Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 257: Chap-288




Chương 288

Chương 288: Tôi bỏ qua cho em, em có bỏ qua cho tôi “,”Mộ Cẩm Vân đi tới, giơ tay lên lật văn kiện anh ném tới, giễu cợt: “”Là tôi làm, anh muốn thế nào?””

Cô vừa nói, ngồi trên ghế sô pha đối diện anh, rõ ràng chính là dáng vẻ vô lại.

Cô chắc chắn anh không dám động vào cô.

Tống Lâm nhìn cô, đột nhiên liền cười: “”Không có gì, em thích là được.””

Nghe thấy anh nói, Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn về phía anh, cười lạnh: “”Phải không? Hy vọng tổng giám đốc Lâm luôn có thể rộng lượng như vậy.””

Anh dựa vào ghế sô pha, nhắm hai mắt lại, không muốn nhìn hai tròng mắt lạnh như băng của cô nữa: “” Ừ.””

Thanh âm người đàn ông hơi trầm, tựa hồ rất mệt mỏi.

Mộ Cẩm Vân nhìn anh: “”Nếu anh không muốn tìm tôi tính sổ, vậy thì mời anh đi ra ngoài!””

Cô dùng chữ “” Mời””, Tống Lâm nhếch mép, có phải anh hẳn nên cảm ơn vì cô còn có mấy phần khách sáo hay không?

Anh không nhúc nhích, những ngày qua, anh cảm thấy mệt mỏi trước đó chưa từng có.

Thấy anh không nhúc nhích, Mộ Cẩm Vân cũng không để ý tới anh nữa.

Cô trở về phòng, khóa trái cửa phòng sau thay quần áo.

Hà Nội tháng mười hai lạnh cắt da cắt thịt, bất tri bất giác, cô lại trở về hơn một tháng.

Tuần trước Hứa Thanh Nga đi ra ngoài, gọi điện thoại cho cô, nói chuyện điện thoại khoảng năm phút, hai người căn bản chẳng còn gì để nói.

Thật sự là không biết nói gì, ban đầu Hứa Thanh Nga không nghĩ cô trở về Hà Nội, cũng không nghĩ bởi vì mình mới khiến cho Mộ Cẩm Vân bị kẹt ở Hà Nội.

Chuyện cô lo lắng đều đã giải quyết, nhưng mà cô biết, cô không trốn thoát được, Tống Lâm luôn có biện pháp để cô trở về.

Có lúc cô cũng suy nghĩ, cuộc sống như thế, rốt cuộc tới khi nào mới kết thúc.

Tống Lâm đã lâu chưa từng ngủ sâu như vậy, bên trong cái nhà này có hơi thở Mộ Cẩm Vân.

Anh cũng không biết mình ngủ lúc nào, anh bị lạnh mà thức dậy, mở mắt ra, ghế sô pha chung quanh trừ anh ra không có ai.

Sắc trời ngoài cửa sổ rất tối, anh đè huyệt Thái dương, cảm thấy đầu rất đau.

Hồi lâu, anh đứng dậy đi tới cửa phòng ngủ chính: “”Mở cửa.””

Không có ai đáp lại anh.

Anh lại gõ cửa: “”Mộ Cẩm Vân?””

Vẫn không có người nào đáp lại.

Tống Lâm đạp cửa, nhưng mà cửa phòng rất bền chắc, anh đá một cú, bất quá là gây ra chút tiếng vang, cửa không nhúc nhích.

Anh muốn đi vào, nhưng phát hiện cửa bị khóa trái.

“”Tôi đếm tới ba, nếu em không mở cửa, tôi sẽ sai người phá cửa!””

Vẫn không có người nào đáp lại.

Tống Lâm nhíu mày, anh trở về ghế sô pha, cầm điện thoại ra, gọi điện thoại cho Lý Minh Việt.

Lý Minh Việt cho rằng Tống Lâm hồi tâm chuyển ý, thấy anh điện tới, lập tức nhấn nút trả lời: “”tổng giám đốc Lâm?””

“”Trong vòng mười phút, tìm người đến Hoàng Dương cưa cửa cho tôi!””

“”Cưa cửa?””

May là Lý Minh Việt đi theo Tống Lâm rất lâu,nhưng đối với yêu cầu này vẫn bị giật mình.

“”Cậu không có nghe lầm, chính là cưa cửa!””

“” Được, tổng giám đốc Lâm.””

Cúp điện thoại, trong lòng Lý Minh Việt rất phức tạp, nhưng lời Tống Lâm, anh không dám không nghe.

Suy nghĩ một chút, Lý Minh Việt đích thân tìm người mở khóa đến Hoàng Dương.

Tống Lâm sai anh tìm người cưa cửa, anh không phải không tìm được, chỉ là sợ lại là có liên quan đến Mộ Cẩm Vân, nếu quả thật tìm một người cưa cửa, không chừng đến lúc đó lại ầm ĩ không dứt.

Tống Lâm cúp điện thoại, lại đạp cửa mấy lần.

Nhưng mà người bên trong cũng không đáp lại nửa câu, anh ban đầu tức giận, còn có bất lực, nhưng mà bây giờ, anh lại hơi sợ hãi.

“”Mộ Cẩm Vân?””

Nhà cách âm tốt, Mộ Cẩm Vân ở trên sân thượng, thật ra không nghe thấy gì hết.

Nơi này gió to, cô đứng ở đây, nhưng rất thanh tỉnh.

Lý Minh Việt mang người nhanh chóng đến nơi, Tống Lâm nhìn anh, không nói gì: “”Mở cửa ra!””

Nghe thấy anh nói, Lý Minh Việt vui mừng mình không thật sự tìm người tới cưa cửa.

Người mở khóa vốn muốn hỏi phòng này có phải của anh hay không, nhưng nhìn sắc mặt Tống Lâm, một câu cũng không dám nói.

Liền vội vàng lanh lẹ đất cầm lên công cụ mở khóa, khóa cửa này không dễ mở, người đàn ông kia đứng đó, ánh mắt nhìn anh ta như muốn ăn tươi nuốt sống.

Người mở khóa loay hoay mấy phút, vẫn chưa mở ra được, trời lạnh như thế này, nhưng anh ta bị dọa toát mồ hôi lạnh.

Lý Minh Việt nhìn Tống Lâm, thấy anh sắc mặt rất xấu, đáy lòng âm thầm kêu khổ.

Hai kẻ oan gia này, lần này lại ầm ĩ gì không biết.

“”Cách”” một tiếng, khóa cửa mở ra.

Người mở khóa rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, đẩy ra mới vừa định nói gì, Tống Lâm liền trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Lý Minh Việt cũng không dám đi vào, dẫu sao đây là phòng Mộ Cẩm Vân, vạn nhất thấy cái không nên thấy, cũng không biết có giữ được mắt mình hay không.

Anh lấy tờ tiền mệnh giá lớn từ trong ví tiền cho người mở khóa: “”Cảm ơn nha đại ca.””

Người mở khóa thu tiền, cũng không quay đầu đi thẳng.

Mà trong phòng, Tống Lâm tìm một vòng, mới phát hiện Mộ Cẩm Vân ở sân thượng.

Anh vén lên rèm cửa sổ bị gió thổi bay lên, thấy Mộ Cẩm Vân ngồi ngay lan can sân thượng, sắc mặt anh lập tức xám xịt: “”Em đang làm gì?””

Giọng Tống Lâm cũng không dám nói to, sợ không cẩn thận, liền hù dọa cô.

Nghe thấy tiếng anh, Mộ Cẩm Vân sửng sốt, xoay người nhìn anh.

Cô ngồi ở nơi này một lúc lâu, gió thổi tóc cô hết sức loạn.

Cô nhìn Tống Lâm, đột nhiên cười lạnh: “”Nơi này là lầu hai mươi ba, anh nói xem, tôi nhảy xuống, tỷ lệ hôn mê lớn, hay là chết lớn ?””

Cô vừa nói vừa cười, nửa thật nửa giả.

Tống Lâm nghe mà kinh hồn bạt vía, đầu ông ong ong đau đớn, trong đầu trống rổng.

“”Đừng quậy nữa, trở về đi.””

Anh cắn răng, muốn đến gần cô.

Mộ Cẩm Vân nhìn anh: “”Anh mà tới gần, tôi sẽ nhảy xuống.””

Cô vừa dứt lời, cả người Tống Lâm cứng đờ.

Anh chăm chm8 nhìn cô, cả người căng thẳng.

Đến bây giờ vẫn chưa từng có khoảnh khắc sợ như vậy.

Anh cắn răng, âm trầm trầm nhìn cô: “”Mộ Cẩm Vân, em dám nhảy xuống, tôi cũng dám khiến những người khác chôn theo em.””

Mộ Cẩm Vân ngẩn ra, gió thổi tóc cô, cô giơ tay lên vén lại: “”Tôi chết rồi, không quản được nhiều như vậy.””

Cô nói rất nhẹ, gió thổi qua liền bạt đi, khiến người nghe thấy, cô tựa hồ thật không muốn sống.

“”Mộ Cẩm Vân!””

Anh đột nhiên quát to một tiếng, Mộ Cẩm Vân quay đầu nhìn anh, đột nhiên thanh tỉnh chưa bao giờ có: “”Tống Lâm, thật ra thì như vậy thật sự rất không có ý nghĩa.””

“”Vậy em muốn thế nào?””

Anh nhìn cô, định thừa dịp cô không chú ý lách tới bên cạnh cô.

Mộ Cẩm Vân cười một tiếng, hút một hơi thuốc, híp mắt nhìn cách đó không xa: “”Thật ra thì tôi cũng không biết.””

Mấy ngày nay cô luôn đang suy nghĩ, cô làm sao thất bại như vậy, làm người, sống một lần, cái gì cũng không có.

Tống Lâm dời một bước lên trước: “”Em hận tôi như vậy, em lại để cho tôi tiếp tục sống sao?””

Nghe thấy anh nói, Mộ Cẩm Vân lại nhìn anh: “”Không muốn hận, quá mệt mỏi.””

Anh ngẩn ra, ngàn vạn lần không ngờ, cô bây giờ, ngay cả hận cũng không muốn hận anh.

Tống Lâm đứng ở đằng kia, lần đầu tiên cảm thấy mấy phần mờ mịt.

Anh không phải là sai rồi sao?

Nhưng mà đó cũng chỉ là ảo giác trong nháy mắt, anh làm người, đến bây giờ vẫn chưa từng có lúc buông tay.

Tỉnh hồn lại, anh nhanh chóng đưa tay ra, chặn ngang ôm người xuống.

Mộ Cẩm Vân ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn anh, cười lạnh nói: “”Anh ôm tôi xuống làm gì?””

Trong mắt cô có gai, lúc nhìn anh có thể đâm anh, cả người toàn là máu.

Tống Lâm không lên tiếng, gương mặt anh âm trầm.

Anh ôm người vào trong phòng, giơ tay lên ném cô lên giường, cúi người bấu tay chân của cô: “”Em rốt cuộc muốn thế nào?””

Lúc anh hỏi lời này, thanh âm ách lại trong cổ họng.

“”Lời này hẳn là tôi hỏi anh mới đúng.””

Anh hơi chán nản, buông lỏng cô, xoay người đạp bay cái ghế trước bàn trang điểm: “”Tôi muốn thế nào? Tôi có thể làm gì? Em mau nói cho tôi, Mộ Cẩm Vân, em còn muốn tôi như thế nào?””

Anh rống giận, cuồng loạn giống như một người điên.

Mộ Cẩm Vân bị anh nhéo cổ áo, cô nháy mắt, nước mắt chảy ra, cô giơ tay lên lau, mở miệng, thanh âm tựa như bị cái gì chặn lại: “”Tôi cũng không muốn hận anh, tại sao anh không thể buông tha tôi?””

Cô mấp máy: “”Trừ phi ép tôi chết, anh mới có thể buông tha cho tôi sao?””

“”Tôi bỏ qua cho em, em có bỏ qua cho tôi?””

Anh nhìn cô, cặp mắt là đỏ ngầu dọa người.

Một giây kế tiếp, anh đột nhiên cúi đầu, hung hãn cắn đầu vai cô.

Anh là dùng hết sức, Mộ Cẩm Vân đau đớn hít sâu một hơi, cuối cùng không nhịn được, cô không khỏi giơ tay lên đẩy anh: “”Anh muốn làm gì! Anh buông tôi ra! Buông tôi ra!””

Anh nghe thấy cô nói, ngược lại không nhả, mà là lại tăng thêm mấy phần sức lực.

Mộ Cẩm Vân đau đến cơ hồ ngất đi, lúc này, anh mới buông lỏng cô.

“”Đau không?””

Cô nhìn anh, cả người cũng phát run: “”Anh điên rồi sao, Tống Lâm?””

Cô vừa nói, kéo cổ áo mình xuống, cho anh xem động mạch cảnh: “”Anh có bản lãnh như vậy, tại sao không cắn nơi này?””

“”Tôi có bản lãnh? Tôi nếu là có bản lãnh đặc biệt, tôi có thể có em trong tay không? Dự án hàng ngàn tỷ của tôi, em phá hủy là phá hủy, tôi có trách em câu nào không? Vậy mà em đặc biệt đi tìm chết?””

Anh điên thật rồi, nhớ đến cô vừa rồi ngồi đó trên lan can, cả người anh như phát điên.

Anh không nỡ đánh cô, chỉ có thể trút giận lên đồ đạc trong phòng.

Bàn trang điểm trực tiếp bị anh phá hủy, anh nện tấm gương bàn trang điểm một quyền, thủy tinh bể tan tành đâm vào trên tay anh, máu tươi chảy xuống, nhưng anh tựa như không có cảm giác.

“”Ban đầu là em yêu tôi trước, Mộ Cẩm Vân, bây giờ em không thể nói không yêu thì không yêu nữa, tôi Tống Lâm cả đời này cái gì cũng có thể, duy nhất không chính là buông tay em! Cho dù em chết ở trên tay tôi, tôi cũng sẽ không buông tay em! Em dẹp ý niệm này đi!””

Nghe thấy anh nói, Mộ Cẩm Vân cảm thấy mình cũng điên rồi.

Thấy anh cúi người muốn ôm mình, cô trực tiếp nhấc chân đạp tới: “”Anh cút ngay! Anh dựa vào cái gì, Tống Lâm! Tên điên này, anh cút ngay cho tôi!””

Anh cũng không tránh, hai chân cô đạp anh, ngay tại vị trí bụng dưới.

Mộ Cẩm Vân mất khống chế, khí lực rất lớn, hai chân đá vào bụng dưới của anh, đau đớn giống như mấy ngàn cây kim đồng thời chích vào.

Nhưng mà đau hơn nữa, cũng không có đau lòng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.