Phu Nhân Ngốc Sống Lại

Phu Nhân Ngốc Sống Lại - Chương 15




Chương 15: Sao cô dám đánh tôi?

Mặc dù cô ta không muốn tìm người đàn ông nào khác ngoài Thời Cảnh An, nhưng những việc có thể mang lại thanh danh, sao cô ta có thể bỏ qua được?

Tất cả là tại Tô Cẩm Mịch làm hỏng chuyện tốt của cô ta.

“Chồng tôi quyên tiền cho tôi, cô có ý kiến gì?” Tô Cẩm Mịch cười. Rốt cuộc trong đầu Tô Tú Anh chứa những thứ gì vậy, sao cô ta lại có thể hùng hồn đẩy hết tất cả mọi chuyện lên người mình như thế.

“Cô cho rằng mình là ai? Không có Thời Cảnh An, cô chỉ là rác rưởi bị tôi giẫm ở dưới chân mà thôi!”

“Không sai, cô nói rất đúng.” Tô Cẩm Mịch nhếch miệng, nở nụ cười khẽ, bên khóe miệng còn hiện lên lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Nhưng Tô Tú Anh lại cảm nhận được mùi vị của sự nguy hiểm ẩn hiện bên trong nụ cười nhạt này.

Tô Cẩm Mịch tới gần: “Thế nhưng biết làm sao giờ, hiện tại Thời Cảnh An đang ở bên tôi.”

“Anh ấy vốn dĩ thuộc về tôi!” Tô Tú Anh tức giận đến mức hô hấp dồn dập: “Nếu như không phải cô mặt dày vô sỉ, gả qua đó thay tôi, hiện tại tôi mới là mợ chủ nhà họ Thời!”

Hàng lông mày thanh tú của Tô Cẩm Mịch nhướng lên, lắc đầu nói: “Tôi mặt dày vô sỉ sao? Ban đầu là ai chướng mắt Thời Cảnh An hả? Hiện giờ thấy hối hận à? Muộn rồi!”

“Mày đúng là đồ khốn nạn!” Cơn tức của Tô Tú Anh dâng cao, quên sạch sành sanh tất cả lời căn dặn của Tô Quốc Vĩ. Hiện tại cô ta chỉ có duy nhất một ý niệm trong đầu, đó chính là nhất định phải dạy cho Tô Cẩm Mịch một bài học.

Bao nhiêu năm nay, Tô Cẩm Mịch luôn giống như một con chó phải nghe theo lời của cô ta, bây giờ đột nhiên nhảy lên trên đầu cô ta giở thói ngang ngược, làm sao cô ta có thể nhẫn nhịn được?

Không hề nghĩ ngợi gì hết, cô ta đột nhiên giơ tay, định tát lên mặt của Tô Cẩm Mịch.

Nhưng lần này, Tô Cẩm Mịch nhanh chóng lùi về phía sau nửa bước, vươn tay giữ lấy tay của Tô Tú Anh, sau đó trả lại một cái tát mạnh lên trên mặt Tô Tú Anh!

“Bốp!”

Một âm thanh thanh thúy vang lên.

Khuôn mặt của Tô Tú Anh lập tức sưng đỏ, khóe miệng cũng tràn ra một vết máu đỏ tươi.

“Sao mày dám đánh tao?”

Tô Tú Anh kêu rên, bụm mặt không dám tin thét lên.

Bên trong ánh mắt nhìn về phía Tô Tú Anh của Tô Cẩm Mịch tràn đầy khinh thường: “Tô Tú Anh, tôi không còn là Tô Cẩm Mịch chỉ có thể nhẫn nhịn khi bị người khác nhục nhã vào năm đó nữa rồi!”

Tô Tú Anh lấy lại tinh thần, làm sao có thể nuốt trôi được cơn tức này, xông thẳng đến trước Tô Cẩm Mịch, móng tay bén nhọn hướng về phía khuôn mặt của Tô Cẩm Mịch: “Con khốn, mày dám đánh tao hả! Tao sẽ cho mày chết ở chỗ này!”

Tô Cẩm Mịch tránh thoát một cách dễ dàng.

Tô Tú Anh chỉ tập trung vào việc đánh chết Tô Cẩm Mịch, hoàn toàn không để ý đến việc trên sàn nhà có nước, để rồi khi giẫm lên bất chợt bị trượt chân, rầm một tiếng, ngã sấp xuống mặt đất.

Cái ngã khiến cô ta choáng váng, hai mắt nổi đom đóm, suốt hồi lâu vẫn không đứng dậy được.

Tô Cẩm Mịch từ trên cao nhìn xuống thấy cô ta ngã đau đến mức co quắp, chật vật không thôi mà không hề nảy sinh chút thương hại nào. Cô tao nhã bước ngang qua người Tô Tú Anh, không thèm quay đầu lại, đi ra ngoài phòng vệ sinh.

“Em gái, lần sau đi đường phải nhớ cẩn thận đấy nhé.”

Bên ngoài phòng vệ sinh.

Tô Quốc Vĩ nghiêng tai lắng nghe, chỉ nghe được tiếng thét chói tai của cô con gái cưng Tô Tú Anh.

Khi Tô Cẩm Mịch bước ra ngoài, lập tức đối mặt với Tô Quốc Vĩ.

“Cẩm Mịch, Tú Anh là em gái của con.” Tô Quốc Vĩ cau mày, bày ra dáng vẻ tận tình khuyên bảo con cái: “Cho dù con bé có làm sai một vài chuyện, nhưng con không thể nhường nhịn con bé một chút sao?”

“Tôi nhường rồi đấy thôi.” Nếu cô không nhường Tô Tú Anh, lúc nãy Tô Tú Anh đã bị cô đánh cho răng rơi đầy đất ngay trên sân khấu rồi, chứ không phải lặng lẽ dạy dỗ trong phòng vệ sinh như này.

Ngay trước mặt nhiều người như vậy, nhà họ Tô không cần mặt mũi nhưng nhà họ Thời vẫn cần.

Cho nên, cô nhịn.

“Chẳng lẽ con nhất định phải nhìn thấy em gái con chịu đau khổ, con mới cam tâm sao?”

“Chịu đau khổ hả?” Đôi mắt của Tô Cẩm Mịch ảm đạm, nghiêng đầu nhìn Tô Quốc Vĩ: “Cô ta hiện tại mà gọi là chịu khổ sao?”

Cô ta chỉ đang tự làm tự chịu thôi.

“Cẩm Mịch, Tú Anh nói rất đúng, nếu như con không phải là con gái nhà họ Tô thì làm gì có cơ hội gả cho Thời Cảnh An!”

“Nếu như không phải tôi kiên cường thì đã chết từ lâu rồi!” Tô Cẩm Mịch có hơi cuồng loạn. Cô không hiểu rốt cuộc trong đầu người nhà họ Tô chứa những thứ gì nữa, là bột nhão sao?

Tại sao cứ luôn lặp đi lặp lại nhiều lần dùng những cực khổ trong quá khứ để nhắc nhở cô trả thù?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.