Tấn Vương khẽ động lông mày. Ta định đứng dậy rót trà, bỗng nhiên thoáng thấy dưới cổ áo của hắn, ta tò mò kéo áo ra xem thêm và lập tức sững sờ.
Trước ngực hắn đầy những vết sẹo, trên vai lại có một vết lớn bằng cái bát, gần như che kín cả bờ vai.
Ta rất sốc, không nói nên lời.
Ta nhớ nhị tẩu từng nói, hắn từ nhỏ đã không có mẫu phi, nhà ngoại tuy là tướng quân nhưng quyền lực nhỏ bé, không thể giúp đỡ được hắn gì. Hắn sống sót trong cung và có được ngày hôm nay, tất cả đều dựa vào chính mình.
Ta đang mơ màng suy nghĩ, thì bên ngoài bỗng có tiếng người gọi: “Vương phi nương nương, Vu thị đến thỉnh an.”
Vu Dao? Ngoài cửa thấp thoáng có bóng dáng mảnh mai, hẳn là thiếp mà năm ngoái Tấn Vương đưa về.
“Vương gia” ta véo vào tay Tấn Vương, cười như không cười, “Có người đến, chàng mau tỉnh dậy đi.”
Tấn Vương nhíu mày, nhưng vẫn không mở mắt.
Giả vờ sao? Được thôi!
“Vào đi!” ta hét lớn về phía cửa, rồi thì thầm bên tai hắn, “Chàng không tỉnh, đừng trách ta ra tay độc ác trước mặt chàng. Cơn giận của ta từ năm ngoái vẫn chưa nguôi đâu.”
6
Ta chưa gặp Vu Dao, nhưng năm ngoái khi Tấn Vương trở về kinh thành, đã có rất nhiều lời đồn về nàng ta.
Những người từng gặp nàng đều bảo nàng rất đẹp.
Hiện giờ nàng đứng trước mặt ta, ta liếc nhìn và nhếch miệng, nói thế nào nhỉ, chỉ tính riêng về nhan sắc thì nàng ta cũng chẳng hơn ta bao nhiêu. Nếu thêm cả nội hàm và khí chất, thì nàng ta chắc chắn không bằng ta.
“Vu thị thỉnh an Vương phi nương nương.” Giọng của Vu Dao rất êm tai, như tiếng chim họa mi, ừm cách nói chuyện của nàng ta cũng… ổn thôi.
Nhưng, vẫn không bằng ta. Nàng đã không bằng ta, nếu ta đánh nàng cũng chẳng vẻ vang gì, thôi vậy.
Chờ Tấn Vương tỉnh dậy, để hắn chịu tội thay nàng đi.
“Ta không còn là Vương phi nữa, ngươi cứ gọi ta là Tống tiểu thư là được rồi.” Ta ngẩng cao đầu, dáng vẻ chắc hẳn rất uy nghiêm.
Nhưng nàng ta lại bật cười.
Nàng ta đang chế giễu ta?
Ta lập tức không vui, “Ngươi cười cái gì?”
Đôi mắt nàng ta bỗng đỏ lên.
“Khi người không ở trong phủ, Vương gia thường nói người thú vị, hiền lành và đáng yêu. Ta chỉ nghĩ đó là lời thiên vị của Vương gia, hôm nay được gặp, ta thấy Vương gia nói rất đúng.”
Ta vô cùng ngạc nhiên.
“Vương phi, thiếp thân rất thích người.”
Ta nghiêm mặt, “Đừng có thân mật làm quen với ta.”
“Vương phi hiểu lầm rồi,” nàng ta mỉm cười với ta, “Thực ra, phu quân của ta là Lục Vinh, Lục tướng quân.”
“Ồ.” Ta gật đầu, đột nhiên nhớ ra điều gì, kinh ngạc nhìn nàng, “Ngươi nói gì? Lục Vinh?”
Nàng gật đầu.
Lục Vinh là phản tặc. Năm ngoái hắn phản bội và chạy trốn đến Bắc Mạc, hiện giờ là tướng quân của Bắc Mạc, rất được Bắc Mạc vương trọng dụng.
Vì sự phản bội của Lục Vinh, Hoàng thượng đã hạ chỉ truy sát cửu tộc Lục gia. Đáng tiếc Lục Vinh là cô nhi, triều đình mất ba tháng tìm kiếm gốc gác tổ tiên của hắn cũng không được, cuối cùng đành bỏ qua.
Hoàng thượng còn trách mắng Tấn Vương quản lý thuộc hạ không nghiêm, phạt hắn ba mươi gậy quân côn. Hắn từ đầu đến cuối vẫn rất bình thản, chỉ có ta là lo lắng, suốt nửa tháng phải vào cung cầu cạnh Hoàng hậu và Hoàng thượng không ngừng.
Ngoài mặt bị phạt không đáng sợ, chỉ sợ kẻ khác lợi dụng cơ hội để hãm hại.
May mà mọi chuyện đã qua, ta cũng đã quên mất Lục Vinh rồi.
Không ngờ hôm nay lại nghe thấy chuyện về hắn.
“Vậy” ta nhìn Tấn Vương đang ngủ, “Lục Vinh phản bội là theo ý của Tấn Vương?”
Vu Dao gật đầu.
“Vương gia buộc phải làm vậy. Khi đó hắn muốn viết thư cho người, nhưng lại lo thư từ không an toàn, vì Thái tử và Hoàng hậu đã cử ba vị giám quân đến, hắn làm gì cũng có người theo dõi. Vương gia định trở về nói với người, nhưng không ngờ vừa về đến nhà đã nghe tin người qua đời.”
“Vương gia lúc đó liền thổ huyết, nằm bất tỉnh suốt bảy ngày mới tỉnh lại.”
Ta sửng sốt, đây là lần đầu tiên ta nghe thấy chuyện hắn thổ huyết khi ta qua đời.
Còn về triều đình, ta biết triều cục rất rối ren, nên mới cố gắng kết giao khắp nơi, bất kể ai cần giúp, chỉ cần đến tìm ta, ta đều dốc lòng giúp đỡ, chỉ mong hắn ở Tây Bắc có thể sống dễ dàng hơn chút.
Nhưng không ngờ, Thái tử và Hoàng hậu lại phái ba vị giám quân đến, rõ ràng là muốn đề phòng Tấn Vương.
Xem ra, ta đã đánh giá thấp sự phức tạp trong quân đội.
“Vậy, hắn phái Lục Vinh đi để gây rối nội tình Bắc Mạc, nhằm giải cứu Đại Chu khỏi tình thế hiểm nghèo?”
Bắc Mãng liên tục quấy nhiễu trong nhiều năm, khiến cho quốc khố Đại Chu không thể gánh vác thêm nữa. Nếu chiến tranh tiếp tục, dù Bắc Mãng không xâm nhập được vào nội địa, thì Đại Chu cũng sẽ rơi vào cảnh hỗn loạn.
Vu Dao gật đầu: “Đúng là như vậy.”
Ta cũng thở dài một hơi, vỗ vai nàng, “Hai phu thê các ngươi vất vả rồi.”
Chiêu này của Tấn Vương quả thực rất cao minh.
Với chi phí nhỏ nhất, hắn định hoàn thành một đại sự; nếu thành công, hắn sẽ được ghi danh vào sử sách.
Vu Dao nói, “Có thể theo hầu Vương gia là phúc phần của chúng ta. Khổ cực nhất vẫn là Vương gia.”