Phu Nhân Muốn Đồng Giường Hay Đồng Huyệt?

Chương 6




Ta nhìn Tấn Vương, đẩy đẩy hắn, “Vương gia, ta nghĩ ngài có thể tỉnh rồi!”

Hắn vẫn không có phản ứng, ta liền ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Nếu ngài không tỉnh, ta sẽ đi tố cáo đấy!”

Hắn từ từ mở mắt, yếu ớt nhìn ta: “Tiểu Ngư, ta biết nàng xót ta, không nỡ tố cáo đâu.”

Nói rồi, hắn nắm lấy tay ta, “Tiểu Ngư, trở về đi. Nếu ta chết, gia sản của ta đều thuộc về nàng. Làm Tấn Vương phi thủ tiết, nàng nghĩ xem cuộc sống sau này sẽ tốt đẹp biết bao.”

Ánh mắt ta thoáng dao động, chết tiệt, hắn luôn biết cách đánh trúng vào tham vọng trong lòng ta.

Ta ho khan một tiếng, nắm chặt tay hắn: “Vậy Vương gia định đi khi nào?”

Hắn lại ho vài tiếng, “Điều này không dễ nói, có thể là hôm nay, cũng có thể là ngày mai.”

Ta gật đầu, quay lại bảo Vu Dao lấy giấy mực, “Vương gia, hay là ngài viết sẵn di thư cho ta đi.”

Sắc mặt Tấn Vương lập tức tối sầm lại.

Hắn viết di thư, ta ngồi ngay bên cạnh hắn. Viết được một lúc, hắn bất chợt quay lại nhìn ta: “Hay là viết thêm tên con trai nàng vào?”

Ta sững người.

“Họ của tên gian phu kia thì không thể thêm vào được. Nếu để phụ hoàng ta biết, e là ông ấy sẽ không chịu nổi.”

Ta quay đi, nén cười, sau khi lấy lại vẻ bình tĩnh mới đáp: “Vương gia, ngài chết rồi thì còn quan tâm đến ta làm gì?”

Tấn Vương yếu ớt dựa vào vai ta, đến bút cũng không cầm nổi, “Phu nhân thật vô tình, nàng như vậy ta e rằng sẽ từ quan tài mà bò ra đấy.”

Ta lắc đầu, “Vương gia cứ bò đi, thiếp đây gan dạ lắm.”

Tấn Vương vo tròn di thư thành một cục rồi ném vào thùng rác, thở dài nhìn ta, “Phu nhân, hay ta cố sống thêm vài ngày nữa?”

“Còn có thể như vậy sao, muốn sống bao lâu thì sống bấy lâu?”

Hắn nắm tay ta, “Ta có thể sống bao nhiêu ngày là tùy thuộc vào lòng nàng đối với ta thế nào.”

Ta lau nước mắt, “Lòng thiếp đối với ngài trời đất chứng giám. Nếu hôm nay ngài ra đi, trong hai canh giờ thiếp có thể chuẩn bị xong tang phục, việc lo liệu linh đường cũng nhanh, Vương gia đừng sợ.”

Tấn Vương nắm tay ta run run, đột nhiên ho khan rồi “ôi” một tiếng, đổ người đè lên ta.

7

Tên khốn này nặng như đá, hắn đổ xuống làm ta ngã lăn ra đất cùng với ghế.

“Vu Dao, mau… kéo hắn ra!”

Ta gọi mấy tiếng, nhưng trong phòng làm gì còn bóng dáng Vu Dao, “Thượng bất chính hạ tắc loạn, Vu Dao, ngươi chờ đó cho ta!”

Ta đẩy vai Tấn Vương: “Tiêu Xích Tân!”

“Đừng giả bộ nữa!” Ta hét lên, “Chàng không biết rõ thân thể mình thế nào sao?”

Tiêu Xích Tân không nói, mặt đột nhiên đỏ bừng, rồi như hạ quyết tâm, nói một hơi, “Ta ôm phu nhân của ta, ta muốn gì cũng được đúng chứ!”

“Chàng không biết xấu hổ sao?”

“Không!” Hắn trả lời rất dứt khoát.

Hắn không chịu đứng lên, ta cũng chẳng làm gì được, chỉ đành trừng mắt nhìn hắn.

Tấn Vương nhìn ta một lúc rồi bất ngờ cúi xuống hôn, ta vội vàng đưa tay bịt miệng hắn, hắn vô cùng vô liêm sỉ, hôn vào lòng bàn tay ta.

“Á!” Ta lau tay lên người hắn, “Chàng thật ghê tởm!”

Nhân cơ hội đó, hắn đã hôn lên môi ta.

Không biết đã bao lâu trôi qua, lâu đến mức ta sắp không thở nổi thì hắn mới buông ta ra, thở hổn hển, thì thầm bên tai ta: “Tiểu Ngư, nàng đừng giận, ta sai rồi.”

Ta cũng thở dốc, lườm hắn.

Hắn bắt đầu kể tội: “Ngày thành thân ta ra trận, lẽ ra phải đưa nàng theo. Nhưng Tây Bắc khổ hàn, ta không nỡ để nàng chịu khổ, ta sai rồi!”

Ta lấy tay áo hắn lau miệng.

“Ta cũng không nên giả vờ sắp chết. Thật ra ta không hề trúng độc, chỉ là cố tình giả bệnh để nàng trở về.” Hắn thì thầm bên tai ta, “Thân thể ta khỏe lắm, mỗi đêm đều nhớ nàng không ngủ được.”

Mặt ta nóng bừng, ta cấu vào hông hắn, “Chàng đúng là đồ vô liêm sỉ!”

“Có liêm sỉ thì không giải được nỗi tương tư, ta không cần.”

Hắn đột ngột xoay người, bế bổng ta lên rồi ném xuống giường, sau đó lại nhào lên người ta.

Ta cố đẩy hắn ra: “Tiêu Xích Tân, ta… chàng không được!”

“Tại sao? Ta là phu quân của nàng!”

“Chỉ là không được!” Ta đáp.

Giữa ban ngày ban mặt, mà hắn lại còn đang giả bệnh, truyền ra ngoài thì ai biết sẽ có lời đồn đại gì.

“Tiểu Ngư, nàng không phải vẫn còn nhớ đến gã nam nhân kia chứ? Ta thua hắn ở điểm nào, nàng nói đi, ta so với hắn ngay tại đây!”

Ta vô thức liếc nhìn thân hình hắn, hắn liền ngồi dậy bắt đầu cởi áo, ta ngăn hắn: “Chàng, chàng làm gì?”

Nhưng hắn vẫn cởi áo ngoài ra. Thật lòng mà nói, thân hình hắn rất đẹp, không chút mỡ thừa, cơ bắp rắn chắc, mạnh mẽ, quả thật khiến người ta mê mẩn.

“Nhìn vẻ mặt của nàng, chàng rất hài lòng, đúng không? Vậy là ta thua rồi phải không?”

Hắn có chút đắc ý, giơ cơ bắp lên khoe, “Sức lực của ta cũng lớn lắm, nàng chưa bao giờ thử chạm vào, giờ thì thử đi, kiểm tra hàng đi.”

Ta che mặt lại, “Không cần kiểm tra, chàng giỏi lắm, rất giỏi!”

“Giỏi chỗ nào?” Hắn tiến sát lại, “Nói cụ thể xem nào.”

“Chàng… chàng giỏi là… giỏi lắm!” Ta nói.

Hắn sững lại một chút, rồi khóe miệng liền nhếch lên, nụ cười đầy tự mãn, “Ta đã biết mà!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.