Mông đau nhức, ta chỉ có thể nằm sấp, nằm lâu quá thì thở không nổi, nhưng chỉ cần cử động một chút, cơn đau lại xé lòng.
Đêm ấy, ta bắt đầu lên cơn sốt, sốt đến mơ màng, nhưng mỗi lần tỉnh dậy, bên cạnh luôn có Tấn Vương. Không biết đã ngất đi bao lâu, khi tỉnh lại, ta nhìn thấy hắn với khuôn mặt đầy râu ria, mắt hõm sâu, trông thật xấu xí.
“Ta tưởng là Vương Đạo Hải ngồi bên cạnh chứ” ta nói, hơi ngỡ ngàng.
Tấn Vương đút cho ta uống nước, giọng hắn còn khàn hơn ta, “Nàng không sao rồi, ta sẽ sớm trở lại tuấn tú thôi.”
Ta phì cười, đưa tay sờ mông mình, “Những ngày qua, ai thay thuốc cho ta vậy?”
“Ta chứ còn ai” hắn đáp.
Ta trưng ra vẻ mặt khổ sở nhìn hắn. Hắn cười nhẹ, gõ nhẹ lên trán ta, “Là Tiểu Quyên. Ban ngày còn có cả nhạc mẫu nữa.”
Nghe vậy, ta thở phào nhẹ nhõm, rồi nhớ đến chuyện hôm trước chưa hỏi xong, “Hoàng thượng phạt chàng đóng cửa suy ngẫm sao? Sao chàng lại dám cãi Hoàng thượng, thật sự không muốn sống nữa à?”
Tấn Vương cúi người, nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, giọng hắn nghẹn ngào, “Khi ta nhìn thấy nàng đầy máu, hơi thở mong manh, ta nghĩ nếu nàng chết đi, thì ta cần gì phải nể nang ông ấy nữa.”
Nói xong, hắn hôn nhẹ lên trán ta, “Ta sẽ bắt bọn họ phải chôn cùng nàng.”
Ta vỗ nhẹ lên tay hắn, “Không sao rồi, mọi chuyện đã qua, chúng ta sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Khi ta khỏi bệnh, ta phải xử lý Đông Phương cho bằng được!
“Ngày đó khi chàng tới, nàng ta đang làm gì?” ta hỏi.
“Ta không biết, ta không nhìn nàng ta.” Tấn Vương đáp dịu dàng, “Đừng nhắc tới người gây bực bội ấy. Nàng có muốn ăn gì không, để ta đi nấu cho nàng.”
Ta chẳng có chút thèm ăn, nhưng cũng gật đầu, miễn cưỡng để hắn vui lòng. Tấn Vương đích thân nấu một tô mì nhừ, dỗ dành ta ăn.
Ta dần hồi phục, còn Tấn Vương bắt đầu đi sớm về muộn, có khi cả đêm không về. Qua nửa tháng, Tiểu Quyên nói Thái tử phi muốn tới thăm ta, nhưng bị Tấn Vương chặn ngoài cửa.
Lòng ta bỗng dấy lên nỗi bất an.
Thái độ của Tấn Vương thay đổi quá nhiều, rõ ràng đã chuẩn bị cho một cuộc đối đầu quyết liệt.
Rồi điều ta lo lắng cũng xảy ra, vào ngày mùng bốn tháng chạp.
—
“Thái tử chết rồi?” Ta kinh hãi ngồi bật dậy, “Sao lại chết?”
Tiểu Quyên hạ giọng, “Uống say quá, ngã trong vườn hoa, sáng ra người ta phát hiện thì đã đông cứng như băng.”
Ta há hốc miệng, không thể tin nổi.
Đường đường là Thái tử, lại uống say rồi chết cóng ngay trong sân phủ của mình. Ở Thái tử phủ, lúc nào chẳng có người đi tuần tra mỗi nửa canh giờ, dù là một người sống to lớn nằm ngủ trong sân, làm sao mà không ai hay biết?
“Hoàng hậu nương nương vừa nghe tin trên đường đến Thái tử phủ đã ngất đi, đến nơi nhìn thấy Thái tử liền ra lệnh chém cả bốn trăm người trong phủ.”
Ta nghĩ ngay đến Tấn Vương, “Vương gia của chúng ta thì sao?”
“Thái tử chết, Vương gia chắc bận rộn ở bên đó, chưa thể về ngay” Tiểu Quyên đáp.
Ta bảo Tiểu Quyên gọi Vương Đạo Hải tới thăm dò, nhưng hắn chẳng biết gì. Ta lại gọi nhị ca tới, nhưng nhị ca cũng không rõ.
Ba ngày sau, Tấn Vương mới trở về. Ta đi thẳng vào vấn đề, nhưng hắn cứ nói quanh co, lúc thì kêu đói, lúc thì bảo mệt.
Ta càng nghi ngờ hơn.
Thái tử được giữ linh cửu suốt bốn mươi chín ngày, đầu năm sau mới tổ chức tang lễ. Ta đã khỏe lại, theo Tấn Vương vào cung. Tại Khôn Ninh cung, ta lại gặp Đông Phương quận chúa. Nàng gầy gò, xanh xao, như thể chỉ cần gió thổi là ngã.
Thấy ta, nàng như chuột thấy mèo, lập tức trốn vào hậu điện, không dám ló mặt ra.
Ta còn đang suy nghĩ thì Hoàng hậu từ ngoài bước vào. Nhìn thấy bà, ta cũng ngỡ ngàng, bởi Hoàng hậu từng quyền uy lẫm liệt nay lại gầy gò như miếng thịt khô, chẳng còn chút sức sống.
Ta tiến lên hành lễ, bà nhìn ta từ trên cao, cười lạnh, “Thái tử chết rồi, ngươi hẳn là rất vui mừng?”
Ta vội đáp, “Thái tử gặp chuyện, là nỗi bi ai của thiên hạ, làm sao thần thiếp có thể vui mừng được.”
“Bản cung đợi xem, các ngươi đắc ý được bao lâu!” Bà phất tay áo, mặt không biểu cảm ngồi xuống bên linh cữu của Thái tử.
Khi ta trở lại sau khi dâng hương ở điện phụ, bất ngờ nghe thấy giọng Hoàng hậu chua chát, “Ngươi tưởng bản cung không biết sao, ngươi giả truyền tin đồn rằng Hoàng thượng muốn gả Tống Ngọc cho Thái tử, sau đó ngươi giả vờ làm người tốt, để nàng ta gả cho ngươi.”
“Bản cung không tin ngươi thực sự động lòng với một nữ nhân, ngươi chỉ để ý đến thế lực của Tống gia!”
“Tiêu Xích Tân, người làm trời nhìn, bản cung đợi xem!”
Ta vô cùng sửng sốt, đây là lần đầu tiên ta nghe chuyện này.
“Hoàng hậu đã biết rõ mọi thứ, hẳn là cũng hiểu nàng quan trọng với ta đến thế nào. Những năm qua, người hại ta bao nhiêu lần ta đều nhẫn nhịn, vì ta có thể thông cảm cho sự lo sợ của người. Nhưng giờ người lại động đến nàng,” giọng Tấn Vương bình tĩnh đến đáng sợ, “Nỗi đau tận xương, người cũng nên nếm trải.”
Lời của hắn vừa dứt, Hoàng hậu thất thanh kêu lên, “Ngươi thừa nhận rồi, ngươi giết Thái tử đúng không!”
“Người đâu! Hoàng thượng! Có ai không! Tấn Vương thừa nhận giết Thái tử, bắt hắn lại, lăng trì hắn!”
Tấn Vương vẫn mặt không đổi sắc, những người xung quanh cũng chỉ nhìn Hoàng hậu một cách ngỡ ngàng, rõ ràng chẳng ai tin lời bà.
Dù có ngốc đến đâu, Tấn Vương cũng không thể tự nhận là hắn giết Thái tử. Đây chỉ có thể là lời nói từ sự hoang tưởng của Hoàng hậu.
Hoàng hậu náo loạn một hồi rồi ngất xỉu trong linh đường, được các cung nữ dìu đi.