Khi Vương gia khải hoàn trở về, lại mang theo một nữ tử đang mang thai.
Nghe được tin ấy, ngay trong ngày hôm đấy ta liền gấp rút giả chết bỏ trốn.
Chẳng ngờ, Vương gia chẳng những khai quật mộ cũ của ta, còn đích thân dựng một ngôi mộ mới: “Chúng ta là phu thê, sống cùng chăn, chết cùng huyệt. Hôm nay nàng muốn cùng ta đồng giường hay đồng huyệt, chọn đi.”
1
Ngày đại hôn của ta và Tấn Vương, chàng lĩnh binh xuất chinh.
Chuyến đi ấy kéo dài ba năm, và ta cũng đợi chàng ba năm trời, cẩn trọng chu toàn mọi việc trong phủ, xây dựng quan hệ tốt với phụ mẫu, huynh đệ, chỉ sợ có kẻ cắt đứt lương thảo, hay ngầm bán đứng quân tình mà gây khó dễ cho chàng.
Trong Kinh thành, ai nhắc đến ta cũng đều khen ngợi: “Tấn Vương phi thật thông minh, tháo vát.”
Thế nhưng, không ngờ rằng, cái gã nam nhân khốn nạn ấy ba năm không trở về, một khi trở về lại mang theo một nữ tử đang hoài thai.
Khi nghe được tin này, ta hận không thể tự tát mình mấy cái, mắng mình ngu ngốc một trăm lần.
Nỗi tức giận này, ta tuyệt đối không thể nhịn được, vì thế ngay buổi trưa hôm ấy, ta đốt sạch tiểu viện của mình, gói ghém hành lý mà chạy đến Giang Nam, nơi ta đã mơ tưởng từ lâu.
Tên nam nhân khốn kiếp ấy, ai muốn thì cứ lấy, ta không thèm!
Ta tìm một nơi non xanh nước biếc, dựng lên một tiểu viện, nuôi gà, chăn vịt, trồng rau trồng dưa. Khi nông vụ nhàn rỗi, ta còn hẹn các đại nương trong thôn chơi bài, những ngày ấy thật thoải mái, tự tại.
Còn chuyện trong kinh thành, ta chẳng muốn biết gì nữa. Ta chết rồi, Tấn Vương chắc hẳn rất vui vẻ, vì ta đã nhường vị trí cho nữ nhân hắn yêu. Nếu hắn có lương tâm, cũng nên vì ta mà thắp một ngọn đèn trường thọ, đến Thanh Minh cũng mang cho ta ba túi tiền âm phủ.
“Thắng rồi!” Ta đập bài xuống, cười lớn, hôm nay vận may của ta thật tốt. Người ta nói đen tình đỏ bạc, hóa ra sau một năm, điều này vẫn đúng.
Nghĩ kỹ lại, Tấn Vương cũng không hẳn là hại ta, nhờ hắn mà ta thắng được không ít đồ của các đại nương.
Đang lúc ta đắc ý cười lớn, Tiểu Quyên hớt hải chạy vào, vì quá vội vã mà vấp ngã ngay thềm cửa, ngã nhào vào bàn, làm rối tung bàn cờ của ta. Các đại nương cười phá lên, nói ván này không tính.
Ta còn đang tức giận thì Tiểu Quyên mặt mày méo mó, khóc lóc nói: “Chủ tử, không xong rồi, bên ngoài… bên ngoài có rất nhiều người đến.”
Ta phẩy tay: “Dù có là Thiên Vương lão tử đến, cũng không ảnh hưởng ta chơi bài đâu.”
“Chủ tử, người mau ra xem đi, nhìn rồi người sẽ chẳng còn lòng dạ nào mà chơi nữa.”
Tiểu Quyên vốn là đứa rất bình tĩnh, hiếm khi thất thố như vậy, ta đành nghi hoặc bước ra ngoài. Lập tức bị cảnh tượng trước mắt dọa choáng váng.
Tiểu viện nhỏ bé của ta bị bao vây bởi từng lớp người, họ đứng chen chúc chặt chẽ đến nỗi không còn khe hở, tất cả đều mang theo binh khí, nếu không phải vì ta đang ở bên trong, ta còn tưởng họ đến đánh chiếm thành trì nữa.
“Tiểu Quyên, ta có dự cảm chẳng lành.”
Ta kéo Tiểu Quyên, nhanh chóng chạy về phòng, khóa chặt cửa: “Tình hình thế này, tám phần là Tấn Vương đến tìm ta rồi.”
Đang lúc ta tính toán xem đột phá từ cửa chính khả năng thành công cao, hay trốn qua cửa sau bằng lối chuột chui an toàn hơn, thì cánh cửa bị gõ vang.
Tiếng Tấn Vương thâm trầm vọng đến: “Tống Ngọc, tiểu viện ba mẫu đất của nàng, bổn vương dẫn tám nghìn người đến. Dù nàng có mọc cánh cũng đừng mong bay thoát.”
“Đồ khốn nạn!” Ta nghiến răng nghiến lợi.
“Muốn mắng thì mở cửa ra mà mắng, cách cửa thế này chẳng anh hùng chút nào.” Hắn cất tiếng khiêu khích.
Ta chẳng nghĩ nhiều, lập tức mở cửa, đối diện với Tấn Vương. Hắn mặc trường sam màu tối, trông không khác gì bốn năm trước, nhưng thần thái nơi mắt mày lại càng sắc bén hơn.
Thấy ta, hắn cau mày, tỏ vẻ khinh bỉ: “Sao mà đen như thế?”
“Ta đen?”
Ta chỉ vào mũi hắn mắng: “Ta còn chưa nói chàng xấu, chàng đã dám bảo ta đen. Chàng có mấy gương mặt mà da dày đến thế?”
Bị ta mắng nhưng hắn không hề tức giận, ngược lại còn lách qua ta, định bước vào nhà.
“Chàng làm gì?” Ta chắn trước cửa.
“Không cho ta vào sao?” Hắn hỏi.
“Đây là nhà của ta, ta có quyền không cho chàng vào. Mời chàng mang người của mình lập tức biến khỏi đây.”
Hắn chỉ vào cái hố lớn ở giữa sân, không biết đã được đào sẵn khi nào: “Tống Ngọc, phu thê là sống cùng chăn, chết cùng huyệt. Hôm nay nàng muốn ta vào nhà, hay là cùng ta nằm xuống hố này, chọn đi!”
Ta nghiến răng, tức giận nói: “Tấn Vương gia, ta đã tốt bụng nhường chỗ cho người trong lòng của chàng, chàng không cảm kích, còn đuổi đến tận đây mà quấy rầy ta. Chàng thật là không biết điều.”
Hắn cười lạnh: “Tống Ngọc, nàng giả chết bỏ trốn, còn tư thông với kẻ khác, chiếc mũ xanh nàng đội lên đầu ta còn chưa đủ che kín hay sao mà còn trách ta?”
2
Tên nam nhân khốn nạn này, dám mang theo một nữ nhân đang mang thai trở về, vậy mà còn dám đổ lỗi, nói rằng ta đã đội cho hắn một cái mũ xanh.
Ta nhẫn nhịn mà nói: “Việc gì thì cứ nói rõ từng chuyện một. Chàng mang một nữ nhân đang hoài thai về nhà, đó là sự thật.”