Phu Nhân Ngốc Sống Lại

Phu Nhân Ngốc Sống Lại - Chương 14




Chương 14: Cô cố ý đúng không

Tô Cẩm Mịch không thể làm gì khác ngoài việc cười khổ, nói: “Tôi đảm bảo sẽ không ai nhìn ra được!”

Nói xong, cô không đợi Thời Cảnh An nói chuyện, lập tức xoay người, bước nhanh giống như đang chạy trốn.

Hội trường rất rộng.

Người phục vụ rất ân cần, dẫn Tô Cẩm Mịch đi đến phòng vệ sinh.

Hơn nữa, người dẫn chương trình còn vừa tuyên bố về hành động quyên tặng năm mươi triệu của Tô Cẩm Mịch.

Tất cả mọi người trong hội trường đều vô cùng khách khí với Tô Cẩm Mịch.

Cho dù chỉ thoáng gặp phải ánh nhìn của nhau, những vị khách khác cũng sẽ vô cùng lịch sự khẽ cúi người với cô.

Tô Cẩm Mịch ở kiếp trước chưa bao giờ từng nhận được sự đối đãi như thế này!

Trước cửa phòng vệ sinh, sau khi đợi người phục vụ rời khỏi, Tô Cẩm Mịch lấy ra một chiếc gương nhỏ để soi khuôn mặt của mình, phát hiện không có gì nghiêm trọng, lúc này mới thở phào một hơi. May mà Tô Tú Anh không ra tay quá nặng, nếu không hôm nay thực sự ăn thiệt lớn rồi.

“Hành động vừa rồi của con đã ném sạch mặt mũi của nhà họ Tô chúng ta rồi đấy!”

Ngay lúc đang định cất bước rời đi, đột nhiên nghe được giọng nói bực bội của Tô Quốc Vĩ truyền đến từ phía bên cạnh, rõ ràng là đang mắng Tô Tú Anh.

Vẻ mặt của Tô Cẩm Mịch trở nên nghiêm túc hơn, chậm rãi đi đến cuối hành lang, nhìn ra ngoài.

Quả nhiên là Tô Quốc Vĩ kéo Tô Tú Anh đến cửa thoát hiểm. Sắc mặt của Tô Tú Anh rất đặc sắc, giống như là một bảng màu có đủ màu sắc. Sau khi bị Tô Quốc Vĩ mắng thì nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không dám phản bác.

“Nếu con còn dám đối chọi với Thời Cảnh An như thế nữa, đợi đến khi xảy ra chuyện gì cũng đừng trách bố không cứu con!”

Tô Quốc Vĩ tức giận bỏ mặc Tô Tú Anh, hôm nay ông ta mất cả chì lẫn chài, quyên góp năm triệu mà Tô Tú Anh chẳng đạt được gì hết, còn bị mất mặt mũi.

Tốt lắm!

Tô Quốc Vĩ tức giận xoay người muốn rời đi, vừa quay đầu đã nhìn thấy Tô Cẩm Mịch đứng phía sau.

“Cẩm Mịch, trưởng thành rồi, hiểu chuyện hơn rồi, bố rất tự hào về con.” Trên mặt ông ta lập tức hiện lên nụ cười vui mừng.

Tô Quốc Vĩ định lôi tình cảm ra để bắt chuyện, thế nhưng đây không phải ngày đầu tiên Tô Cẩm Mịch biết ông ta, sao có thể bị thuyết phục dễ dàng như vậy?

“Không cần phải vậy đâu. Đó không phải tiền của tôi, cũng không phải là tiền của nhà họ Tô, chẳng có gì đáng để ông tự hào hết.” Tô Cẩm Mịch hít sâu, nhướn mày, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô Quốc Vĩ và Tô Tú Anh, xoay người đi về phía phòng vệ sinh.

Tô Quốc Vĩ đi theo: “Bây giờ con là vợ của cậu ta, đương nhiên đồ của Thời Cảnh An cũng là đồ của con. Cẩm Mịch, đêm nay sau khi bữa tiệc kết thúc thì về nhà đi, nhớ dẫn theo Thời Cảnh An về cùng.”

Tô Cẩm Mịch bật cười từ tận đáy lòng.

Vì để nịnh bợ Thời Cảnh An, đúng là Tô Quốc Vĩ có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào!

Đứa con gái gần như ngay cả một hạt bụi cũng không bằng ở trong mắt ông ta vào năm đó, hiện giờ lại trở thành hòn ngọc quý trên tay ông ta.

Tô Cẩm Mịch dừng lại, xoay người, lạnh lùng nhắc nhở: “Bố à, ông mà còn đi theo nữa thì sẽ bước vào trong nhà vệ sinh nữ đấy.”

Trên mặt Tô Quốc Vĩ hiện lên vẻ xấu hổ, lập tức lùi về phía sau nửa bước, ngượng ngùng cười nói: “Bố không cẩn thận, không để ý. Cẩm Mịch, con mau đi đi, bố đợi con ở chỗ này.”

Tô Cẩm Mịch khinh bỉ liếc ông ta một cái.

Tô Quốc Vĩ nhìn chằm chằm bóng lưng của Tô Cẩm Mịch, dưới đáy mắt lóe lên sự hung ác.

Tô Tú Anh theo sau, nhìn thấy Tô Cẩm Mịch bước vào phòng vệ sinh, do dự một chút rồi cũng đi vào.

Tô Quốc Vĩ muốn kéo cô ta lại, nhưng không kịp.

Trước bồn rửa tay, Tô Cẩm Mịch lấy hai tay hứng nước lạnh giội lên trên khuôn mặt mình, làm dịu đi sự nóng bỏng ở trên má phải.

Khi ngước mắt lên, lại nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Tô Tú Anh ở trong mặt gương.

“Tô Cẩm Mịch, cô cố ý đúng không?” Tô Tú Anh nghiến răng nghiến lợi.

Tô Cẩm Mịch cười nhạo: “Tôi cố ý cái gì? Tôi không hiểu cô đang nói gì cả.”

“Hừ, loại người như cô mà cũng muốn đoạt danh tiếng với tôi sao? Tô Cẩm Mịch, tôi thấy xem ra cô đã quên bản thân là thứ gì rồi đó!”

“Tôi biết rất rõ tôi là ai, chỉ có cô mới là người không hiểu rõ địa vị của mình thôi.”

“Cô đang nói hươu nói vượn gì hả?!”

“Nhanh như vậy đã quên rồi sao?” Tô Cẩm Mịch nghiêng người, đóng vòi nước trong bồn rửa tay: “Cô là con gái của bồ nhí, vĩnh viễn không được công nhận, đã rõ chưa!”

Sắc mặt của Tô Tú Anh lập tức tái mét, lớn tiếng quát: “Là cô khiêu khích tôi trước, Tô Cẩm Mịch, cô dựa vào cái gì để Thời Cảnh An quyên góp năm mươi triệu cho cô hả? Cô có biết nhà họ Tô đã bỏ ra bao nhiêu tinh lực vì lần quyên tiền này không?! Người không xứng được công nhận là cô mới đúng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.