương nhiên cũng không chú ý nhiều đến hành trình của anh.

“Đi đâu vậy?” Tô cấm Mịch hồi phục tinh thần lại, hỏi.

Thời Cảnh An lắc đầu: “Bí mật doanh nghiệp.”

Tức là bí mật thuộc về công ty, cũng không tiện cho bản thân mình biết.

Cỏ bèn ngoan ngoãn, không hỏi thêm nữa.

“Vâng.”

Tô Cấm Mịch lên tiếng, tiếp tục ăn thức ăn.

Thời Cảnh An không dự đoán được Tô cấm Mịch lại phản ứng như vậy, anh nhìn chằm chằm vẻ mặt bình thường như mọi ngày của Tô cấm Mịch, hỏi: “Em, không có lời gì muốn nói với tôl à?”

“Nói chuyện gì?”

Tỏ Cấm Mịch ngớ người vài giây, dường như nghĩ đến chuyện

gì, cô bèn nở nụ cười thật tươi, bưng ly nước trái cây trên bàn lên, hướng về phía Thời cảnh An ý nói: “Chúc chồng em thuận buồm xuôi gió, cỏng việc thành công rực rỡ!”

Cô cho là anh sẽ chạm cốc, cũng sẽ vui vẻ nhận lấy câu chúc của cỏ, nhưng không hề.

Thời Cảnh An chỉ nhìn cô chăm chú hồi lâu, sau khi phát hiện Tô Cấm Mịch thật sự không còn lời nào khác muốn nói với anh nữa, vẻ mặt vốn đĩ sung sướng bỗng dưng lạnh đi.

Chiếc đũa trong tay cũng thuận tiện gác lên bàn cơm.

Không khí bỗng dưng trầm hắn xuống.

“Chồng ơi?”

Tô Cấm Mịch bất an gọi một tiếng.

Thời Cảnh An liếc nhìn cỏ, đợi vài giây, phát hiện Tô cấm Mịch chỉ nhìn anh một cách bất an mà không còn hành động bổ sung nào nữa, bèn hừ lạnh một tiếng, đứng dậy đi thẳng lên lầu.

Tô Cầm Mịch chẳng hiểu ra làm sao, bèn nhìn về phía quản gia Trương xin giúp đỡ.

“Quản gia Trương, anh ấy giận gì à?”

Quản gia Trương đối diện với Tô cấm Mịch, cung kính cúi người nói: “Đúng vặy, mợ chủ.”

Tỏ Cấm Mịch khá là đau đầu: “Bảy giờ tôi nên làm gì đây?”

Kiếp trước, cô biết tính tình của Thời Cảnh An không tốt, sợ gây họa lẽn thân nên trốn đi rất xa.

Chưa từng có kinh nghiệm đối phó gì với loại tình trạng tự dưng phát sinh này luôn!

Quản gia Trương mím môi cố nén ý cười.

Cậu chủ luôn luôn lạnh lẽo như băng giá, lúc nào cũng cao cao tại thượng lại vì mợ chủ mà dần trở nên gần gũi hơn.

“Mợ chủ, cô chỉ cần cúi đầu với cậu chủ, nói xin lỗi là được rồi.”

“Ban nãy tôi nói gì sai rồi ư?”

“Chắc là vậy.” Quản gia Trương gật đầu.

Tô Cấm Mịch ngoan ngoãn buông đũa, đuối theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.