Chương 235
Chương 235: Thật xin lỗi, là tớ quá ích kỷ “,”Tống Lâm cũng không đuổi theo, cứ như vậy mà nhìn cô và Hứa Thanh Nga đi vào trong thang máy.
Chỉ là bên trong đôi mắt kia như giăng thành từng đám mây đen, âm trầm đáng sợ.
Mộ Cẩm Vân kéo Hứa Thanh Nga vào thang máy, cô có thể cảm giác được tầm mắt của Tống Lâm. Vừa đứng vào bên trong, cô ngẩng đầu theo bản năng, tầm mắt đối diện thẳng tắp với đôi mắt đen kia.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, cô có thể nhìn thấy rõ ràng sự tức giận ngập trời bên trong đáy mắt của Tống Lâm.
Cho dù cách nhau mười mấy mét, cô vẫn không khỏi run lên.
May mắn là cửa thang máy nhanh chóng khép lại, ngăn chặn hết thảy, cuối cùng cũng không thấy ánh mắt của người kia nữa
Nhìn cửa thang máy khép lại, Tống Lâm mới xoay người trở về phòng.
Anh nhìn thoáng qua hộp thuốc ở tủ đầu giường, gương mặt lạnh lùng lấy hộp thuốc lên, sau đó nhấc chân đi đến bên cửa sổ sát đất ngoài ban công.
Tháng chín ở Hòa Bình lạnh hơn Hà Nội nhiều, gió thổi qua mặt khiến người ta không thể nào không tỉnh táo.
Mộ Cẩm Vân không thích mùi thuốc lá, hai người ở bên nhau một năm, anh dường như không hút thuốc trước mặt cô.
Nhưng mà trong khoảng thời gian ba năm này, mỗi một ngày anh đều không rời tay khỏi thuốc lá.
Tống Lâm không biết rõ rốt cuộc là cảm giác gì. Lúc trước có ý với Mộ Cẩm Vân, tám phần là vì bức tranh kia của ông ngoại cô.
Trước Mộ Cẩm Vân, anh xác thật chưa từng có một người phụ nữ nào khác.
Nhưng mà cái đêm đó, là cô tự mình đi vào
Có một số thứ luôn như vậy, chưa từng tận hưởng sẽ có thể nhịn được, nhưng mà một khi đã tận hưởng rồi, sẽ phát hiện ra sự tự chủ của mình không tốt giống như trong tưởng tượng.
Huống chi, đối với anh mà nói, Mộ Cẩm Vân cùng lắm chỉ là một con diều trên tay mình, cô bay không được bao xa.
Nhưng rồi có một ngày, con diều này mượn tay anh cắt đứt sợi dây, bay đi không thấy tăm hơi đâu cả.
Đầu sợi dây kia còn nằm lại trên tay anh, tóm lại là bản thân mình đã từng sở hữu, đột nhiên không thấy đâu nữa, trong lòng vô cùng khó chịu.
Đúng, khó chịu.
Hắn vẫn luôn cảm thấy như vậy, cho đến vừa rồi, lúc cô cười nói với anh rằng mình đã hanh phúc vui vẻ như thế nào trong khoảng thời gian ba năm rời khỏi hắn, anh lại phát hiện ngoại trừ khó chịu và áp lực ở ngoài ra, còn có một chút cảm xúc khác hiện lên.
Từ trước đến nay anh luôn khinh thường tình cảm, nhưng không có nghĩa là anh không hiểu.
Hắn không ngờ rằng sẽ có một ngày, bản thân mình sẽ đi yêu một cô gái.
Mà cô gái này, trước sau lại cứ không biết tốt xấu.
Nếu đã như vậy, anh cần gì phải phải khách khí với cô?
Hứa Thanh Nga là trực tiếp chạy từ phòng thí nghiệm tới, tiền taxi còn chưa trả, tài xế còn đang đứng ở cửa khách sạn.
Thang máy đi xuống lầu một, cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua Mộ Cẩm Vân đang dựa vào vách thang máy: “Còn đi được không?”
Nghe được giọng nói của cô, Mộ Cẩm Vân gật đầu, để tay lên vai Hứa Thanh Nga đi ra ngoài.
Tài xế nhìn thấy Hứa Thanh Nga mới nhẹ nhàng thở ra: “Cô gái, cô cứ bảo tôi chờ là được, đột nhiên chạy trốn như vậy, tôi lớn tuổi rồi, ăn được miếng cơm cũng không ngon.” Hứa Thanh Nga nhìn ông một cái, “Lát nữa con gửi chú gấp đôi tiền xe.”Cô có một khuôn mặt rất lạnh lùng, thời điểm như thế này cực kỳ không thích nhiều lời vô nghĩa.
Tài xế nghe cô nói như thế, lại nhìn về phía Mộ Cẩm Vân đang chật vật, cũng có chút ngại ngùng: “Không có gì, ai lại không có lúc khó khăn chứ! Cô gái làm việc cũng không dễ dàng gì, con gái tôi cũng lớn không khác các cô mấy.”
“Cảm ơn.”
Mộ Cẩm Vân nhìn thoáng qua tài xế, yếu ớt nói một tiếng.
Tài xế cười ha ha, khởi động xe, trong xe cực kỳ yên tĩnh.
Hai mươi phút sau, xe mới dừng lại ở trước chung cư.
Hứa Thanh Nga trực tiếp trả cho tài xế hai trăm tệ, sau đó đỡ Mộ Cẩm Vân xuống xe.
Mở cửa, Hứa Thanh Nga đưa tay tới một khoảng không nào đó mở đèn lên, sau đó mới quay đầu lại nhìn về Mộ Cẩm Vân đang dựa vào tường cởi giày: “Có thể tắm rửa được không?”
“Ừm.”
Cô khó chịu, còn nôn hai lần rồi, không muốn mở miệng.
“Đi tắm rửa trước đi, để tớ nấu một ít cháo trắng cho cậu.”
“Được.”
Thấy cô mở miệng, Hứa Thanh Nga liền biết lúc này cô nhất định không dễ chịu gì.
Mộ Cẩm Vân trực tiếp đi vào phòng tắm, nước ấm từ vòi hoa sen chảy xuống, cô mới cảm thấy không còn khó chịu như trước nữa.
Mùi rượu trên người rất nặng, cô súc miệng hai lần vẫn không hết mùi.
Cuối cùng cô cũng mặc kệ, tùy ý để hương vị kia dính trên người mình.
Chuyện nửa giờ trước không ngừng tái hiện lại trong đầu cô, Mộ Cẩm Vân nhắm mắt lại đứng dưới vòi hoa sen, hơi thất thần.
Hứa Thanh Nga bật lửa nấu cháo, nhìn nồi cháo đang sôi, thời gian đã trôi qua hơn ba mươi phút, nhưng mà Mộ Cẩm Thần còn chưa ra khỏi phòng tắm.
Cô nhíu mày, vặn nhỏ lửa lại, nhấc chân đi vào phòng tắm.
Cửa không khóa, cô đẩy một cái là có thể mở.
Nhưng Hứa Thanh Nga vẫn gõ cửa: “Cẩm Vân?”
Tiếng nước có hơi lớn, lúc đầu Mộ Cẩm Vân không nghe được tiếng của Hứa Thanh Nga, cho đến khi Hứa Thanh Nga gõ cửa cô mới nghe rõ.
Phục hồi lại tinh thần, cô khóa nước, “Sao vậy?”
“Cháo nấu xong rồi, cậu đừng tắm lâu như thế.”
“Ừm.”
Cô lên tiếng, lấy khăn lông lau khô nước trên người mình, sau đó bọc áo tắm dài trực tiếp đi ra ngoài.
Tóc ướt đẫm xõa ở phía sau, Hứa Thanh Nga nhìn mái tóc dài ướt đẫm của cô, nhăn mày: “Cậu cứ để tóc như vậy sao?” Cô quay đầu nhìn thoáng qua, “Cứ để vậy đi.”
Cô không có sức lực đi sấy khô nó.
Nói xong, Mộ Cẩm Vân nhấc chân đi về phía phòng bếp: “Cháo nấu xong rồi chứ?”
Ở trong phòng Tống Lâm, cô đã nôn ra hai lần. Vốn dĩ trước bữa tiệc cô đã chưa ăn gì, còn nôn ra hai lần, dạ dày sớm đã trống rỗng.
Bây giờ Mộ Cẩm Vân không những cảm thấy đau đầu mà còn cảm thấy đau dạ dày.
Ba năm nay, mặc dù có chút thành tựu, nhưng mà quá trình cũng không phải đơn giản, xã giao không tránh khỏi việc phải uống rượu, công việc cũng bận tới bận lui, ít nhiều gì cùng hình thành một vài tật xấu.
Có một lần cô bị thủng dạ dày phải đưa vào bệnh viện. Sau đó Hứa Thanh Nga và mẹ cô luôn trông chừng dạ dày của cô, chăm sóc nửa năm mới tốt lên một chút.
Từ trong miệng Đàm Ngọc Tiêu, Mộ Cẩm Vân biết được hôm nay cô đã uống khoảng ba ly rượu vang, điều đầu tiên nghĩ đến là cái dạ dạy mỏng manh của cô.
Cháo trắng được nấu khoảng bốn mươi phút, gạo đã chín nhừ, sền sệt mềm dẻo tỏa ra hương thơm. Mộ Cẩm Vân múc một chén, bưng lại ghế sô pha từ từ ăn.
Hứa Thanh Nga đứng ở bên cạnh nhìn cô trong chốc, xoay người đi rồi cầm một cái khăn lông và máy sấy quay lại.
“Cậu ăn cháo đi, đừng có lộn xộn.”
Thấy cô quay đầu, Hứa Thanh Nga đè bả vai cô lại.
Mộ Cẩm Vân cũng không lộn xộn nữa, chỉ là cười nhẹ một cái: “Sự chăm sóc này của tổng giám đốc Nga thật sự khiến tớ được chiều mà sợ đó.”
“Là tớ sợ cậu bị bệnh sẽ không có ai lo chuyện công ty thôi.”
Mộ Cẩm Vân cười cười, múc một muỗng cháo.
Cháo này vừa mới được nấu xong, thật sự rất nóng, cô ăn mười mấy phút mới hết, tóc cũng đã được Hứa Thanh Nga sây khô tám phần.
Hứa Thanh Nga cất máy sấy tóc đi, Mộ Cẩm Vân đứng dậy múc thêm một chén cháo.
Hai người ngồi sô pha, không một ai lên tiếng nói chuyện. Trong phòng khách chỉ có tiếng thìa chạm vào chén lúc Mộ Thời Cẩm ăn cháo.
Qua một lúc lâu sau, Mộ Cẩm Vân ăn xong hết chén cháo thứ hai, để chén không vào trong bồn rửa.
Cô đi ra cầm một cái gối ôm, ôm vào trong ngực, nhìn Hứa Thanh Nga ở bên cạnh: “Tớ xin lỗi.”
“Xin lỗi cái gì? Dành Dành không có tớ còn có người khác, nhưng mà nếu không có cậu, vốn đầu tư ở đâu ra? Con đường hợp tác này mở rộng như thế nào?” Bình thường Hứa Thanh Nga rất độc miệng, nhưng mà tới lúc này, một câu khó nghe cô cũng nói không nên lời.
Mộ Cẩm Vân giơ tay lên che mắt lại: “Tống Lâm sẽ không từ bỏ ý đồ như vậy.”
Một năm ở bên nhau kia, cô ít nhiều gì cũng biết thủ đoạn của Tống Lâm.
Nếu anh có thể tìm tới, tức là anh đã tính toán xuống tay với cô.
“Vừa nãy anh cho tớ một lựa chọn, quay lại với anh, anh sẽ bỏ qua chuyện cũ.” Nói tới đây, giọng của cô có chút nghẹn ngào: “Nhưng mà tớ lựa chọn không quay lại, thật xin lỗi, là tớ quá ích kỷ.”
“Phì…” Hứa Thanh Nga đột nhiên cười nhạo một tiếng, sờ soạng lấy một hộp thuốc lá từ bên trong ngăn kéo của bàn trà tra, rút một điếu thuốc rồi cúi đầu châm lửa, “Con người ai cũng ích kỷ, Dành Dành không phải do một mình tớ dốc sức. Bàn đến về công sức, tớ không bỏ ra bằng cậu, có thể đi được đến hôm nay, đều là cậu liều mạng từng chút một.”
“Thanh Nga…” Biết cô muốn lên tiếng, ngón tay kẹp điếu thuốc của Hứa Thanh Nga nâng lên, “Cậu đừng vội, nghe tớ nói xong đã.”
Cô hút điếu thuốc một hơi thật sâu, sau đó mới tiếp tục nói: “Cậu cũng biết đó, tớ không có chí lớn, tính cách cũng không tốt. Rõ ràng Dành Dành là của hai chúng ta, nhưng tất cả những chuyện khó giải quyết tớ đều ném cho cậu, bạn thân lại trốn trong phòng thí nghiệm hưởng thành quả. Bệnh đau bao tử của cậu từ đâu mà ra, tớ cũng không cần nói nữa. Lúc trước cậu tới tìm tớ, kỳ thật tớ cũng không nghĩ sẽ làm ra được cái gì. Chỉ là quá trình chờ đợi quá dày vò, tớ cũng là ích kỷ mà muốn bản thân mình tốt hơn một chút.”
“Tớ biết cậu toàn tâm toàn ý muốn khiến Dành Dành phát triển lớn mạnh, trên thực tế cậu cũng đã thành công. Bây giờ đưa Dành Dành ra thị trường, giá trị con người của chúng ta cùng tăng lên vài phần. Cẩm Vân, thật sự tớ thấy rất đủ rồi.”
Cô híp mắt, nở nụ cười: “Tớ có thể vì anh ấy mà làm nhiều chuyện như vậy, tớ thấy rất đủ, Cẩm Vân.” Mộ Cẩm Vân nhìn cô, cuối cùng cũng cười một cái: “Tớ cũng thấy rất đủ.”
Hai người các cô chiếm tám mươi phần trăm cổ phần của Dành Dành. Lúc trước Mộ Cẩm Vân bán của cải lấy tiền mặt, dành hơn một ngàn vạn để sáng lập Dành Dành. Sau đó nếu không phải không xoay sở được vốn, hai mươi phần trăm cổ phần kia cũng không cần nhường đi.
Với những người khác, Mộ Cẩm Vân đều không cảm thấy bản thân mình có lỗi với họ. Ba năm nay, cô đã dốc hết sức, bây giờ giá trị của Dành Dành đã tới gần ba trăm năm mươi tỷ. Số tiền lúc trước bọn họ đầu tư vào đã tăng gấp mười, cô đã làm đủ tốt rồi.
Người duy nhất cô cảm thấy có lỗi là Hứa Thanh Nga, cho dù cô ấy đẩy hết công lao len người cô, nhưng vì nghiên cứu để phát minh sản phẩm mới mà gần hai tháng nay, Hứa Thanh Nga đã phải chạy tới chạy lui giữa phòng thí nghiệm và căn cứ.
Cô và Hứa Thanh Nga đều không dễ dàng gì. Bây giờ lại vì cô, Dành Dành đành phải sụp đổ. Ngoại trừ không cam lòng và phẫn hận, Mộ Cẩm Vân cũng chỉ có áy náy.
“Vậy đi, trên thế giới này không có chuyện gì là hoàn mỹ. Bây giờ giá trị con người của cậu cũng lên tới vài trăm tỷ, ở bất cứ chỗ nào cũng sống tốt cả. Đừng suy nghĩ nữa, đi ngủ sớm một chút, không thể để lúc địch đánh tới đây, chúng ta lại tước vũ khí đầu hàng trước được.”
Cô nói xong, dập tắt điếu thuốc, đứng dậy vỗ vỗ Mộ Cẩm Vân.
Mộ Cẩm Vân cong môi, xoay người nhìn bóng dáng cô: “Thanh Nga.”
“Hửm?”
Hứa Thanh Nga quay đầu, lông mày nhướng lên, đôi mắt dưới mái tóc ngắn phát sáng.
“Nếu có một ngày, bên cạnh Lương Nhân Nghị có người phụ nữ khác, cậu vẫn còn yêu anh ấy không?”
Nghe được lời của cô, Hứa Thanh Nga cúi đầu, vừa cong môi vừa cười trả lời: “Yêu chứ. Thế nhưng tớ yêu anh ấy, thì có liên quan gì với anh ấy đâu?”
“Được rồi, ngủ ngon.”
Cửa đóng lại, Hứa Thanh Nga trở về phòng mình.
Mộ Cẩm Vân ngồi ở đó, trong đầu tràn đầy câu nói kia của Hứa Thanh Nga: Yêu chứ. Thế nhưng tớ yêu anh ấy, thì có liên quan gì với anh ấy đâu?
Con người không phải thánh nhân, yêu hận tình thù, chẳng ai biết cách khống chế nó.
Nhưng cô luôn có thể khiến cho bản thân, không cần phải hèn mọn như thế.”