Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 292: Chap-323




Chương 323

Chương 323: Hình như em cướp mất vợ anh rồi

“,”“Em thích ăn cơm cùng người khác như vậy, sao không mời cả anh Hoài Cẩn cùng chúng ta đi ăn một bữa cơm.” An Kim Hiền vừa mới đi khỏi, từ bên cạnh đã truyền đến một giọng nam lạnh lùng.

Mộ Cẩm Vân quay đầu nhìn Tống Lâm, cầm điện thoại ra: “Anh nói cũng đúng, cũng lâu lắm rồi em không hẹn anh Hoài Cẩn ăn cơm đấy.”

Cô vừa nói dứt lời, mặt Tống Lâm bỗng nhiên chuyển thành màu đen.

Mộ Cẩm Vân đắc ý cười vui vẻ, bỏ điện thoại vào túi, vừa theo Tống Lâm đi vào phòng làm việc vừa hỏi: “Tổng giám đốc Lâm vẫn chưa xong việc sao?”

Bây giờ mỗi khi cô gọi anh là Tổng giám đốc Lâm, đều sẽ cong môi mỉm cười mang theo chút đùa giỡn trong giọng nói.

Tống Lâm sớm đã quen với việc cô được nước lấn tới, chỉ thản nhiên nhìn cô hỏi: “Không phải cô Lâm nói muốn đến tìm tôi ăn cơm sao?”

Ơ, nói như vậy nghĩa là anh đang đợi cô tìm anh đi ăn cơm sao?

Mộ Cẩm Vân nhướng mày, thấy anh đang lấy áo khoác ở bên cạnh mặc vào, nhanh chóng bước qua đó khoác lấy cánh tay anh: “Được rồi, vậy bây giờ em đến tìm anh ăn cơm đây.”

Những ngày cuối tháng sáu của Hà Nội đúng là nóng thật, hơn sáu giờ chiều rồi mà vẫn nóng như vậy.

Thời tiết nóng thế này, Mộ Cẩm Vân cũng không cảm thấy ngon miệng cho lắm, ăn được một chút đã không ăn nổi nữa, cô ngồi trên ghế ngắm nhìn Tống Lâm ở phía đối diện.

Liệu có phải lúc còn nhỏ anh cũng từng bị Tống Nguyên dạy dỗ nghiêm khắc, nếu không tại sao đến ngồi ăn cơm mà cũng tao nhã, nghiêm chỉnh như thế.

Phát hiện ánh mắt của cô, Tống Lâm ngẩng đầu lên nhìn, đầu mày khẽ động, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Lúc chiều em có nộp hồ sơ ở mấy nơi, sáng mai có hai buổi phỏng vấn.”

“À.”

Anh phản ứng rất hờ hững, không giống như cô tưởng tượng cho lắm.

Mộ Cẩm Vân cứ tưởng Tống Lâm sẽ phản đối việc mình đi ra ngoài làm, suy cho cùng thì Samsung là công ty lớn như vậy, bây giờ cô cũng được tính là một trong những người nắm giữ công ty, vậy mà cô không về Samsung làm, lại chạy đi chỗ khác tìm việc, đừng nói đến Tống Lâm, chắc hẳn người khác đều cảm thấy đầu óc cô có vấn đề rồi. Vậy mà kết quả là Tống Lâm lại chỉ nói một tiếng “à’.

Mộ Cẩm Vân khẽ nhíu mày, nhìn anh một hồi, chỉ thấy anh đang cúi đầu uống canh, cuối cùng mới nhịn được mà không hỏi.

Sáng sớm mai Mộ Cẩm Vân có hai buổi phỏng vấn xin việc, cô tranh thủ lúc Tống Lâm còn ở trong thư phòng liền đi tắm, sau đó nhân lúc anh đi tắm, cô ở trên giường ngủ say mất rồi.

Sáng hôm sau, khi chuông báo thức vừa kêu, cô đã vươn tay tắt rồi.

Cô nhìn quanh thấy Tống Lâm đã không còn ở trên giường. Từ trước đây anh đã quen dậy sớm rồi, hiện tại vì vết thương sau lưng vẫn chưa cắt chỉ, chân cũng chưa hồi phục hoàn toàn nên không thể chạy bộ, tập thể dục, nhưng mỗi ngày vẫn quen việc dậy sớm như vậy.

Cô vừa đánh răng rửa mặt xong bước xuống dưới lầu, đã thấy Tống Lâm đang ở trong nhà bếp nấu há cảo.

Mộ Cẩm Vân khẽ cười một tiếng, đi về phía đó: “anh Lâm, anh bây giờ lại yêu thích cảm giác đứng trong nhà bếp sao?”

Tống Lâm nhìn liếc qua cô: “Anh sợ đợi em dậy nấu bữa sáng anh sẽ chết đói mất.”

“…”

Hai người cùng ăn bữa sáng xong, Tống Lâm đích thân đưa cô tới công ty đã hẹn cô đến phỏng vấn hôm trước.

Công ty này là công ty đa quốc gia, vị Tổng giám đốc điều hành hiện tại là người Hồng Kông, vị Giám đốc tiếp thị đã nghỉ việc từ năm ngoái rồi, hôm nay Mộ Cẩm Vân đến đây chính là để ứng tuyển vị trí Giám đốc tiếp thị.

Cũng gần một năm rồi cô không đến nơi làm việc, về sau chuyện của Trâm Anh chính là điểm đen lớn nhất trên con đường sự nghiệp của cô.

Nhưng chuyện đó cũng là vấn đề không thể tránh khỏi, vì vậy lúc đó khi cô biết chuyện, cũng không cảm thấy có gì kinh ngạc.

Mộ Cẩm Vân mỉm cười, nhìn thẳng vị Tổng giám đốc ngồi ở chính giữa: “Tổng giám đốc Lý, người xưa có câu: đã dùng người thì không nghi ngờ, đã nghi ngờ thì không dùng người. Nếu quý công ty đã cho tôi cơ hội này, điều đó chứng minh quý công ty công nhận năng lực của tôi. Còn về vấn đề này, tôi cảm thấy cũng không có gì để giải thích cả, chuyện đó từ nửa năm trước đã rõ chân tướng cả rồi, tôi cùng lắm cũng chỉ tính là tin tưởng nhầm người mà thôi. Mọi thứ mà tin tức đã nói, chính là câu trả lời của tôi.”

Tổng giám đốc Lý nhìn cô mỉm cười: “Cô Cẩm Vân, tôi rất thích cô.”

Cô cũng rất đúng mực: “Cảm ơn ông.”

Nói là rất thích, nhưng lại cũng không đưa ra câu trả lời ngay.

Sau khi từ công ty đi ra ngoài, Mộ Cẩm Vân cho thẳng số điện thoại của Nhân sự công ty này vào danh sách đen.

Hôm nay là đối phương lựa chọn cô, nhưng cũng là cô lựa chọn đối phương.

Cô đi đến bên đường, đưa tay vẫy một chiếc taxi, nhanh chóng đi đến công ty còn lại, công ty Thụy Hiên.

Kể ra Tổng giám đốc công ty Thụy Hiên này cũng là một người đặc biệt, hồi còn trẻ tại Đà Nẵng sáng lập nên Thụy Hiên, sau đó đem Thụy Hiên giao cho Giám đốc chuyên nghiệp chăm lo, con mình thì đưa vợ đi du lịch khắp thế giới.

Mấy năm nay, Thụy Hiên phát triển càng ngày càng nhanh, hai năm trước đã thành lập thêm một chi nhánh ở Hà Nội.

Mộ Cẩm Vân đã từng đi du học, sau khi về nước từng làm thư ký cao cấp ở Công ty Samsung, sau đó lại từng có 3 năm kinh nghiệm khởi nghiệp, mặc dù khoảng thời gian nửa năm phía sau đó ở Tín Phúc cũng không phải quá tốt, nhưng đối với công ty thật sự muốn tìm kiếm nhân tài mà nói, cũng không tính là gì cả.

Đây là lần đầu tiên Mộ Cẩm Vân gặp Tổng giám đốc Công ty Thụy Hiên, không giống trong tưởng tượng của cô cho lắm, một người hơn ba mươi tuổi, so với Tống Lâm trông có vẻ còn trẻ trung hơn một chút.

Đối phương lật xem hồ sơ của cô, trực tiếp hỏi thẳng luôn hai vấn đề: “Cô Cẩm Vân, xin hỏi cô có yêu cầu gì về mức lương không? Nếu như cô đồng ý, ba năm sau, tôi bằng lòng chia cho cô năm phần trăm cổ phần của công ty, cộng thêm … “

Cô cái gì cũng chưa nói, vậy mà anh ta đã đem các điều kiện đãi ngộ nói ra rồi.

Mộ Cẩm Vân rụt rè hỏi: “Tổng giám đốc Phương, anh không còn vấn đề khác nữa sao?”

“À, có, không biết Tổng giám đốc Lâm liệu có bận tâm việc cô thường xuyên tăng ca hay không?”

“…..”

Trong vòng không đến mười phút, Mộ Cẩm Vân đã bị sự thẳng thắn của Phương Duệ thuyết phục rồi.

Phương Duệ cũng nói, anh ta sẽ không can thiệp vào bất cứ quyết định nào của cô, chỉ cần cô có bất cứ ý kiến gì, anh đều sẽ ủng hộ.

Một người sếp như vậy, cô còn cần kén chọn gì nữa?

Hai người vừa ký xong hợp đồng, thư ký của Phương Duệ tiến vào: “Tổng giám đốc Phương, Tổng giám đốc Lâm đến rồi.”

“Mời anh ta vào.”

Phương Duệ nhếch mày, cười nói với Mộ Cẩm Vân: “cô Lâm, ngưỡng mộ đã lâu.”

Mộ Cẩm Vân còn đang mờ mịt chưa hiểu gì, Tống Lâm đã bước vào, ánh mắt sắc bén nhìn Phương Duệ: “Anh định làm gì?”

“Tổng giám đốc Lâm nói vậy là có ý gì? Tôi không làm gì cả, không tin anh có thể hỏi cô Lâm.”

Phương Duệ nhún nhún vai, khuôn mặt thể hiện vẻ mình vô tội.

Mộ Cẩm Vân mặc dù không biết Phương Duệ muốn làm gì nhưng sợ Tống Lâm hiểu lầm, bèn nói: “Tổng giám đốc Phương quả thật không làm gì cả.”

Tống Lâm hừ lạnh một tiếng, tầm mắt quét tới bản hợp đồng trên tay cô: “Em ký hợp đồng rồi?”

Anh vừa hỏi, lông mày vừa nhăn lại, mặt cũng có chút đen rồi.

Mộ Cẩm Vân hơi sững sờ: “Sao thế? Thụy Hiên rất tốt mà, mấy năm may Thụy Hiên phát triển…”

Tống Lâm quay đầu nhìn cô, vừa định mở miệng, lại nhớ ra đằng trước vẫn còn một kẻ thừa thãi nữa, anh chỉ đành nắm tay cô bước đi ra ngoài.

Mộ Cẩm Vân cảm thấy có chút kỳ lạ, vẫn muốn hỏi xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng chưa kịp mở miệng, Tống Lâm đã nắm tay cô kéo ra ngoài rồi.

Phương Duệ nhìn hai người bọn họ, đưa tay tạm dừng đoạn video đang quay trên điện thoại, sau đó gửi cho một người nào đó đang ở Đà Nẵng dưỡng thai.

“Có chuyện gì thế? Phương Duệ có vấn đề gì sao?”

Mộ Cẩm Vân quay đầu nhìn Tống Lâm, phát hiện nét mặt anh có chút gì đó rất cổ quái.

Cô cảm thấy rất kỳ lạ, nghĩ nghĩ: “Hay là anh không thật sự muốn em ra ngoài tìm việc?”

Tống Lâm kéo cô đi vào thang máy, nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại, anh mới cất tiếng: “Em còn nhớ Triệu Nguyệt Anh không?”

“Em nhớ chứ!”

Năm đó khi cô ở Hà Nội, Triệu Nguyệt Anh là một trong số ít những người đã đối xử tốt với cô.

Nhưng năm đó cô dứt khoát ra đi, cho nên ngay cả tin tức của Triệu Nguyệt Anh cũng cắt đứt luôn.

Tống Lâm nhìn cô một hồi, mới nói: “Cô ấy là vợ của Phương Duệ.”

Mộ Cẩm Vân sững sờ một hồi, sau khi phản ứng lại thật sự rất vui vẻ: “À, cô ấy thế mà lại gả cho Phương Duệ! Hai người đó thật là xứng đôi!”

Triệu Nguyệt Anh trước đây là người rất cẩn thân, lúc mới bắt đầu luôn đứng ở phía sau cô, bất kể là chuyện lớn hay nhỏ, cho nên cô cũng rất bằng lòng dẫn dắt cô ấy.

Nhiều năm như vậy rồi không nghe được tin tức gì của cô ấy, hôm nay biết cô ấy sống tốt như vậy, Mộ Cẩm Vân tất nhiên là rất vui.

Cô phát hiện phản ứng của Tống Lâm rất kỳ lạ, không khỏi cau mày: “Phương Duệ có điểm gì không tốt sao? Có phải anh ta không thật lòng với Triệu Nguyệt Anh không?”

Mộ Cẩm Vân nghĩ tới Triệu Nguyệt Anh, thật sự không hi vọng đường tình duyên của cô ấy không tốt.

“Không phải.” Tống Lâm phản hồi dứt khoát.

Phương Duệ vứt lại công ty đưa Triệu Nguyệt Anh đi du lịch khắp nơi, nếu như vậy còn không phải thật lòng vậy thế nào mới là thật lòng đây?

Nghe thấy lời của Tống Lâm, Mộ Cẩm Vân càng cảm thấy kỳ quái: “Vậy anh sao lại…”

Tống Lâm nhìn cô, không nói nên lời, chỉ có thể nén hơi thở dài: “Không có gì, khi nào em bắt đầu đi làm?”

Anh vừa hỏi , khóe miệng còn hơi nhếch lên, giống như muốn cười, nhưng trông lại hoàn toàn ngược lại.

Mộ Cẩm Vân nhìn anh, cảm thấy buồn cười: “Cái phản ứng này của anh, làm như em cướp mất người yêu của anh vậy.”

Tống Lâm: “….”

Thấy anh không nói nên lời, Mộ Cẩm Vân cũng không trêu anh nữa, dù sao thì chỉ cần không phải là không muốn cho cô đi ra ngoài làm việc, cũng không phải là Phương Duệ có vấn đề, vậy thì cô cũng chẳng lo lắng nữa.

Lí do anh có biểu hiện kì lạ, kiểu gì một ngày nào đó cô sẽ biết thôi.

“Em muốn cùng anh đi cắt chỉ rồi sau đó mới đi đưa tin, chắc là thứ hai tuần sau.”

Cô đang nói thì có tiếng điện thoại trong túi xách vang lên, là một số lạ gọi đến.

Mộ Cẩm Vân nhướng nhướng mày: “Xin chào, tôi là Mộ Cẩm Vân.”

“Chào cô Cẩm Vân, tôi là Lý Triều Cương.

“Tổng giám đốc Cương?”

“Là thế này, tôi rất xin lỗi ban nãy đã chất vấn và nghi ngờ cô, vì sự thiếu hiểu biết đó tôi muốn xin lỗi cô. Năng lực của cô quả thật vô cùng xuất chúng, công ty chúng tôi thật sự không muốn bỏ lỡ một nhân tài như cô, không biết chúng ta có còn cơ hội hợp tác với nhau không?”

Mộ Cẩm Vân cho số điện thoại của Nhân sự bên họ vào danh sách đen, thật ra ý tứ đã rất rõ ràng rồi, nhưng đích thân Tổng giám đốc bên đó gọi điện tới, cô cũng không tiện quá tuyệt tình, nói cho cùng sau này không chừng sẽ có lúc hợp tác.

Cô cười nói: “Tổng giám đốc Cương, thật sự rất xin lỗi, tôi đã ký hợp đồng với Thụy Hiên mất rồi.”

“Thụy Hiên?”

Đầu bên kia hơi sững sờ, nhưng cũng rất nhanh chúc mừng cô: “Chúc mừng cô Cẩm Vân, Thụy Hiên quả thật là một công ty có triển vọng. Thật sự vô cùng tiếc nuối, chúc cô một tương lai tươi sáng, sau này nếu có cơ hội chúng ta cùng nhau đi uống chén trà nhé.”

Toàn là những lời khách sáo, Mộ Cẩm Vân cũng đành khách sáo lại.

Vừa tắt điện thoại, cô nghe thấy Tống Lâm hỏi: “Họ từ chối em rồi?”

Cô cũng không để ý chuyện đó, lắc đầu: “Không phải, là em từ chối họ. Nhưng mà chuyện phỏng vấn lúc sáng, bọn họ đã hỏi em về chuyện của Tín Phúc.”

Nhắc đến Tín Phúc, sắc mặt của Tống Lâm cũng không tốt lắm.

Chuyện đó là do Hạ Như Mộng gây ra, đương nhiên, anh cũng có góp phần đổ thêm dầu vào lửa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.