Phù Mộng Cựu Bút

Chương 1: Tiết tử




Beta: Daisy

Chùa Quy Diệp có toàn bộ mẫu đơn tốt nhất kinh đô, trước đài dưới bậc, bên cửa sổ ngoại viện, những cây ngụy tử diêu hoàng* đẹp đẽ xanh tươi che trời lấp đất, đảo khách thành chủ lan ra xâm nhập khắp chùa, bén rễ, vây quanh, tựa như chúng nó mới là chủ nhân thật sự của ngôi chùa tàn bại hoang phế này, những bức tường cũ, Phật cổ chẳng qua là kẻ hèn bày biện để làm nổi bật sinh khí bừng bừng của chúng.

*Ngụy tử, diêu hoàng: mẫu đơn tím và vàng, được đặt theo họ của người tìm ra nó.

"Bùi lang, tới đây, mau tới nào."

Tiếng cười thanh thúy như hoàng oanh từ cửa chùa hoang vắng kia truyền đến, theo mà đến còn có những tiếng bước chân nhẹ nhàng, một hồng y nữ tử váy áo rực rỡ từ nửa cánh cửa chùa nghiêng ngả vòng tới, tóc nàng đen dài, da trắng như tuyết, môi anh đào, mặt mày vui vẻ, màu son tô vẽ khiến nàng nhìn qua luôn có nét đang cười, trên cánh tay đeo một cái vòng bạc, một bộ ngực sữa trắng nõn thoắt ẩn thoắt hiện.

Nàng trốn sau một bụi mẫu đơn, nửa người lộ ra, đôi mắt xinh xắn long lanh như nước nhìn tình lang đang sốt ruột bước đuổi theo sau.

Nhìn cử chỉ của nàng, giống như một nữ nhân phong trần.

Thư sinh tuấn tú y phục xanh lá vòng qua một vườn muôn hồng nghìn tía ôm nàng vào trong ngực, kề sát vào gò má nàng, tựa trêu đùa tựa oán giận nói: "Nhạn Nương, chẳng dễ gì mẹ nuôi nàng mới gật đầu đồng ý cho nàng ra ngoài, sao lại tới một ngôi chùa hoang chứ? Phía trước lá rụng chồng chất, chắc hẳn đã lâu không có ai tới cung phụng dâng hương."

Nhạn Nương cười duyên nói: "Bùi lang muốn ngắm mẫu đơn, mẫu đơn nơi này còn nhiều hơn mấy danh viên trong kinh, chàng nhìn một lần cho đã mắt."

Ánh mắt thư sinh lưu luyến trên mặt nàng: "Dung nhan của Nhạn Nương còn hơn vô số mẫu đơn trên đời, sao ta còn thấy được mẫu đơn trông như thế nào chứ?"

Nhạn Nương chớp mắt, nhẹ trách mắng: "Thư sinh lại tuỳ tiện như lãng tử, chỉ toàn nói lời êm tai dỗ người ta vui vẻ."

Thư sinh chính trực mà phản bác: "Là lời từ đáy lòng, Nhạn Nương lại không tin ta." Cúi đầu nhìn môi đỏ của giai nhân, say mê nói: "Nhạn Nương thật không giống người thường, nhìn nàng trang điểm không giống nữ tử khác trong kinh."

Nhạn Nương rũ mắt xuống, xoa nhẹ khuôn mặt mình, khẽ thở dài: "Chẳng qua là phong cách thời trước, hiện giờ đã đổi mới, ta và các nàng bất đồng, ta chỉ là một người lỗi thời thôi."

Thư sinh cười nói: "Người xưa mới tốt, y phục nên mới, người nên hoài niệm, chả trách ta mới gặp Nhạn Nương đã thấy quen mặt, có lẽ là ta và Nhạn Nương kiếp trước có quen biết."

Nhạn Nương vùi đầu trong ngực thư sinh, lấy tay che mặt, thê lương nói: "Ta là nữ tử phong hoa, chẳng qua cùng Bùi lang tham hoan một buổi, đến chồng hờ vợ tạm cũng không tính. Bùi lang ngày khác có niềm vui mới bên gối, làm sao còn nhớ rõ người xưa là ta."

Thư sinh vội chỉ lên trời mà thề: "Trên trời dưới đất làm chứng, Bùi Chấp ái mộ Nhạn Nương, nguyện mãi mãi đối tốt, không dám tương phụ, đời đời kiếp kiếp, thế thế bên nhau."

Nhạn Nương vui đến phát khóc, duỗi tay kéo thư sinh nói: "Ta không phải người được săn sóc yêu thương, không đành lòng kêu chàng thề, ta thích nghe lời thề của Bùi lang, vào tai ta, khắc ghi trong lòng ta, dù sống hay chết ta chỉ nhớ đến Bùi lang, sẽ không quên chàng."

Thư sinh áy náy trong lòng, nói: "Khi trở về ta nhất định cầu mẫu thân rước Nhạn Nương về nhà, chỉ là, không thể cưới Nhạn Nương làm thê......"

Nhạn Nương vươn ngón tay che miệng hắn: "Ta chỉ là một kỹ nữ, nào có thể làm thê, được Bùi lang chuộc về đã là may mắn trời ban, ta không dám ước nguyện gì hơn."

Hai người ở vườn hoa mẫu đơn ôm nhau, hôn môi triền miên, thì thầm tâm sự với nhau, nói mãi không hết nhu tình, nói mãi không vơi mật ý. Nhạn Nương cảm thấy mỹ mãn mà dựa vào trong lòng thư sinh, môi đỏ ướt át câu hồn đoạt phách, nàng chỉ vào một đóa mẫu đơn nở đỏ rực, đầu lưỡi nhẹ lướt qua răng, nhả khí như lan ở bên tai thư sinh, dụ hoặc nói: "A lang, ngắt đóa mẫu đơn kia, cài trâm cho ta được không?"

Thư sinh thần hồn điên đảo, đáp: "Được, ta vì Nhạn Nương làm trâm hoa."

Đoá mẫu đơn ngàn cánh như bướm, đỏ như lửa, diễm như máu, mỗi đóa hoa đều giống như được người tinh tế chăm sóc, dày nặng như vậy, nồng đậm như vậy, cành hoa cũng không thể thừa nhận trọng lượng của nó, khó khăn mà nâng, run run mà đỡ.

Thư sinh thầm nghĩ: Thường nói mẫu đơn đỏ rực một phương là có người khuynh quốc khuynh thành ở đó, ngôi chùa hoang vắng này không người lo liệu, thế mà có thể nở đẹp như vậy.

Hắn vừa nghĩ vừa duỗi tay đi ngắt hoa, ngón tay mới vừa chạm đến cuống hoa thì cảm thấy hơi đau đớn, nghi hoặc: Mẫu đơn sao lại có gai chứ? Xoa xoa đầu ngón tay không thấy khác thường gì, cười mình đa nghi, tay nắm lấy cành hoa định ngắt thì bất chợt có bàn tay lạnh lẽo bắt lấy cổ tay của hắn.

"Bùi lang quân, mẫu đơn chùa Quy Diệp không thể tùy ý bẻ được."

Giọng nói này có đôi chút khàn khàn, không nhanh không chậm, mềm mại như tơ lụa thượng hạng, điểm thêm chút lười biếng, nghe phong tình đến vô hạn. Thư sinh sửng sốt nhìn theo cổ tay trắng nõn kia nhìn qua thì tức khắc cứng người vì sợ hãi.

Bên bụi hoa không biết từ khi nào có một nữ tử đứng đó, mặt đẹp như hoa, mặt mày tựa bình thường, lại tựa diễm sắc tận xương, một tay nàng túm lấy cổ tay hắn, tay kia cầm một lồng đèn lưu li, ban ngày ban mặt cũng thắp một ngọn nến, váy áo thêu những đoá mẫu đơn, những đoá mẫu đơn đó tựa như nở ra trên váy nàng, nhìn kỹ mới biết là hoa thêu, không biết dùng kỹ xảo gì mà lại sinh động như thật.

Thư sinh vội tránh khỏi tay nàng, mặt đỏ lên, chắp tay thi lễ bồi tội: "Vị nương tử này thứ lỗi, mỗ không phải người vô lễ ngắt cành bẻ hoa lung tung, chỉ cho rằng chùa hoang vô chủ, vậy nên mới động tay."

"Người không biết không có tội." Nữ tử thu tay lại đi ra khỏi bụi hoa, nâng cao lồng đèn, nhìn về phía Nhạn Nương nhẹ nhàng cười.

Nhạn Nương không để ý tới, giọng điệu thê lương: "Lang quân đến cả hoa cũng không muốn hái cho ta sao?"

Thư sinh vội kêu lên: "Hoa ở đây cũng không phải là vật vô chủ, hay là ta mua một cành khác cài hoa cho nàng."

Nhạn Nương thương tâm nói: "Lang quân thì nguyền sống chết vì ta, lời nói còn văng vẳng bên tai vậy mà đến hoa cũng không chịu ngắt cho ta."

Thư sinh biện giải: "Nhạn Nương, không phải là ta không muốn mà là gia chủ không cho."

Nhạn Nương lấy tay che mặt khóc nói: "Lang quân lại tin nàng ư, nơi này chẳng qua là một ngôi chùa hoang, nàng lại là nữ tử, sao có thể là chủ một ngôi chùa?"

Thư sinh nghe xong lời này cũng ngẩn ngơ, lấy lại tinh thần, nữ tử sao lại có thể là chủ một ngôi chùa hoang?

Hắn xoay người nhìn nữ tử cầm đèn đứng cạnh vườn mẫu đơn, ánh đèn lập loè, hoa đỏ diễm lệ, nhìn thật quái dị.

Thư sinh nuốt nước miếng, lia mắt nhìn quanh bốn phía, bảo điện rách nát, tượng phật Di Lặc toạ đài sen mục nát hơi có ý cười, dấu vết bong ra từng mảng ở trên mặt nhìn như vệt nước mắt, làm nụ cười chẳng còn hỉ chỉ còn bi; tứ thiên vương đứng ở hai bên; đoạn tường ngoài điện đổ nát, chuông sớm chôn vùi trong bùn bị hoa mẫu đơn phủ lên che giấu; cành lá tươi tốt bên kia nửa che nửa lộ một cái giếng, thùng nước trên giếng lại không thấy bị hư hỏng, lắng nghe một chút có tiếng mõ khẽ vang ra.

Dù là ban ngày ban mặt lông tơ khắp người thư sinh cũng dựng hết lên, hắn lui về phía sau một bước, bảo hộ Nhạn Nương sau người.

Nữ tử cười, nói: "Bùi lang quân hiểu lầm, trong chùa tuy vắng khách hành hương, nhưng lại không phải chùa hoang. Đúng là ta không phải chủ chùa, có điều ta sống nhờ ở đây."

Thư sinh nghe vậy tuy lòng còn nghi ngờ, cuối cùng vẫn thở phào nhẹ nhõm.

Nhạn Nương cách hắn một trượng, cúi đầu ôm hai vai: "Lang quân bỏ qua nàng, vì ta hái hoa, cài lên tóc ta, được không?"

Thư sinh khó xử, nói: "Nhạn Nương, đã không là chùa hoang, không được chủ cho phép mà vẫn hái hoa sẽ thất lễ."

Nhạn Nương càng thương tâm: "Chẳng qua trong muôn vàn mẫu đơn lấy có một càng, a lang vì sao lại ra sức khước từ, sao lại không chịu?"

Thư sinh đuổi theo, Nhạn Nương vẫn không để ý tới hắn, mặc kệ hắn luống cuống thế nào, vẫn đưa lưng về phía hắn.

"Nhạn Nương, không phải ta không chịu, chờ ta tìm chủ trì hỏi xem có thể ngắt một cành không đã nhé?"

Nhạn Nương lắc đầu, ưu tư nói: "A lang là muốn phụ ta?"

Thư sinh chấn động, nghẹn giọng nói: "Chỉ là một cành hoa, Nhạn...... Nương, sao...... sao lại nói những lời này? Đây...... căn cứ vào đâu mà nói?"

Nhạn Nương lại lui một bước trông giống như nhạn lạc đàn, nàng nói: "Lang quân luôn thoái thác lấy cớ, không chịu đáp ứng ta, chẳng phải là Bùi lang phụ lòng ta?" Dứt lời nàng chạy vội đi, bóng dáng trong giây lát liền biến mất ở sau bụi hoa.

"Nhạn Nương!" Thư sinh trợn mắt há hốc mồm, hơi giật mình liền đuổi theo.

Hoa thơm cỏ lạ thi nhau đua nở, cành lá đan xen, đi vài bước thì đến đường cụt, đừng nói không thấy người, đến đường còn tìm không được, nhìn quanh nơi này chỉ toàn là mẫu đơn, một đóa lại một đóa nở đến làm càn, bừa bãi đoạt người.

Thư sinh vòng tới vòng lui lại vòng về chỗ cũ, y phục cũng đẫm mồ hôi, nữ tử cầm đèn kia cũng không thấy tăm hơi khiến lòng bỗng thấy sợ hãi, lấy ống tay áo nhẹ lau mồ hôi rồi đi vào trong điện, trong Thiên Vương điện chư Phật ngay hàng thẳng lối, trên bàn thờ trống trơn.

Hắn nghiêng ngả lảo đảo rời Thiên vương điện, muốn đi Đại Hùng bảo điện xem xét, nhưng hoa mẫu đơn còn nở rộ diễm lệ, không kiêng nể gì mà chiếm cứ khoảng đất trống trước điện, gió nhẹ thổi qua, hoa lá lay động, bảo điện khuất sau bụi hoa, nhìn xuyên qua tầng tầng cành lá mới thấy một góc mái vòm ẩn hiện, thư sinh chần chờ một lát, cắn răng rẽ hoa đi về phía điện.

Càng đi càng không biết mình đang ở đâu, hoa mẫu đơn giống nhau trải dài không biên giới, bước qua một bụi lại có một bụi, như vào biển hoa không có điểm dừng, dừng bước nhìn một đoá gần trong tầm tay, trắng đỏ đan xen cùng khoe sắc, thế nhưng lại có điểm dữ tợn. Thư sinh vội dùng tay đẩy đoá hoa đi, sợ sẽ đụng phải cái gì.

Như ruồi bọ không đầu loay hoay một lúc lâu, thư sinh mệt thở không ra hơi, cũng không màng lễ nghi văn nhã nữa, vén vạt áo ngồi xuống đất, suy sụp mà nghĩ thầm: Chẳng lẽ hôm nay lại bỏ mạng ở đây? Ngôi chùa hoang này cổ quái, mẫu đơn này lại càng quỷ dị hơn, cũng không biết ẩn giấu cái thứ quỷ mị gì. Nhớ tới cha mẹ, huynh đệ tỷ muội trong nhà, trong lòng áy náy chưa làm tròn bổn phận; lại nhớ tới giai nhân không biết đang ở trong tình cảnh nào, nếu cũng bị kẹt trong chùa như hắn thì nên làm thế nào cho phải? Trong lòng càng thêm khó chịu.

Đang lúc uể oải, ngước mắt lại thấy sau vài bụi hoa hình như có đường mòn, cũng không thèm chỉnh lại y phục đã vội đứng dậy băng qua bụi hoa, trước mặt liền rộng mở thông thoáng, đường trải đá phiến về hướng một cửa viện khép hờ.

Thư sinh vui mừng khôn xiết, đi theo đường mòn đẩy nhẹ cửa viện, bên trong là một tiểu viện sạch sẽ, có vài gian phòng, một giếng nước, vài lồng gà bằng tre, một con gà mái đang dẫn một đàn gà con vào trong bụi cỏ đào bới kiếm thức ăn, một bên trồng một luống hành hẹ xanh tươi, một người mặc áo ngắn vải thô đang khom lưng cắt hẹ xanh.

Thư sinh mừng thầm, tiến lên thi lễ: "Lão trượng, mỗ ở......" Hắn còn nói chưa xong, người trước mặt nghe thấy tiếng kinh ngạc ngẩng đầu, vừa ngẩng đầu đã làm thư sinh sợ tới mức hồn phi phách lạc, như gặp phải quỷ, kinh hô một tiếng liền xoay người chạy, chui lại vào vườn mẫu đơn rộng mênh mang.

"Bùi lang quân!"

Thư sinh vô cùng hoảng loạn, nữ tử cầm đèn kia không biết khi nào đã đứng ở sau hắn, nàng thi lễ, chậm rãi nói: "Lang quân, mời theo ta."

Đầu tóc thư sinh toán loạn, lòng như bị sét đánh, kinh sợ mà ấp úng hỏi: "Ngươi...... Ngươi...... Là người hay quỷ?"

Nữ tử cười nói: "Bùi lang quân chớ có nói đùa, đã xế chiều, lang quân vẫn nên về nhà sớm."

Thư sinh bình tĩnh một chút, thầm nghĩ: Ta kẹt ở trong chùa là đường chết, đi theo nàng cùng lắm cũng là chết, dù gì cũng chết, không bằng theo nàng, nếu nàng là quỷ muốn tìm người chết thay, có khi ta có thể giúp nàng sớm ngày chuyển thế đầu thai.

Hắn không dám nhiều lời, nơm nớp lo sợ đi theo sau nữ tử.

Nữ tử dường như cực kì quen thuộc trong chùa, vòng qua cây này, lại vượt qua cây kia, nhìn như không phải đường lại là lối ra, thư sinh nhìn trái nhìn phải, đã rời khỏi Thiên vương điện, trong lòng an tâm một chút, đi thêm vài bước lại lo lắng đề phòng nghi ngờ nữ tử này muốn dẫn hắn đến nơi hoang vắng để sát hại. Run giọng hỏi: "Nương tử, ban ngày sao lại thắp đèn?"

"Thắp đèn tất nhiên là vì dẫn đường." Nữ tử đáp.

Thư sinh sợ tới mức suýt nữa ngã một cái, nói: "Dám...... hỏi nương tử...... tên họ là gì?"

"Ta họ Phong, tên là Ký Nương." Thanh mai nấu rượu sau hoàng hôn, gửi cùng đông phong không biết sầu.

Thư sinh đi theo phía sau cười: "Nguyên...... Nguyên lai là Phong nương tử......" Lòng hắn rối loạn muốn tìm lời để nói lại thấy trong phòng phía trước bụi hoa mẫu đơn có nhiều lều chõng thì hỏi: "Đây là nơi nào?"

"Đây là nơi để thi hài trong chùa." Phong Ký Nương nói.

Thư sinh cả kinh cắn phải đầu lưỡi: "Chỗ...... Chỗ...... để thi hài?"

Phong Ký Nương ngạc nhiên nói: "Có vài người chết tha hương, hoặc nhất thời không thể an táng vì lí do nào đó, đem quan tài gửi ở trong chùa không phải là việc bình thường ư?"

Thư sinh cố gượng cười: "Mỗ thất lễ, nhất thời bị kinh hách."

Phong Ký Nương cũng không để bụng, dẫn hắn đi qua một cánh cửa nhỏ, nói: "Bùi lang quân, đã đến ngọn núi sau chùa, ngươi cứ men theo đường này xuống núi là rời chùa."

Thư sinh nhìn đường núi quanh co, vừa mừng vừa lo, thi lễ: "Đa tạ Phong nương tử cứu giúp, nếu không Bùi mỗ bị lạc ở trong chùa còn không biết bây giờ sẽ thế nào." Hắn đi vài bước lại miễn cưỡng dừng lại, quay lại xấu hổ nói: "Không biết Phong nương tử có nhìn thấy nữ tử đi cùng ta không?"

Phong Ký Nương nhìn hắn một cái, cười nói: "Bùi lang quân vậy mà lại có tình nhân, có điều, vị nương tử kia hẳn đã rời chùa trở về nhà rồi."

Thư sinh bần thần, người đẫm mồ hôi bị gió núi thổi qua, lạnh giá làm hắn rùng mình, nhận lỗi: "Là Bùi mỗ vô lễ, ân cứu giúp không thể không báo, Phong nương tử là nữ tử lại sống nhờ trong chùa chắc có nhiều điều bất tiện, ta về xin phép gia mẫu tìm cho nương tử một nơi khác tốt hơn an thân được không?"

Phong Ký Nương lại cười nói: "Bùi lang quân có lòng, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì ta không dám nhận tạ lễ. Còn nữa, ta là một ngỗ tác, thường xử lý việc mai táng, ở lại trong chùa thích hợp với ta hơn."

Thư sinh nhìn cách ăn mặc của nàng: "Phong nương tử cử chỉ đoan trang, thật không hợp kiểu cũ rích lỗi thời này."

Phong Ký Nương không để ý đến hắn, tắt đèn trong tay, cười: "Bùi lang quân còn chưa về sao?"

Thư sinh hoàn hồn thi lễ cáo từ, bước nhanh xuống mấy bậc thềm đá, trong núi u ám, tiếng côn trùng tiếng chim kêu vang, quay đầu lại thấy mẫu đơn thấp thoáng trong chùa hoang, tựa như giấc mộng Nam Kha.

Chùa Quy Diệp, lá rụng quy về căn, thân chết quy về thổ, hồn tiêu về hoàng tuyền âm ty.

Vì sống sót sau tai nạn mà hắn mừng thầm, thư sinh lại bước xuống bậc thang, trên núi đá không biết văn khách nào giữa nơi âm u này tức cảnh sinh tình mà đề vài câu thơ ở phía trên.

Thư sinh dừng chân đứng xem, bỗng thầm nghĩ: Sao nàng kia biết ta họ Bùi?

___

Cách xưng xô nương tử trong truyện này giống như gọi cô nương vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.