Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 300: Chap-331




Chương 331

Chương 331: Tống Lâm, đây là gì

“,”An Kim Hiền đã đi rồi, Mộ Cẩm Vân thu hồi tầm mắt, nhướn lông mày, quay người trở về công ty.

Tuần trước cô nghỉ làm cả một tuần, Phương Duệ còn cố tình phần cô một đống công việc.

Mộ Cẩm Vân bận đến mức quên luôn cả giờ về, nếu không phải Tống Lâm gọi điện đến, có lẽ cô vẫn lạc trong đống văn kiện này mất.

Điện thoại trên bàn không ngừng rung lên, Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu , phát hiện trời đã tối , màn hình điện thoại hiện gần bảy giờ tối rồi.

Cô lấy tay sờ trán, vừa thu dọn đồ đạc vừa nghe điện thoại: “Em đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuống rồi.”

“Ừ, anh ở dưới tầng.”

Ngắt điện thoại, cô vội vàng tắt máy tính, cầm hai tập văn kiện sau đó mới chạy ra bên ngoài.

Cô từ cửa xoay của công ty bước ra liền nhìn thấy người đàn ông đứng ở trước xe.

Màn đêm buông xuống, đèn bên đường đã sáng, Mộ Cẩm Vân nhìn anh, nhớ đến lời của An Kim Hiền, có chút nóng lòng, không kìm được mà bước nhanh về phía trước.

“Anh đến lâu chưa?”

“Không lâu.

Anh nhìn cô một cái, lông mày khẽ động một chút, hình như có chút không vui: “Em rất bận sao?”

“Vẫn ổn mà.”

Thật ra so với ở Hòa Bình trước kia, hiện tại ở công ty Thụy Hiên cũng rất tốt.

Tống Lâm hừ một tiếng, giúp cô mở cửa xe : “Phương Duệ muốn bỏ công ty luôn à.”

Mộ Cẩm Vân ngây ra: “Anh ta nói đợi Nguyệt Anh sinh con xong, họ sẽ đến Hà Nội.”

Tống Lâm nói giễu cợt: “Anh ta nói đến mà thôi, chứ không nói muốn quay lại công ty.”

“…”

Cô đúng là lần đầy tiên thấy một ông chủ không thích đi làm.

Hai người ăn bữa tối ở quán gần đó, giữa đường Tống Lâm nghe một cuộc gọi, anh cũng không nói gì, điện thoại có lẽ là Tần Thâm gọi đến.

Anh nhìn cô , rồi nói không có thời gian, sau đó liền tắt điện thoại.

Mộ Cẩm Vân nhìn điện thoại của anh, nhớ đến lời trưa nay An Kim Hiền nói, có chút hiếu kỳ muốn biết ruốt cuộc điện thoại của anh giấu thứ gì.

“Tần Thâm.”

Thấy cô cứ nhìn điện thoại của anh, Tống Lâm chờ rằng cô hiếu kỳ muốn biết là ai gọi đến.

Mộ cẩm thời ngây người ra, sau đó mới kịp phản ứng lại gật gật đầu: “À , là anh ta à, có việc gì vậy?”

“Anh ta sắp kết hôn, nói rằng hôm nay tổ chức tiệc độc thân.”

Lúc Tống Lâm nói những lời này biểu hiện một mặt chán ghét, đương nhiên anh đối với bữa tiệc độc thân một chút hứng thú cũng không có.

Nghĩ đến Tần Thâm, Mộ Cẩm Vân hơi nhướn mày: “ Vợ sắp cưới của Tần Thâm là ai.”

“Diệp Minh Anh.”

Nghe đến cái tên này, Mộ Cẩm Vân kinh ngạc: “sao có thể là cô ấy.”

Nhà họ Diệp ở Hà Nội không quá nổi tiếng, nhưng nếu gả cho Tần Thâm cũng được coi là trèo cao rồi.

Hơn nữa năm ngoái lúc cô ta mới về nước, nhà họ Diệp liền xảy ra một vụ tai tiếng, nghe nói Diệp Minh Anh câu dẫn anh rể của mình, có điều là chưa thành.

Chỉ với thời gian tám tháng mà cô ta có thể kết hôn với Tần Thâm rồi.

Tống Lâm thở hắt ra: “Có gì mà hiếu kỳ cơ chứ , cậu ta sớm đa thích người ta rồi.”

“Sao anh biết?”

“Anh nhìn ra thôi.”

Đa số đàn ông không hứng thú với chuyện tình yêu của người khác, Tống Lâm không nói đến chuyện đó nữa. Mộ Cẩm Vân cũng không muốn hỏi tiếp.

Sau khi hai người ăn xong liền trở về nhà, Mộ Cẩm Vân ở trong phòng đọc sách cả tiếng đồng hồ để xử lý xong hai tập văn kiện lúc nãy cầm về mới quay lại phòng ngủ.

Tống Lâm hiếm khi yên tĩnh cả tiếng đồng hồ , cô thấy chút thần kỳ, bước chân đi đến mới phát hiện Tống Lâm đang chơi những thứ mà trước đây cô hay chơi ở Pháp.

Mộ Cẩm Vân bước qua đó , đang nghĩ xem ảnh chơi như thế nào, kết quả anh lại trực tiếp bỏ điện thoại ở trên giường và đậy chăn lên.

Tống Lâm ngẩng đầu lên, mặt tối sầm: “Giám đốc Cẩm Vân, em xong chưa?”

Đây là, giận có chém thớt à?

Mộ Cẩm Vân nhịn cười: “Thua rồi à?”

Cô vừa hỏi xong, sắc mặt anh càng khó coi.

Anh hừ một tiếng: “Anh đi tắm.”

Một tiếng vừa nãy anh ta chỉ chơi điện thoại?

Mộ Cẩm Vân nhìn anh cầm điện thoại, giơ tay giật lấy điện thoại của anh: “Anh đưa điện thoại cho em, em muốn xem cái này.”

“Xem cái gì?”

Anh nhíu mày, tay không bỏ điện thoại ra.

“Xem anh có giấu em kết bạn với người phụ nữa khác.”

Tống Lâm giễu cợt nói: “Trò trẻ con.”

Lời nói là như vậy, nhưng anh vẫn vui vẻ bỏ tay ra.

Mộ Cẩm Vân mở ra, phát hiện có khoá màn hình: “Mật khẩu là gì?”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, kết quả anh hừ một tiếng: “Tự đoán đi?”

Nói xong, anh liền đi vào phòng tắm.

Mộ Cẩm Vân nhìn bóng dáng của anh, cắn môi, định tự thử tìm mật khẩu.

Nhưng cô thử rất nhiều, mật khẩu đều là sai, cuối cùng số lần nhập mật khẩu sai quá nhiều, phải đợi nửa tiếng nữa mới có thể nhập lại mật khẩu.

Khi đó, Tống Lâm đã từ phòng tắm đi ra.

Mộ Cẩm Vân đưa điện thoại cho anh: “Em không tìm ra.”

Sắc mặt anh có chút thấy đổi, ngồi bên cạnh cô, nhập mật khẩu trước mặt cô.

“Đây là mật khẩu gì, không có chút quy luật gì cả!”

Không phải sinh nhật anh, cũng không phải sinh nhật cô, cũng không phải là ngày kỉ niệm kết hôn, càng không phải là bốn số cuối chứng minh thư, cô nào nhớ được chứ!

Nghe cô nói, mặt anh càng xám xịt lại.

Anh vứt điện thoại trên giường, trước tiếp đi ra ngoài.

Mộ Cẩm Vân nhìn bóng dáng của anh , mắt chợt lóe lên.

Một lúc sau cô mới nhớ ra, mật khẩu đó là gì.

0618.

Là ngày cô bước lảo đảo vào phòng anh.

Mộ Cẩm Vân mặt nóng lên, cảm thấy Tống Lâm thật là nham hiểm.

Cô không suy nghĩ cẩn thận, thật sự nghĩ không ra, anh thì hãy rồi, vậy mà lấy ngày đó dùng làm mật khẩu.

Mộ Cẩm Vân nhếch mép, ấn vào trang chủ.

Điện thoại của Tống Lâm vô cùng đơn giản, rất ít ứng dụng, không dễ gì nhìn thấy một chương trình trò chơi, cũng là mới tải không lâu.

Cô vào album ảnh, phát hiện bên trong trống không, không có cái gì cả.

Lúc này, Tống Lâm mang một ly nước vào, nhìn cô: “Tìm thấy chưa?”

Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn anh, vừa định trả lại điện thoại cho anh, đột nhiên nhìn thấy có một mục lưu trữ.

Cô sững người một chút rồi ấn vào.

Nhưng con người Tống Lâm, việc gì cũng rất cẩn thận, rõ ràng là điện thoại của mình nhưng anh lại cài đặt mật khẩu ở khắp nơi.

Lúc này, Tống Lâm đã ngồi xuống ghế xô pha cách đó không xa, vắt chân nhìn cô, trên mặt đầy sự đắc ý khi cô không tìm được gì.

Mộ Cẩm Vân nhìn anh một cái, cắn môi, có chút dự, nhập vào bốn chữ số.

Khi nhín thấy tài liệu được mở ra, cô lại sững sờ, ngẩng đầu nhìn Tống Lâm, vẻ mặt có chút phức tạp.

Mật khẩu màn hình là ngày họ gặp nhau, mật khẩu tài liệu là ngày cô rời đi.

Cô thu hồi tầm mắt, đưa tay mở tập tài liệu.

Trong tập tài liệu chỉ có vài tấm ảnh, cô vừa nhìn đã thấy tấm ảnh lúc cô mới nhận chức, còn có tấm hình khác, toàn bộ đều là hình ngày xưa cô đi công tác hoặc là tấm ảnh dự tiệc.

Mộ Cẩm Vân nghĩ đến câu nói của An Kim Hiền, chỉ cảm thấy điện thoại trên tay có chút nóng bỏng.

Có lẽ thấy cô ấy rất lâu không nói gì, Tống Lâm đã uống hết nước ở trong cốc, sau đó bước đến bên cạnh cô: “Có cần anh giúp em không?”

Mộ Cẩm Vân mở tấm ảnh lúc mới đi làm của mình, ngẩng đầu nhìn anh: “Tống Lâm, đây là cái gì?”

Có lẽ anh không ngờ là cô sẽ mở đến những thứ này, sắc mặt có chút thay đổi, duỗi tay muốn lấy lại điện thoại, lại bị Mộ Cẩm Vân trốn tránh thoát khỏi bàn tay của anh.

Tống Lâm nhíu mày nhìn cô, biểu cảm trên khuôn mặt anh không thể tả được: “Sao em biết mật khẩu vậy?”

Mộ Cẩm Vân cong môi cười: “Anh đoán xem.”

Tống Lâm nhìn cô một lúc, không nói lời nào.

Giữa lúc cô đang nghĩ rằng anh đang chuẩn bị làm cái gì, anh lại đột nhiên duỗi tay ra phía trước.

Mộ Cẩm Vân vô ý thức lùi lại phía sau, nhưng cô quên mất mình đang ở trên giường, không lùi được.

Một giây sau, cô liền bị anh đè xuống giường.

Anh giữ cổ tay cầm điện thoại của cô, cô đem tay và điện thoại sống chết nhét vào phía sau lưng mình.

“Đưa anh.”

“Em muốn xem.”

“Em đều xem qua rồi.”

“Em vẫn muốn xem tiếp.”

Cô nhướn mày, Bộ dạng này của Tống Lâm, khiến cô có cảm giác trong chiếc điện thoại vẫn còn gì đó.

“An Kim Hiền nói với em , đúng không?”

Đó là lần duy nhất anh mất kiểm soát, đó là năm thứ ba sau khi Mộ Cẩm Vân rời đi, thời gian hai năm, anh tìm khắp mọi nơi mà cô có thể đi, nhưng anh đều không tìm thấy.

Ngày đó chính là ngày đầu tiên cô rời đi, thật chớ trêu , thận chí Hạ Như Mộng còn nhắc anh đó ngày kỉ niệm hai năm họ kết hôn.

Hôm ấy vừa hay anh có một dự án với công ty Hồng An, đáng tiếc sức khoẻ của bố An Kim Hiền không tốt, bảo cô đến thay. Anh cũng không biết bản thân bị làm sao nữa, ngược lại còn bảo người mang rượu lên, rượu sáu mươi năm độ, mỗi một ly rượu uống vào, vừa nóng vừa cay.

Anh muốn say, nhiều năm như vậy rồi, đó là lần duy nhất anh muốn say.

Nhưng cuối cùng anh cũng không say, vì cô từ đầu đến cuối không quay về, anh mở điện thoại mở hình của cô. Là tấm hình trên báo lúc cô mới vào làm, bức ảnh rõ nét, nắm chặt tay An Kim Hiền và hỏi cô đã từng gặp cô ấy chưa.

Sau chuyện đó Lý Minh Việt một mặt nơm nớp lo sợ nói cho anh biết về chuyện tối hôm đó, anh đột nhiên cảm thấy chẳng sao cả, dù sao cô ấy cũng không quay lại nữa, mất mặt hay không, cô ấy cũng không biết.

Nhớ đến chuyện đã qua, Tống Lâm có chút không vui.

Anh cho người tìm hết tất cả tấm ảnh có mặt cô, chợt phát hiện giữa bọn họ đến một bức hình chụp chung cũng không có.

Trong bức ảnh đó, cô đang cười, nhưng anh biết, nụ cười của cô không dành cho anh .

Mộ Cẩm Vân đang do dự, điện thoại liền bị anh cướp lại: “Cô ta thật lắm lời.”

Cô nhìn anh, nhướn mày: “Giám đốc Lâm, có phải anh vẫn giấu tôi cái gì không?”

Lời cô vừa nói ra, sắc mặt của Tống Lâm liền thấy đổi.

Mộ Cẩm Vân hừ một cái: “Anh Lâm, đưa điện thoại ho em.”

Tống Lâm nhăn mày, trực tiếp tìm văn kiện được giấu kia ra, sau đó đưa tấm ảnh đó cho cô xem: “Em cười đi!”

Anh hừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh cầm quyển sách đọc.

Khi Mộ Cẩm Vân nhìn thấy tấm ảnh có chút hoảng hốt, đây là một tấm ảnh được ghép, cô và anh từ trước đến nay không có ảnh chụp chung, cô tất nhiên là biết.

Cô quay đầu nhìn anh, nhớ lại ngày chụp ảnh váy cưới, dáng vẻ anh tạo dáng chụp ảnh không biết mệt.

Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy mắt mình có chút cay.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.