Phu Nhân Ngốc Sống Lại

Phu Nhân Ngốc Sống Lại - Chương 18




Chương 18: Anh rất có hứng thú với nhà họ Tô

Chuyện ngày hôm qua bị người khác cố tình tiết lộ ra ngoài, nên sáng sớm hôm nay cổ phiếu của nhà họ Tô đã như lao xuống vực, đây mới là nguyên nhân khiến ông ta sốt ruột!

Tô Cẩm Mịch cười nhạt, cô biết bọn họ thấy lợi ích là bọn họ sẽ sáng mắt lên từ lâu, thế nhưng vẫn đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của họ.

Nhà họ Tô phá sản thì liên quan gì đến cô?

Vừa lúc cô cũng mong muốn nhà họ Tô suy tàn.

Chỉ có điều nếu cứ xuống dốc như thế thì quá hời cho nhà họ Tô!

Cô phải khiến bọn họ thảm hại hơn bây giờ gấp bội lần!

“Được rồi.” Tô Cẩm Mịch nhướng mi, nhẹ nhàng nói.

Tô Quốc Vĩ như trút được gánh nặng, chỉ cần Tô Cẩm Mịch chịu buông tha thì tất cả mọi chuyện đều dễ nói, ông ta run rẩy nhìn về phía Thời Cảnh An.

Thời Cảnh An không để ý đến ông ta, một tay nhẹ nhàng nâng cằm Tô Cẩm Mịch lên, đôi con ngươi thâm thúy nhìn thẳng vào mặt cô, vừa chăm chú vừa cẩn thận nhìn thật nhiều lần, rồi nặng nề nói: “Vẫn thấy được vết thương mà.”

Tô Cẩm Mịch suýt nữa đã bật cười.

Vừa nãy trước khi xuống nhà cô đã soi gương rồi, căn bản là chẳng nhìn thấy gì cả.

Thời Cảnh An đúng là rất nghiêm túc trợn mắt nói mò.

“Thấy, thấy!” Tô Quốc Vĩ vội vàng nói mò theo: “Đáng lẽ Tú Anh không nên ra tay nặng như thế.”

“Còn đau không?” Đốt ngón tay hơi lạnh của Thời Cảnh An xẹt qua da thịt của cô, ân cần hỏi han, hoàn toàn không thấy Tô Quốc Vĩ đang giải thích.

Tô Cẩm Mịch cười nhạt: “Không đau.”

Lúc này Thời Cảnh An mới thỏa mãn: “Nếu Cẩm Mịch đã bảo bỏ qua rồi thì tôi cho ông một cơ hội, về nhà kiểm điểm đi.”

Tô Quốc Vĩ kích động xoa xoa tay: “Vâng vâng, về nhà tôi nhất định sẽ giáo dục lại con bé cẩn thận, về phần truyền thông…” Tô Quốc Vĩ không ngốc, đương nhiên là biết việc này nhất định phải có Thời Cảnh An lên tiếng thì truyền thông mới dám trắng trợn công khai lên như thế.

Cởi chuông phải tìm người buộc chuông, phải chào hỏi đám người Thời Cảnh An đã thì bọn họ mới nhanh chóng rút tin tức về được.

Thời Cảnh An đưa tay cầm điện thoại di động ở bên cạnh, gọi cho một số điện thoại.

Chỉ vài câu đơn giản đã cứu toàn bộ nhà họ Tô.

Tô Quốc Vĩ cảm ơn: “Tốt quá tốt quá, đều là người một nhà, vốn cũng không cần phải cứng nhắc như thế, không bằng trưa nay chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi nhỉ.”

Tô Cẩm Mịch không nhịn được mà lườm ông ta một cái.

Người cha thích hưởng lợi này đúng là không lúc nào không nghĩ tới việc nịnh bợ Thời Cảnh An.

“Đến nhà họ Tô đi.” Khóe miệng Du Vân Linh nâng lên, vừa nói vừa nâng Tô Tú Anh đang quỳ gối trên thảm lên: “Mẹ tự mình xuống bếp, khoản đãi Cảnh An và Cẩm Mịch.”

Tô Cẩm Mịch muốn từ chối theo bản năng.

Thế nhưng Thời Cảnh An lại lập tức đồng ý: “Cũng tốt.”

Tô Cẩm Mịch kinh ngạc nhìn Thời Cảnh An.

Tô Quốc Vĩ cười tươi đến mức mắt híp lại thành một đường thẳng: “Tốt quá, bố mẹ về trước chuẩn bị, các con nhanh lên nhé!”

Thời Cảnh An gật đầu.

Sau đó gia đình kia mới rời đi.

“Ông xã, sao anh lại có thể để cho bọn họ tới tận nhà xin lỗi thế này?” Tô Cẩm Mịch thực sự không thể kìm chế được lòng hiếu kì, lập tức nghiêng người sang hỏi.

Thời Cảnh An không trả lời cô: “Lời em nói tối qua là thật hay giả.”

Lúc đó anh ở dưới sân khấu, nghe thấy rất rõ ràng những điều bi thảm mà Tô Cẩm Mịch phải trải qua lúc nhỏ, gần như đang ở ngay trước mắt. Sở dĩ anh để cho người cố tình loan tin ra ngoài là vì không để cho nhà họ Tô được sống tốt.

Trong lòng Tô Cẩm Mịch rung động: “Nửa thật nửa giả thôi.”

“Nửa thật nửa giả là có ý gì?” Hiển nhiên là Thời Cảnh An rất bất mãn với câu trả lời của cô.

“Là thật.”

Về kiếp trước cùng với những gì đã từng trải qua trong quá khứ, cô thật sự không muốn nói thêm.

Mà Thời Cảnh An thì muốn cố gắng gặng hỏi đến cùng, bèn nghiêng người lại gần cô.

Tô Cẩm Mịch vội vàng lùi về phía sau muốn chạy trốn.

Thời Cảnh An lại nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, không cho cô chạy: “Sở dĩ lúc trước em ở nhà họ Tô phải chịu rất nhiều khổ cực có thật không?”

Tô Cẩm Mịch không biết nên trả lời thế nào, chỉ biết nhìn thẳng vào hai mắt anh.

Không biết có phải nhìn nhầm không nhưng sâu trong mắt anh, cô nhìn thấy một chút yêu thương.

Thời Cảnh An không để cô kịp trả lời đã buông eo cô ra: “Đi thay quần áo khác đi, về bên kia ăn cơm.”

Nói xong, anh đi lên lầu trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.