Phu Nhân Ngốc Sống Lại

Phu Nhân Ngốc Sống Lại - Chương 2




Chương 2: Mua son môi có mùi dễ chịu

Hôm sau.

Khi ánh nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ.

Tô Cẩm Mịch mở mắt ra, thì phát hiện Thời Cảnh An đã dậy từ lâu rồi, đang nhìn cô.

“…Chào buổi sáng.”

Chần chừ một lát, Tô Cẩm Mịch mới nhẹ nhàng nói, chào hỏi xong cô còn thuận tiện tặng kèm một nụ cười ngọt ngào. Tô Cẩm Mịch rất xinh đẹp, da trắng mặt xinh, ngũ quan tinh xảo.

Khi cười rộ lên, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện bên khóe môi.

Thời Cảnh An có chút sững sờ, khóe môi lạnh lùng dần dần có thêm chút độ ấm, dường như hơi nhếch lên một chút.

“Ừ.”

Anh trực tiếp ngồi dậy.

Cơ bắp gợi cảm như được sắp đặt, lúc này đã lộ ra dưới ánh nắng ấm áp.

Mặt Tô Cẩm Mịch lập tức đỏ bừng, vô thúc nhắm tịt mắt lại.

Thấy cô phản ứng như vậy, Thời Cảnh An khẽ cười một tiếng, đứng dậy xuống giường, cất bước đi vào phòng tắm.

“Thời Cảnh An.”

Đột nhiên Tô Cẩm Mịch cất lời.

Cô chợt nhớ ra, kiếp trước sau ngày hai người kết hôn, Thời Cảnh An lập tức ra nước ngoài công tác.

Nhưng lần này, cô không muốn dẫm theo vết xe đổ ấy nữa.

Thời Cảnh An dừng bước, quay đầu nhìn cô, lông mày nhíu chặt.

Tô Cẩm Mịch vô cùng căng thẳng, nhưng vẫn cẩn thận nhìn anh, nhỏ giọng hỏi thăm: “Hôm nay, anh có chuyện gì khác không?”

Thời Cảnh An nhíu mày.

“Cô có việc gì à?”

“Tôi muốn mời anh theo tôi về nhà họ Tô một chuyến.” Cô đến gần Thời Cảnh An, ngửa đầu nhìn anh, trong mắt mang theo vẻ chờ mong và khao khát, khiến người ta không đành lòng từ chối.

Nhưng sự chú ý của Thời Cảnh An lại nằm hết trên bốn chữ “Về nhà họ Tô” kia.

Không nghe thấy Thời Cảnh An đáp lời, Tô Cẩm Mịch tiếp tục cẩn thận nói: “Em trai tôi bị ốm, tôi muốn về nhà thăm em ấy một chút…”

Lúc này vành mắt Tô Cẩm Mịch đã hơi đỏ lên, mấy ngày qua khi cô bị ép lên xe hoa, em trai cô thì bị mẹ kế Du Vân Linh nhốt dưới tầng hầm ẩm ướt tối tăm. cũng không biết đã được thả ra hay chưa.

Kiếp trước em trai cô bị nhốt dưới tầng hầm vài ngày, không ai cho cậu ăn uống, cũng không có ai đưa thuốc cho cậu, khiến bệnh tình của cậu càng nặng thêm, cuối cùng phải đưa vào phòng cấp cứu.

Khi ra khỏi phòng cấp cứu, người đã rơi vào hôn mê sâu, chỉ có thể nằm trong phòng ICU dùng máy thở.

Kiếp này, cô tuyệt đối sẽ không để em trai cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.

Tô Cẩm Mịch ngẩng đầu, chờ mong nhìn Thời Cảnh An.

“Được.”

Thời Cảnh An đáp lời.

Tô Cẩm Mịch lập tức nở nụ cười, nhưng trong mắt cô lại đong đầy nước mắt, nhìn qua vừa đáng thương vừa đáng yêu: “Thời Cảnh An, cảm ơn anh.”

Cô lập tức nói lời cảm ơn.

Sau đó Thời Cảnh An tiếp tục quay người đi vào phòng tắm.

Tô Cẩm Mịch thì cố gắng chịu đựng vài phần không thoải mái còn sót lại trên người, đi vào phòng chứa đồ.

Lúc gả vào nhà họ Thời, cô không mang theo gì cả, nhà họ Thời đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ rồi, từ quần áo, đồ nội y, đến các loại trong sức. Quần áo trong phòng chứa đồ rất đẹp, thậm chí còn lớn hơn phòng ngủ của cô trước đây.

Quần áo, đồ đạc bên trong nhìn qua đã biết có giá trị xa xỉ.

Nghĩ đến mục đích trở về lần này, Tô Cẩm Mịch cố ý mặc một bộ váy liền màu đỏ.

Nhìn rất phô trương, xinh đẹp, tôn lên làn da trắng ngần của cô, khiến người khác nhìn chăm chú.

Hơn nữa, màu đỏ cũng là màu sắc em gái kế Tô Tú Anh của cô thích nhất.

Cô vừa sửa soạn xong thì Thời Cảnh An đẩy cửa phòng quần áo ra bước vào. Nhìn thấy Tô Cẩm Mịch đứng dưới ánh đèn, một tia kinh diễm xẹt qua mắt anh.

Anh đã từng gặp vô số người đẹp.

Nhưng Tô Cẩm Mịch vẫn khiến người ta sáng mắt như cũ.

Chỉ là…

Vừa rồi vật nhỏ này còn khóc như hoa lê dưới mưa, sao bây giờ lại mặc một bộ đồ màu đỏ khoa trương như vậy?

Thời Cảnh An vô thức nhíu mày lại.

Tô Cẩm Mịch bị Thời Cảnh An nhìn chằm chằm như vậy, không nhịn được tim đập nhanh hơn, khuôn mặt trắng hơi ửng hồng, ngay cả tai cũng đỏ lên.

Bị nghi ngờ rồi!

Nghĩ đến điều gì đó, cô thuận theo tình thế lượn một vòng trước mặt anh, ánh mắt chờ mong hỏi Thời Cảnh An: “Có đẹp không? Tôi nghe người ta nói, vừa kết hôn phải mặc màu đỏ.”

Thời Cảnh An ừ một tiếng.

Tô Cẩm Mịch cúi đầu cười, nhân lúc Thời Cảnh An không để ý, cô bước đến ôm lấy cổ anh, kéo anh đến trước mặt mình, nhón chân lên, chủ động hôm một cái lên khóe môi anh.

Thời Cảnh An nheo mắt lại.

Môi Tô Cẩm Mịch dán chặt vào môi anh khoảng chừng ba bốn giây, sau đó mới tách ra.

“Dễ ngửi không?”

Cô đỏ mặt hỏi Thời Cảnh An.

Thời Cảnh An: “Hả?”

“Son môi mới mua, mùi có dễ ngửi không?”

Kiếp trước Thời Cảnh An không về nhà với cô, cô về một mình, không chỉ bị mẹ kế chửi rủa, em trai cũng không cứu được.

Như vậy mới khiến cho bệnh tình của em trai càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng chỉ có thể dựa vào máy thở để duy trì sự sống.

Kiếp này, Thời Cảnh An đã đồng ý về nhà với cô.

Cô sẽ cho Du Vân Linh biết rõ, thế nào gọi là hối hận.

Thời Cảnh An bị nụ hôn không mập mờ chút nào của cô khơi lên dục vọng, anh lập tức giữ chặt gáy cô, đảo khách thành chủ, hung hăng hôn vài cái vẫn chưa thỏa mãn, gật đầu nói: “Cũng không tệ lắm.”

Cô vợ nhỏ của anh, lúc thức dậy còn khóc thút thít như chú thỏ con, bây giờ lại chủ động khiến người ta muốn ngừng cũng không được.

Nếu như, trong mắt cô không có hận ý rõ ràng như vậy, anh sẽ càng sung sướng hơn.

Thời Cảnh An cúi đầu, nhìn Tô Cẩm Mịch không nao núng chút nào, khẽ bật cười.

Cố gái nhỏ này hình như đã mang đến cho anh niềm vui bất ngờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.