Phu Lang Gọi Ta Về Nhà Ăn Bám Rồi!

Chương 57




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đỗ Hành đứng trước cửa khách điếm, nhìn theo xe bò khuất dần, không nhịn được bước theo hai bước: “Tiểu Mãn, ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe!”

“Ta biết rồi, chàng cứ yên tâm thi cử đi!”

Tần Tiểu Mãn nhoài người trên xe bò, vẫy tay với Đỗ Hành, nhưng ngay lập tức bị Tần Hùng kéo ngồi xuống: “Đỗ Hành yên tâm đi, trước kia nhiều ngày cũng vượt qua được, huống hồ chỉ có hai ngày.”

Đỗ Hành nghe vậy mới dừng bước, hai vợ chồng cùng lên huyện thành, nhưng lúc về chỉ có mình Tiểu Mãn, hắn không yên tâm, nên mới dặn dò nhị thúc đưa Tiểu Mãn về.

Quả thật, lời Tần Hùng nói cũng không sai, mấy năm hắn vắng nhà, Tiểu Mãn vẫn sống tốt, huống hồ chỉ có ba ngày, cậu ấy chắc chắn có thể tự chăm sóc mình.

Chỉ là sống cùng nhau đã lâu, chưa bao giờ xa nhau, nói là lo lắng Tiểu Mãn không tự chăm sóc được bản thân thì không bằng nói hắn luyến tiếc Tiểu Mãn.

Nhìn cậu bụng mang dạ chửa một mình về nhà, một mình ăn cơm, ngủ nghỉ, quán xuyến việc nhà.

Đêm xuống, thắp ngọn đèn dầu leo lét, không biết cậu làm gì để giết thời gian, nghĩ đến mà lòng hắn quặn thắt.

Đứng mãi trên phố trước khách sạn một lúc, đến khi xe bò đã khuất bóng từ lâu, Đỗ Hành mới lững thững quay về phòng.

Hắn định ôn bài cho tỉnh táo, nhưng đọc sách cũng chỉ là lật qua lật lại, chữ đọc vào đầu nhưng chẳng nhớ được gì.

Đỗ Hành đành gọi tiểu nhị mang nước ấm lên để rửa mặt.

Khách điếm này khá tốt, không chỉ cung cấp ba bữa mà còn có nước ấm, đầu xuân trời còn lạnh mà trong phòng lại có lò sưởi.

Giường đệm êm ái, những thứ này lúc chọn phòng Tiểu Mãn đã xem xét kỹ, dặn phải chọn phòng tốt cho hắn, để hắn toàn tâm toàn ý thi cử.

Điều kiện tốt thật, tốt hơn ở nhà nhiều, nhưng giá phòng cũng chẳng vừa.

Sáu trăm sáu mươi văn một đêm, thật đúng là chặt chém.

Đỗ Hành ngâm chân nước ấm xong, chui vào chăn nhưng chẳng thấy ấm áp.

Hắn thổi tắt đèn, nhắm mắt lại, tưởng tượng bên cạnh vẫn còn người nằm ngủ không yên, khi thì gác chân lên đùi hắn, lúc lại thò tay vào trong áo.

Như vậy, hắn mới thấy dễ chịu hơn phần nào, chẳng biết mình thiếp đi lúc nào.

Sáng hôm sau, trời còn se lạnh, Đỗ Hành đã dậy sớm ăn sáng, thu xếp xong đồ đạc, rồi mang theo túi sách đến trường thi.

Ba ngày thi hương đầu tiên được tổ chức ngay tại huyện, trước đây, hai kỳ thi phủ phải đến phủ, nhưng mấy năm gần đây, thi hương tổ chức thường xuyên, đi lại tốn kém, nên đổi lại thi ngay tại huyện.

Thi huyện xong, hai ngày sau sẽ thi phủ.

Thi hương là kỳ thi cấp thấp nhất, người dự thi đông nhất, gần như ai học hành cũng đều đến thi.

Độ tuổi không giới hạn, từ mười hai tuổi đến tám mươi tuổi, nên việc ông cháu cùng đi thi cũng không phải chuyện lạ.

Là lần đầu tiên tham gia, lại nhiều lần thi trượt, nên số lượng người thi không hề ít.

Khi Đỗ Hành đến trường thi, bên ngoài đã xếp hàng dài, già trẻ lớn bé trông rất náo nhiệt, nhưng mọi người đều nói chuyện khe khẽ, chờ gọi tên vào trường thi.

Hắn kiên nhẫn xếp hàng, gió đầu xuân se lạnh, hắn rụt cổ lại, hắn còn trẻ, sức khỏe tốt, chứ mấy đứa trẻ và cụ già chắc chịu không nổi, kiểu này thi xong thể nào cũng bị cảm.

Đợi khoảng mười lăm phút thì đến lượt Đỗ Hành.

Hắn cứ tưởng trường thi sẽ là những căn phòng nhỏ, nhưng thi hương nhiều người dự thi quá, không đủ phòng, những phòng nhỏ đó phải thi viện mới có.

Kết quả là rất nhiều thí sinh phải thi trong một sảnh lớn, mỗi người một bàn, thoạt nhìn thì dễ quay bài hơn so với thi trong phòng riêng.

Nhưng thí sinh có thể nghĩ ra chuyện này thì giám khảo tất nhiên cũng nghĩ ra.

Đỗ Hành nhớ lúc trước nguyên chủ có tham gia thi hương, hình như đề thi được chia theo số lượng người dự thi.

Nói cách khác, đề thi sẽ chia thành nhiều bộ khác nhau, xáo trộn lên để phát. Ngồi cạnh nhau cũng không biết đề của người kia là gì, đừng hòng nhìn bài của nhau.

Hắn thấy cách này khá nghiêm ngặt và hợp lý, ngồi đợi một lúc, khi thí sinh đã vào đông đủ thì có người đứng trên bục đọc quy chế.

Đọc khoảng nửa canh giờ, rồi mới phát đề.

Đỗ Hành ngồi giữa, vừa nhìn đề đã có đáp án trong đầu.

Như vậy hắn cũng yên tâm phần nào.

Hắn liền mài mực, viết bài.

“Tiểu Mãn, nghe nói Đỗ Hành đi thi rồi, làm bài thế nào?”

Sáng sớm, Tần Tiểu Mãn đang giặt quần áo ngoài sân, gió xuân ẩm ướt se lạnh, nước nóng đổ ra chậu một lúc đã nguội, cậu đang vội vàng giặt thì ngẩng lên thấy người bà con xa đứng ngoài tường.

“Hôm nay mới thi ngày đầu, ai mà biết làm bài được hay không, mà hắn cũng chỉ là đi thi thử thôi, xem đề ra sao, cũng không mong đậu.”

Tần Tiểu Mãn nhận ra đó là bà con xa bên nhà cha cậu, lúc cha còn sống có nhận nuôi con gái bà ấy, cậu gọi là cô.

Nhưng khi cha cậu còn sống, hai nhà mới qua lại thường xuyên, sau này bà ấy đi lấy chồng, cha cậu cũng mất, nên ít qua lại hơn.

Mấy năm nay, ngày lễ tết cũng không đến, nhưng dù sao cũng là người cùng thôn, khi gặp vẫn chào hỏi xã giao.

Tần Tiểu Mãn nghe nói năm ngoái nhà bà ấy mất mùa, cùng cảnh ngộ với nhà Triệu thị, nên hay qua lại.

“Vậy là thi xong chiều nay về à?”

Tần Tiểu Mãn mong chàng về lắm chứ: “Thi ba ngày liền, ở lại huyện, khỏi đi đi về về cho cực.”

“Vậy là ở trọ à?”

Tần Tiểu Mãn gật đầu.

“Ở trọ tốn kém lắm đấy.”

Tần Tiểu Mãn không đáp, tối hôm qua cậu nhớ Đỗ Hành, mãi mới ngủ được, nên sáng nay không được tỉnh táo lắm, cũng chẳng buồn nói chuyện, nên hỏi: “Cô tìm ta có việc gì sao?”

Người phụ nữ cười nói: “À không có gì, thấy bà con đang bận rộn cày cấy, thấy ruộng nhà ngươi chưa làm gì nên tò mò, hôm nay tiện đường qua hỏi thăm thôi.”

Tần Tiểu Mãn nhướng mày, nhà cậu đâu có ở mặt đường, không tiện đường gì cả, bà ta cố tình nói vậy mà thôi, nhưng cậu lười phản ứng.

“Nhà ngươi, Đỗ Hành phải học hành, ngươi lại bụng mang dạ chửa, nhiều ruộng vậy, sao mà làm xuể?”

“Sao cơ, cô muốn giúp nhà ta cày cấy à?”

Nghe vậy, người phụ nữ liền thuận theo: “Thấy ruộng nhà ngươi bỏ hoang cũng phí, nếu làm không hết thì cho nhà ta mượn vài thửa? Ruộng nhà ngươi năm ngoái mới bón phân, năm nay không trồng thì cỏ dại mọc um tùm, ta trồng cho mà trừ cỏ luôn.”

Tần Tiểu Mãn cười, cái bà này tính toán giỏi thật, cậu nói thẳng:

“Cô cũng biết ruộng nhà ta năm ngoái mới bón phân, mua khô dầu từ nhà Cát thị về bón, vậy mà cho mượn không? Cô là muốn nhà ta thành tá điền, rồi nộp hoa màu cho cô hay sao, hay là cô thấy chồng ta không có nhà, ta bụng mang dạ chửa, nên muốn bắt nạt ta?”

“Này ca nhi ngươi sao nói vậy, ta chỉ muốn giúp đỡ, là người thân mà nói thế thì khó nghe quá!”

“Cô mới biết ta hôm nay à? Ta nói chuyện từ trước đến giờ vẫn khó nghe mà.”

Người phụ nữ thấy không được việc bèn tức tối bỏ đi.

Tần Tiểu Mãn khịt mũi coi thường, đúng là mặt dày.

Càng gần đến vụ xuân, thấy nhà cậu chưa làm ruộng, người trong thôn thấy năm ngoái nhà cậu được mùa nên bắt đầu toan tính.

Ngày tết, mấy người thân thích xa trước giờ ít khi lui tới cũng đến hỏi han về chuyện ruộng đất của nhà cậu.

Trước đây, cậu cho bỏ hoang cũng chẳng tiện gì cho mấy người thân thích kia, nên cậu mặc kệ họ ngoài nói vào.

Cưới Đỗ Hành về, ruộng được khai hoang trở lại, thấy năm nay nhà cậu thiếu người làm, lại nhóm lên hy vọng của mấy người kia.

Cậu thấy bực mình, ôm bụng đứng dậy, phơi quần áo xong, cảm thấy mệt mỏi nên vào nhà nghỉ.

Hôm sau, Tôn Đông Mai biết cậu có thai mà chồng lại vắng nhà nên đến thăm, đúng lúc cậu định ra ngoài hái rau, nên hai người cùng nhau ra đồng.

“Tiểu Mãn không sao chứ? Đỗ Hành vắng nhà, ngươi nhớ giữ gìn sức khỏe.”

Vừa ra đồng đã gặp Trịnh thị.

“Ta không sao, tẩu tử đến thăm ta mà.”

Trịnh thị cười cười, thấy không có ai, bèn lại gần: “Nghe nói nhà ngươi muốn thuê tá điền, thật hay giả vậy?”

“Tá điền gì cơ?! Trịnh thị đừng giỡn mặt chúng ta, luật lệ của triều đình thì ai cũng biết.”

Tôn Đông Mai chen vào, nhà nào có tú tài hay đồng sinh, ai dám thuê tá điền, đó là phạm pháp.

Tần Tiểu Mãn cũng nhíu mày: “Đúng vậy, ta chưa bao giờ nói đến chuyện đó.”

Trước đây, bàn bạc với Đỗ Hành về chuyện ruộng vườn thì cậu có nhắc tới, nhưng khi đó chỉ có hai người nói chuyện riêng, làm gì có người ngoài biết, nhưng sao lại có người hỏi đến, cậu lo lắng, biết đâu là phạm pháp, làm sao mà không sợ.

Trịnh thị khá thân thiết với nhà họ Tần, nên nói nhỏ: “Ta nghe người ta nói chuyện ngoài đồng, nói là nhà ngươi chưa làm gì cả, không đủ người làm, định thuê tá điền.”

“Ai nói bậy! Chẳng phải cố tình hại người hay sao!”

“Không biết ai nói trước, mọi người cứ thế bàn tán, ta thấy không đúng lắm, Đỗ Hành đang thi cử, dù có ý định gì cũng đâu đến mức nói ra. Nhưng mọi người hóng hớt, có ai quan tâm đến điều đó.”

Tần Tiểu Mãn bực tức, rõ ràng là cố tình hại nhà cậu.

Người ta xì xào bàn tán nhà cậu muốn thuê tá điền, thi đỗ thì không nói làm gì.

Nếu thi trượt, lỡ lý trưởng hay tuần đinh nghe được, đến điều tra thì không phải hủy hoại thanh danh của Đỗ Hành hay sao, thanh danh là thứ quan trọng nhất đối với người đọc sách!

Cậu nhìn những người nông dân đang làm ruộng ở đằng xa, lớn tiếng: “Kẻ nào lắm mồm nói bậy, tốt nhất đừng để ta biết, nếu không ta không tha cho người đó đâu!”

Mọi người ngừng tay lại, nhìn sang Tần Tiểu Mãn, nhưng không ai lên tiếng.

“Có tật giật mình hả? Bộ nhà ngươi có chuyện gì à?”

Triệu thị mỉa mai: “Có người mông chưa nóng chỗ ngồi trên trường thi đã nghĩ đến chuyện thi đỗ rồi à? Thật nực cười.”

Tôn Đông Mai vội vàng kéo tay Tần Tiểu Mãn: “Ngươi đừng nóng, ảnh hưởng đến con thì sao, về nhà thôi.”

Tần Tiểu Mãn nghiến răng, vì con trong bụng nên cậu nhịn, không đôi co với mụ ta.

Mấy hôm nay lo lắng cho Đỗ Hành thi cử, lại bị người trong thôn nói bóng nói gió, đêm nào cậu cũng trằn trọc khó ngủ, cảm thấy hơi động thai, đứa nhỏ trong bụng bắt đầu nghịch ngợm.

Cậu vốn đã chán ăn, trước đây cũng không nghén nhiều lắm, lại được Đỗ Hành chiều chuộng, làm món nào cũng dễ ăn, cậu cũng không thấy mang thai vất vả là bao.

Nhưng giờ ngửi mùi gì cũng buồn nôn, cậu bực bội đặt đũa xuống, lấy tay che ngực ngăn cơn nôn nao.

Tần Hùng cũng lo lắng cho cậu mang thai một mình ở nhà, mỗi lần đi buôn bán về trễ cũng đều ghé qua thăm cậu, dặn Tôn Đông Mai hay đến nhà chơi cho cậu đỡ buồn.

Tuy nhà lúc nào cũng có người, nhưng lòng cậu vẫn trống vắng.

Giờ cậu mới càng thấm thía sự chăm sóc của Đỗ Hành trong cuộc sống hàng ngày của mình, dường như bữa ăn giấc ngủ cũng đều không thể thiếu hắn.

Cậu nhìn ra ngoài trời âm u, đầu hơi choáng váng, nghĩ hôm nay là ngày thi thứ hai, mai là Đỗ Hành về rồi, như được tiếp thêm sức mạnh, định mai sẽ đánh xe ra đón Đỗ Hành.

Cứ thế, đêm đến cậu lại thao thức khó ngủ, Hổ Tử thấy vậy cũng sủa vang, chạy đến cào cửa phòng cậu.

“Không sao, ta ngủ đây.”

Cậu nói với ra phía cửa, chú chó nhỏ sống bên cạnh cậu đã mấy tháng, nghe hiểu được giọng của chủ nhân, thấy cậu nói chắc chắn thì mới thôi không sủa nữa.

Tần Tiểu Mãn mơ màng thiếp đi, không biết ngủ từ lúc nào, chỉ cảm thấy sau khi ngủ say thì người cứ lịm dần, hình như nghe thấy ai đó đang gọi cậu.

“Tiểu Mãn, Tiểu Mãn?”

“Ưm…”

Nghe thấy giọng ngái ngủ của cậu, Đỗ Hành cúi xuống xoa trán, sờ cổ, thấy đỡ hơn thì thở phào.

Tiếng gọi có vẻ rất rõ, Tần Tiểu Mãn mím môi, nghĩ sao nằm mơ cũng nghe thấy mấy câu khó nghe vậy, cậu hé mắt ra, thấy người trước mặt rõ mồn một.

Tần Tiểu Mãn thử gọi: “Tướng… tướng công?”

“Ừ.” Thấy cậu tỉnh, Đỗ Hành đỡ cậu ngồi dậy, lấy chiếc gối kê sau lưng cậu: “Ngủ lâu quá rồi, đệ làm ta sợ chết khiếp.”

Tần Tiểu Mãn vẫn còn mơ màng, cả người mệt mỏi, xoa xoa mắt.

Cậu hoàn toàn tỉnh táo, nhìn người đang ngồi sửa sang lại giường cho mình đúng là Đỗ Hành, cậu mở to mắt: “Sao chàng về rồi!”

“Thi xong là ta về ngay.”

“Mấy giờ rồi, thi xong rồi?!”

Đỗ Hành ngồi xuống bên giường, vuốt tóc mái dính bết trên má cậu: “Buổi chiều, chắc gần giờ thân.”

“Sao ta ngủ lâu thế.” Tần Tiểu Mãn cau mày, cảm thấy mặt và cổ ướt đẫm: “Còn định hôm nay dậy sớm ra đón chàng.”

Đỗ Hành thở phào: “Còn ra đón, đệ sốt cao, người nóng như lửa đốt.”

Hắn vội đi lấy nước cho cậu lau người hạ sốt, may mà nhiệt độ hạ nhanh.

“Thảo nào người nặng trịch.”

Tần Tiểu Mãn thấy Đỗ Hành tiều tụy hơn, không biết là do mấy ngày liền thi cử hay sao mà cậu thấy mũi cay cay.

Cậu nhích người, bỏ gối đầu sang một bên, dựa vào lòng Đỗ Hành, được bao bọc bởi mùi hương quen thuộc, trong lòng cậu như được an ủi phần nào.

Đỗ Hành ôm vai cậu, chỉ mới đi mấy ngày mà cậu đã ốm sốt, hắn xót xa vô cùng.

“Đại tẩu cũng đến thăm đệ, biết đệ ốm liền chạy vạy khắp nơi tìm đại phu, cứ áy náy vì không chăm sóc đệ được.”

Lúc về, Đỗ Hành có gặp Tôn Đông Mai, tẩu ấy có kể lại chuyện trong thôn xì xào bàn tán, lòng hắn cũng tức giận.

Nhưng lời đồn thổi ba người thành hổ, biết trách ai bây giờ.

Hắn biết cách tốt nhất để bịt miệng những kẻ xấu, nên đành im lặng, không tìm người đôi co.

“Đại tẩu mấy hôm nay rất lo lắng cho ta, lúc nào cũng đến thăm, lại còn cùng nhị thẩm cãi nhau um lên.”

Tần Tiểu Mãn dụi đầu vào ngực Đỗ Hành: “Ta sốt là vì nhớ chàng.”

Đỗ Hành sao lại không như vậy, hắn ôm Tần Tiểu Mãn hồi lâu mới nói: “Trong nồi còn cháo, ta múc cho đệ một bát, đệ bỏ bữa mấy hôm nay rồi.”

Tần Tiểu Mãn gật đầu, không nói là sợ con đói, nhưng cậu cũng thấy đói bụng thật.

Đỗ Hành nấu cháo khoai lang, cháo trắng ăn nhạt miệng, nên định nấu cháo thịt, nhưng Tiểu Mãn mới hạ sốt, sợ ăn đồ nhiều dầu mỡ không được.

Cháo khoai lang mềm, ngọt thanh, lúc này ăn vừa hợp.

Tiểu Mãn cũng không phụ lòng mà ăn liền ba bát.

Ăn no lại có sức, thấy Đỗ Hành về nhà, Tần Tiểu Mãn như cá gặp nước, lại vui vẻ, hoạt bát trở lại.

“Đỗ Hành về rồi đấy à? Thi cử thế nào?”

“Có đỗ không?”

“Nghe nói năm nay nhiều người thi lắm, chỉ lấy có vài người.”

Mấy ngày Đỗ Hành ở nhà, thôn dân thấy đều hỏi thăm, trông sốt ruột hơn cả người trong cuộc.

“Chưa biết, phải đợi có kết quả mới biết được, mà phía sau còn hai kỳ nữa.”

Đỗ Hành đều gạt đi như vậy, hắn bị hỏi nhiều đến phát bực, người không biết chữ vậy mà cũng bàn tán xôn xao về chuyện khoa cử.

Cách một ngày là phải lên huyện thi phủ, lần này, hắn đưa cả Tần Tiểu Mãn theo.

Dù sao cũng phải ở trọ, không thiếu chỗ, cũng khỏi phải nhớ nhung nhau.

“Thật là, chẳng chịu rời nhau ra nửa bước, thế này làm sao mà tập trung thi cử được?”

Tần Hùng nghe nói hai vợ chồng lại cùng nhau lên huyện thành thi phủ, nhìn Tiểu Mãn ngồi trên xe bò như sợ bị bỏ lại, không nhịn được cằn nhằn vài câu.

“Cưới nhau bao nhiêu năm rồi mà cứ như vợ chồng son.”

Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng vẫn kiểm tra lại nhà cửa xem đã khóa kỹ chưa: “Tối ta sang cho chó ăn.”

“Cảm ơn nhị thúc.”

“Được rồi, đi đi, thi tốt nhé.”

Nhìn theo xe bò của hai vợ chồng, Tần Hùng lắc đầu.

Hai kỳ thi sau này diễn ra nhanh hơn, thứ nhất là thí sinh đã quen với trường thi, thứ hai là ít hơn một kỳ thi so với trước.

Đỗ Hành thấy hôm nay thí sinh có vẻ ít hơn, tranh thủ lúc kiểm tra, hắn nghe người ta nói do có người bị bệnh, người thì tự thấy ba kỳ đầu thi không tốt nên không đến thi hai kỳ cuối.

Đỗ Hành cau mày, tuy không mất tiền thi, nhưng liên tiếp ba kỳ như vậy, cho dù có kỳ nào chưa làm tốt thì cũng nên đến làm hết đề chứ.

Thi xong, nghĩ đến Tần Tiểu Mãn đang ở khách điếm chờ mình, tâm trạng Đỗ Hành tốt hơn hẳn.

“Thi phủ khó hơn thi huyện nhiều, chắc là lại trượt kỳ thi phủ rồi.”

“Mai còn một kỳ nữa, áp lực còn lớn hơn hôm nay.”

“Thôi kệ, sang năm thi lại.”

Đỗ Hành đang thu dọn đồ đạc, nghe thấy mấy người cùng phòng thi nói vậy thì hắn hơi ngước mắt lên.

Vừa bước ra khỏi trường thi, hắn đang định về thì nghe thấy tiếng gọi lanh lảnh: “Tướng công!”

Đỗ Hành nhìn thấy bóng người nhỏ bé đứng ở góc đường, hắn bước đến nắm lấy tay Tần Tiểu Mãn, nghiêm mặt nói: “Sao đệ lại ra đây? Không phải bảo ở khách điếm chờ ta sao?”

“Tỉnh dậy ở khách điếm cũng chẳng có gì làm, nên ra đây chờ chàng.”

Đỗ Hành vuốt tóc Tần Tiểu Mãn: “Được rồi, đi thôi, mình về khách điếm ăn cơm.”

“Hôm nay thi thế nào, có khó không?”

Đỗ Hành nắm tay Tần Tiểu Mãn, nói: “Cũng tạm, thi phủ khó hơn thi huyện một chút.”

“Tiểu Mãn, Đỗ Hành?”

Hai người đang nói chuyện thì bắt gặp Tần Tri Diêm vừa từ huyện nha bước ra, đang định lên kiệu thì thấy hai vợ chồng bèn dừng lại.

“Đường thúc.”

“Hai người vừa thi xong kỳ đầu à?”

Đỗ Hành đáp: “Vâng, mới thi xong.”

Tần Tri Diêm gật đầu: “Làm bài có suôn sẻ không?”

“Ba kỳ thi trước là thi thơ phú, chủ yếu kiểm tra kiến thức, hôm nay mới bắt đầu thi sách luận, khó hơn so với việc chỉ cần trả lời thơ phú.”

“Cứ an tâm làm bài, đừng quá căng thẳng.”

Đỗ Hành dạ vâng.

“Đường thúc có việc thì cứ đi đi, ta và Đỗ Hành về đây.”

Tần Tiểu Mãn không nói mình đang ở trọ, để tránh Tần Tri Diêm biết được lại trách không đến ở nhờ nhà ông, sinh ra lắm chuyện.

“Ừ, hai người đi đường cẩn thận.”

“Vâng.”

Tần Tri Diêm xoay người, vừa bước lên xe thì sực nhớ ra ba kỳ thi trước đã chấm xong, mình có thể xem điểm cho Đỗ Hành.

Ông rút chân về, định hỏi xem Đỗ Hành có muốn biết kết quả ba kỳ thi trước không, nhưng nghĩ lại, sợ ảnh hưởng đến tâm lý thi cử của hắn, nên thôi.

Thi phủ kỳ cuối cùng kết thúc nhanh chóng, Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn thu xếp đồ đạc, về nhà.

Kết quả phải năm ngày sau mới công bố, giờ là lúc chờ đợi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.