(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thực ra, từ khi cha Tiểu Mãn mất, mấy năm nay họ hàng đến lui tới càng ngày càng ít.
Mấy năm trước vẫn thường xuyên có người đến nhà, nhưng Tiểu Mãn nhận ra họ đến vì hai lý do: Một là thương hại cậu không có cha, sống đơn độc. Họ muốn giúp đỡ nhưng lại sợ người khác nói họ nhận cậu về nuôi, thêm một miệng ăn không phải chuyện nhỏ, ai cũng cân nhắc kỹ lưỡng.
Hai là thấy chủ nhà đã mất, nhà họ Tần lại khá giả, nghĩ cậu được cha để lại nhiều tiền của, muốn chiếm hời.
Nhưng Tiểu Mãn không dễ bị lừa, đối với những họ hàng đó, cậu luôn thẳng thắn vạch trần ý đồ của họ, làm họ xấu hổ, nên họ cũng ít lui tới.
Trong làng, những nhà hay lui tới họ hàng thì gần, nhà xa nhất là nhà Tần Tri Diêm ở huyện thành.
Năm trước hai người không đi được, năm nay muốn mang quà đến thăm, và Tiểu Mãn muốn nhờ đường thúc giới thiệu thầy dạy cho Đỗ Hành.
Sáng sớm hai người thu dọn: “Hôm nay mặc bộ áo mới đó nhé, dù thúc không để ý lắm, nhưng thẩm là người thành thị, rất coi trọng hình thức. Không biết hôm nay chỉ có họ hàng nhà thúc hay là cả họ hàng nhà thẩm cũng đến.”
Tần Tiểu Mãn vừa mặc áo bông vừa nói với Đỗ Hành: “Gia đình nhà thẩm khó tính lắm, cha thẩm là cử nhân, gia cảnh giàu có, ở huyện thành rất có địa vị. Nếu không phải thúc có bản lĩnh thì gia đình nhà thẩm không thèm nhìn đến nông dân đâu.”
“Ta chỉ gặp thúc một lần, nhưng ông ấy rất nho nhã, trẻ tuổi chắc cũng rất đường hoàng, sao gia đình nhà thẩm còn không hài lòng?” Đỗ Hành cười: “Người thành thị thật khó tính.”
“Lúc thúc cưới thì chỉ là tú tài, gia cảnh tuy tốt ở làng nhưng so với người thành thị thì không bằng.”
Đỗ Hành nhíu mày, những điều này hắn không hiểu.
“Nhị thúc, người mạnh mẽ, mỗi lần đến nhà thúc đều rất cẩn thận, gặp cha vợ thúc càng dè dặt, không muốn làm mất mặt thúc.”
Mỗi nhà đều có hoàn cảnh khó khăn riêng, người làng đều ngưỡng mộ Tần Tri Diêm có chức vụ cao, vợ lại có gia thế tốt, nhưng khó khăn sau lưng ai mà biết.
Tần Tri Diêm hay giúp đỡ họ hàng, họ cũng chỉ có thể làm tốt nhất có thể để không làm khó hắn, cũng coi như là hai bên thông cảm.
Đỗ Hành nghe lời Tiểu Mãn, đổi bộ áo chỉnh tề định mặc cho Tiểu Mãn, thấy cậu đã mặc xong, đang chuẩn bị xuống giường thì bị cậu té lệch sang một bên.
“Hắc hắc.”
Biết mình mất bình tĩnh bị Đỗ Hành nhìn thấy, Tần Tiểu Mãn cười gượng, chậm rãi đứng dậy.
Cậu vốn hiếu động, có thai mới dè dặt hơn, nhưng mười mấy năm thói quen khó bỏ.
Đỗ Hành đỡ cậu: “Ta biết mang thai vất vả lắm, nắm giữ tính khí còn mệt hơn làm việc.”
“Ăn ngon ngủ tốt, không sao hết.” Tần Tiểu Mãn dụi đầu vào cằm Đỗ Hành: “Đi thôi, năm nay ta tự lái xe bò, đừng để nhị thúc chờ lâu.”
Hai người rửa mặt xong, kiểm tra quà.
Năm nay nuôi hai con heo, mỗi con hơn một trăm cân, bán một con rưỡi, để lại nửa con ăn Tết.
Đỗ Hành làm thêm lạp xưởng làm quà, có thêm thịt gà khô, củ cải muối…
Thu dọn xong, đang chuẩn bị đi thì Tần Hùng cũng mang quà đến.
“Hôm nay hai người cùng đi.”
Thấy chỉ có Tần Hùng, Tiểu Mãn ngạc nhiên: “Nhị thẩm đâu?”
“Qua nhà Tiểu Trúc.”
Tiểu Mãn cười, đại ca bận rộn chăm sóc vợ về nhà mẹ đẻ, Tiểu Trúc đã gả rồi, giờ chỉ còn Tần Ngạn ở nhà.
“Mau dặn nhị ca cưới vợ đi thôi, một mình huynh ấy ở nhà tội nghiệp.”
Tần Hùng trèo lên xe bò: “Nhị ca con không phải là rau cải trắng để chọn lựa đâu, nó chẳng may, chỉ biết nhìn thằng cả và Tiểu Trúc thành thân.”
Tiểu Mãn nắm tay Đỗ Hành: “Sẽ có người thích hợp, trước kia nhiều người nói con không gả được, giờ không phải tốt rồi sao.”
Tần Hùng mặt dày nói: “Đều là nhờ ta và cha con thắp hương cầu nguyện.”
“Vậy nhị thúc cũng cầu nguyện cho nhị ca.”
“Mi lại tìm chết à!”
Đỗ Hành dắt trâu, nghe hai chú cháu nói chuyện cười rồi lắc đầu.
Hắn cảm thấy Tiểu Mãn và Tiểu Trúc ngay từ đầu đã cãi nhau, chắc là từ lúc nhỏ đã vậy rồi.
Nhà Tần Tri Diêm ở phía đông thành, không phải nhà nhỏ chật hẹp mà là nhà lớn khang trang.
Nhà này ở huyện thành không tính là giàu có, nhưng so với nhà nhỏ ở làng và những hộ nông dân khác thì rất thể diện.
Khác biệt như là nhà nào có trâu thì mọi người đều đỏ mắt, nhưng khi đến nhà có đèn lồng đỏ, ngói xanh, cổng lớn thì những nhà kia lại không bằng.
Nếu không quen biết thì nhiều người không cho phép trâu bò dừng trước cổng vì sợ mùi hôi và cản trở.
Nhưng Tần Hùng là khách quen, người giữ cửa nhận ra và vội vàng dắt trâu, thân thiết gọi là nhị lão gia.
Đỗ Hành đỡ Tần Tiểu Mãn xuống xe, trước cửa có xe ngựa, xe lớn sang trọng, ngựa đen ở trước, sang trọng hơn xe bò.
Tiểu Mãn bĩu môi, thì thầm với Đỗ Hành: “Chắc cha vợ thúc cũng có mặt.”
Lời còn chưa dứt thì Tần Tri Diêm đã đến đón: “Ta chờ hai đứa lâu lắm rồi! Mau vào nhà.”
Tần Tri Diêm nhiệt tình gọi: “Tiểu Mãn năm nay không đến một mình, mau mau, vào nhà ngồi.”
Tiểu Mãn dâng quà cho Tần Tri Diêm, không phải gì quý giá, năm nào cũng thế, nhưng rất có ý nghĩa.
“Đã đến rồi còn mang quà.”
Tần Tri Diêm khách sáo nhận quà rồi đưa cho người hầu mang vào.
Mấy người vào nhà, Tiểu Mãn không phải lần đầu đến đây nhưng mỗi năm chỉ đến vài lần, thỉnh thoảng chỉ để quà ở cửa rồi đi.
Thường ngày không có việc gì thì Tần Tri Diêm có thể không có ở nhà, đón tiếp cậu chắc là thẩm của cậu.
Hai người không nói nhiều, sợ làm khó họ, Tiểu Mãn rất hiểu điều này, không phải dịp lễ tết thì không đến làm phiền.
Nhà khang trang, qua cổng là bức tranh trúc mai, qua một lối nhỏ thì thấy khu vườn lớn, gấp nhiều lần nhà nông dân, mới đến phòng khách.
Đỗ Hành không phải chưa thấy loại nhà này nhưng trước đó chỉ là đi tham quan, lần này đến thăm họ hàng thì khác.
Hắn thích thú ngắm nghía.
Ít nhất có bốn người hầu bận rộn việc riêng.
“Nhị ca và Tiểu Mãn đến rồi.”
Một chàng trai trẻ đến đón tiếp, Tiểu Mãn gọi: “Tiểu thúc.”
Đỗ Hạn cũng gọi.
“Đây là Tiểu Đỗ sao, trước nghe thúc nói, thật tuấn tú và lịch sự.”
Chu Vãn Thanh quan sát Đỗ Hành, trước kia chồng ông về quê uống rượu thì ông không đi, nghe nói cháu trai có tướng công tuấn tú và là người đi thi thì ông cứ tưởng trượng phu nói khoác, giờ gặp rồi thì đúng thật.
Ông bất ngờ, một chàng trai quê mùa lại có phúc khí như vậy.
Gặp mặt xong, Đỗ Hành và Tiểu Mãn chuẩn bị ngồi thì nghe tiếng ho nhẹ, ngước nhìn thì thấy một ông già ăn mặc quý phái.
Tần Hùng vội vàng gọi: “Chu lão gia, hôm nay ngài cũng đến à.”
Tiểu Mãn cũng cung kính gọi: “Chu lão gia.”
Thực ra nên gọi ông họ*, trước đây cậu vẫn gọi vậy nhưng ông ta xem thường họ hàng nông dân, gọi ông họ thì ông ta không thích.
*姥爷 – dịch là gì nhỉ mn.
Sau này Tiểu Mãn đổi cách gọi, ông ta lại thích hơn.
“Hôm nay trời đẹp nên đến đây ngồi chơi.”
Chu cử nhân không để ý Tiểu Mãn, chỉ đáp Tần Hùng.
“Mấy năm trước đến đây đều có ca nhi cùng đi, sao năm nay không có?”
Tần Hùng: “Năm ngoái nó gả đi rồi.”
Mọi người ngồi xuống, Chu cử nhân chậm rãi hỏi: “Gả cho nhà nào?”
Tần Hùng: “Nương nó luyến tiếc ca nhi gả xa nhà, gả cho nhà Lý lão ngũ ở cùng làng.”
“Nhà họ Lý?”
Chu cử nhân nhướng mày: “Nhà Lý Dũng?”
Tần Hùng gật đầu, Lý Dũng là anh trai Lý Khai, đã lập gia đình ở huyện thành.
“Ta biết nhà họ, cha vợ Lý Dũng là bạn cùng trường cũ, vẫn giữ liên lạc, mấy hôm trước ta mới qua nhà họ ăn tiệc.”
Thấy có quan hệ, Chu cử nhân không còn kiêu ngạo nữa, Tần Hùng nói chuyện nhiều hơn.
Ông ta dường như chỉ để ý người có ích.
Tiểu Mãn đã quen với sự kiêu ngạo của Chu cử nhân, làm như không thấy cậu, mời Đỗ Hành ngồi xuống.
Nhà giàu có đều bày biện đồ ăn ngon, Tiểu Mãn mỗi lần đến đều ăn no.
Tần Tri Diêm rất yêu thương cậu, mỗi lần đến đều mang chút đồ ăn về.
Hôm nay bày bánh in, Tiểu Mãn rất thích.
Cậu lấy một cái cho Đỗ Hành, một cái cho mình.
Chu Vãn Thanh thấy Tiểu Mãn ăn bánh, nhìn bụng cậu: “Nghe thúc nói con có thai, giờ bốn tháng rồi à.”
Tiểu Mãn gật đầu: “Vâng.”
“Thường ngày thích ăn chua hay cay?”
Chu Vãn Thanh nói: “Nghe nói người mang thai thích chua thì sinh con gái, ta mang thai hai đứa lớn nhỏ thì chuẩn rồi.”
Tiểu Mãn gặm bánh: “Con thích ngọt.”
Chu Vãn Thanh cười: “Thế chắc là ca nhi.”
“Thật không ạ?”
Chu Vãn Thanh nói: “Ta sinh đứa đầu thì thích ăn chua nên là con trai, đứa thứ hai thì thích chua nên là con gái. Nghe nói người mang thai thích ngọt thì sinh ca nhi.”
Chu Vãn Thanh có vẻ hơi ngưỡng mộ, ông ta luôn muốn sinh ca nhi nhưng sau khi sinh hai đứa thì bị bệnh nên không thể sinh nữa.
Tiểu Mãn sờ bụng, hỏi Đỗ Hành: “Tiểu thúc nói thích ngọt thì sinh ca nhi, chàng thích ca nhi không?”
Đỗ Hành cười: “Sinh gì cũng tốt, ta cũng thích ca nhi.”
Tiểu Mãn cười tươi.
“Nhìn hai người có con rồi, đại ca con vẫn chưa định được nhà ai, thật đáng lo.” Tần Tri Diêm nói.
“Nhanh gì, có công danh rồi thì tùy ý lựa chọn, giờ thì phải chuyên tâm học hành!”
Chu cử nhân mắng: “Lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn chỉ là đồng sinh, đó là do ngươi dạy dỗ không tốt.”
Không khí xấu đi, Chu Vãn Thanh thấy cha mình không nể mặt Tần Tri Diêm, vội vàng mắng: “Cha.”
Chu cử nhân không cho cả con mình mặt mũi: “Con chen vào làm gì!”
Mọi người hơi khó xử, Tiểu Mãn nói: “Ta thấy đại ca không ở đây chắc là đang chăm chỉ học hành, kỳ thi tới chắc chắn đỗ.”
Tần Tri Diêm cười: “Mong thế.”
Tiểu Mãn tranh thủ nói: “Nói đến việc học, đại ca dự định thi cử đầu năm sau. Giờ huynh ấy tự học, cần người hướng dẫn, không biết thúc có quen thầy dạy nào không?”
Tần Tri Diêm nhíu mày, nhìn Đỗ Hành: “Ngươi định thi năm sau?”
“Đúng, muốn thử.”
“Được, tốt lắm, cần phải thử nhiều lần mới có kinh nghiệm.”
Tần Tri Diêm vui vẻ, cảm thấy lần nói chuyện trước đó đã thuyết phục được hắn.
Chu cử nhân nghe vậy, đặt ánh mắt lên Đỗ Hành.
Ông ta biết Đỗ Hành là chồng của Tiểu Mãn, nhưng ông ta cũng chẳng để ý đến họ hàng quê mùa này, huống hồ là chồng cậu.
“Ngươi cũng là người đọc sách?”
Đỗ Hành đáp: “Vâng.”
Chu cử nhân quan sát Đỗ Hành: “Trông có vẻ như người đọc sách.”
“Có công danh chứ?”
“Hậu sinh bất tài, đến nay vẫn chưa có.”
Chu cử nhân cảm thấy cũng nằm trong dự liệu, xưa kia những người xuất thân hàn môn mà đỗ đạt làm quan cũng không ít, nhưng những năm gần đây nông dân thi đỗ được công danh ít đi rồi.
Tuy nhiên ông vẫn hỏi thêm một câu: “Bao nhiêu tuổi rồi?”
Đỗ Hành đáp lời: “Năm nay đã nhược quán rồi.”
Chu cử nhân không hề che giấu sự chán ghét trong mắt: “Tuổi này rồi mà chưa đỗ đồng sinh, quả thực nên dốc sức học hành mới được, ban đầu tưởng Chỉ Phong đã đủ ngốc nghếch rồi.”
Lời vừa dứt, Chu cử nhân cúi đầu uống trà, tranh thủ liếc nhìn ông Tần Tri Diêm. Dù không nói gì, nhưng những người có mặt đều cảm tưởng như nghe thấy câu: “Hóa ra người nhà họ Tần các người lại vô dụng đến thế sao?”.
Chính ông bị quở trách cũng đã đành, đằng này con cháu nhà mình cũng bị dạy bảo như vậy, thật sự mất mặt hơn cả việc ông bị mắng. Tần Tri Diêm vội vàng hòa giải:
“Chỉ cần có tâm là được rồi. Nhiều người đến cả mấy chục tuổi vẫn chưa thi đỗ đồng sinh, không cần vì tuổi tác mà nản lòng. Nhiều thầy trong thư viện Bạch Dung đều rất giỏi, lát nữa ta sẽ nhờ Chỉ Phong mời các thầy đến nhà chơi, đến lúc đó ta sẽ giới thiệu cho cháu.”
Nhưng Chu cử nhân không cho Tần Tri Diêm lối thoát: “Thầy trong thư viện Bạch Dung là người thế nào mà ngươi tưởng dễ giới thiệu thế? Đó là phải xem năng khiếu của học trò chứ, ngươi nghĩ vì sao họ nhận ít học trò, đó là vì việc tuyển chọn khắt khe, thôi đừng phí tâm sức nữa.”
“Ngươi cũng đừng vì mình làm việc ở phủ huyện mà muốn làm chuyện dễ dãi, lúc đó mà truyền ra ngoài thì khó nghe lắm.”
Tần Tri Diêm gần như không biết nói gì nữa, mặt mũi và thể diện đều mất sạch, nhưng cũng không thể cãi lời bố vợ.
Lúc mọi người không biết nên nói sao nữa, thì lúc đó người hầu đến báo rằng có thể ăn cơm rồi, may mà có cớ để chuyển chủ đề.
Tần Tri Diêm vội vàng mời mọi người đi ăn.
Mấy ngày đầu năm trời lạnh, nhà họ Tần làm thịt dê để tiếp khách, một nồi lớn canh thịt dê làm thành lẩu nóng hổi, rau củ tươi ngon có thể nhúng ăn ngay.
Giá thịt dê gấp đôi giá thịt heo, là thứ thịt mà người nông dân không thể nào ăn nổi, kiểu ăn uống này nông dân chưa từng thấy bao giờ.
Ngoài thịt dê, còn rất nhiều món ngon khác, ví dụ như cá chép om dấm Tây Hồ, được rán vàng óng ánh, thân cá phủ đầy nước sốt ngọt; rồi đến chân giò hầm vàng ươm, vịt quay thái mỏng…
Tần Tiểu Mãn rất thích ăn, mỗi năm đến nhà thúc của mình chơi đều được ăn no nê. Nhưng hôm nay Chu cử nhân cũng ở đây, nhiều người lại khó chiều, chỉ sợ đũa vươn ra thêm một chút cũng bị mắng là chưa từng ăn thịt.
Cả bàn ăn ai cũng rất dè dặt, Tần Tri Diêm vẫn luôn mời khách ăn, biết tính tình Tần Hùng, vốn dĩ hai anh em định uống vài chén rượu, nhưng vì chuyện trước đó nên mọi người đều giả vờ vui vẻ, nhiệt tình ăn uống.
Hầu như là ăn bữa cơm trong sự ngượng ngùng, rồi nhanh chóng dọn bàn.
Ăn có no hay không chỉ có mình biết.
Ăn xong, lão Thái Sơn về phòng, mọi người cũng thoải mái hơn, nhưng cũng đã không còn sớm.
Ngồi một lúc chuẩn bị ra về, Tần Hùng còn phải đi thăm bạn bè khác, đây là chuyện thường lệ, Tần Tri Diêm cũng không níu kéo.
“Tiểu Mãn, con với Đỗ Hành ăn tối rồi hãy về, hiếm khi đến nhà thúc một lần.”
Đỗ Hành thay Tiểu Mãn từ chối: “Cảm ơn thúc đã tốt bụng, Tiểu Mãn giờ đã có mang, trời tối lại lạnh, sợ cậu ấy bị cảm.”
Tần Tri Diêm: “Đúng rồi, phải giữ gìn sức khỏe.”
“Việc tìm thầy cho ngươi, thúc sẽ lo, lời cha vợ ta thì đừng để bụng nhé.”
Đỗ Hành cười: “Cảm ơn thúc.”
“Việc tìm thầy cho cháu, đường thúc đã ghi nhớ rồi, đến lúc sẽ sắp xếp cho cháu. Còn lời ông ngoại cháu nói hôm nay thì đừng để bụng, ông ấy nói chuyện vốn đã vậy.”
Đỗ Hành cười đáp: “Cảm ơn đường thúc đã quan tâm.”
“Mãn ca nhi, đây là loại bánh ngọt cháu vẫn thích ăn, thúc đã gói một gói cho cháu mang về nhà ăn.”
Chu Vãn Thanh cũng vội vàng ra tiễn khách. Trước đây những việc này đều do Tần Tri Diêm lo liệu, nhưng hôm nay thực sự khá khó chịu, Chu Vãn Thanh trong lòng cảm thấy áy náy.
Tiểu Mãn cũng không khách khí, trực tiếp nhận lấy: “Cảm ơn đường thúc.”
“Sau này dẫn Đỗ Hành đến nhà chơi nhiều hơn nhé.”
“Vâng, được ạ.”
Hai vợ chồng tiễn Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn lên xe bò, nhìn người ta cưỡi xe bò đi rồi, Chu Vãn Thanh mới thu lại nụ cười trên mặt, nhanh chóng bước vào nhà.
“Đi rồi à?”
Chu cử nhân vẫn đang ở trong hoa đình chơi chim, thấy vẻ mặt không tốt của Chu Vãn Thanh liền nói: “Tần Tri Diêm cũng thật đấy, năm nào cũng gọi những người họ hàng này đến nhà, anh em họ của hắn thì thôi đi, dù sao cũng là người làm nghề đồ tể, có chút khả năng.”
“Cho dù người ta làm nghề gì đi chăng nữa, cha hôm nay hơi quá đáng rồi!”
“Ta quá đáng? Hai người kia rõ ràng là muốn đến nịnh bợ tìm quan hệ mà. 20 tuổi mà vẫn chưa thi đỗ đồng sinh thì thôi đi, trước kia còn là lưu dân làm rể cho người ta, đọc sách mà lại không có khí phách như vậy, có thể có được thành tích gì chứ. Con cũng nên nói rõ với Tri Diêm, đừng giúp đỡ họ hàng lung tung.”
“Năm đó ta vận dụng mối quan hệ để hắn vào huyện phủ làm việc như ngày hôm nay, chứ không phải bảo hắn lợi dụng chức vụ để giúp đỡ họ hàng của mình.”
Chu Vãn Thanh tức giận nói: “Cha! Chuyện đó đã qua bao nhiêu năm rồi, sao cứ phải nhắc đi nhắc lại mãi! Nếu Tri Diêm làm việc không tốt thì huyện lệnh cũng không để hắn ở lại huyện phủ làm việc.”
Chu cử nhân khinh thường nói: “Nếu không phải nhờ mặt mũi của ta, hắn có ngày hôm nay sao? Giờ con cánh cứng rồi, lại còn cãi lời cha, hoàn toàn không bằng đệ đệ con hiếu thảo.”
Chu Vãn Thanh đỏ mắt, Tần Tri Diêm trở về thấy cha con họ đang nói chuyện, vội vàng bước đến: “Cha, Thanh ca không có ý gì khác, là con làm không tốt.”
“Nó là không ra gì, không bằng Hà ca tí nào. Con biết mình làm không tốt thì vẫn còn biết điều chút!”
Chu cử nhân hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.
…….
Tần Tiểu Mãn nhẹ nhàng dựa vào xe bò, cậu vẫn còn hơi đói, thấy Đỗ Hành mua hai cái bánh bao ở gần cửa thành, vội vàng nhận lấy.
“Món ăn ở nhà đường thúc hôm nay ngon, đáng tiếc là không ăn được nhiều hơn nữa, nhạc phụ của ông ấy mặt khó coi hơn cả mặt ngựa, thật sự không có khẩu vị.” Tần Tiểu Mãn vuốt bụng: “Đừng để đói con trai của ta.”
“Vậy ăn hết bánh bao đi, như vậy sẽ không đói con trai đâu.”
Tần Tiểu Mãn ôm bánh bao bắt đầu ăn: “Không biết việc nhờ đường thúc có thành không, cũng khó cho ông ấy, sớm biết nhạc phụ ông ấy khó tính như vậy, hôm nay ta sẽ không nhắc đến chuyện này, hại đường thúc tức giận như vậy.”
Đỗ Hành nhẹ thở dài, người nông dân thô tục nói thẳng thừng, người trong thành cũng không tốt hơn là bao.
So với dân làng, người thành thị càng trọng lợi, những người như họ thực sự không được một vị cử nhân có địa vị ở thành phố để mắt đến.
Thực ra cũng tại mình không có năng lực, nên mới bị người ta khinh thường.
Một lúc lâu không thấy Đỗ Hành nói chuyện, Tần Tiểu Mãn quay đầu lại: “Chàng giận à?”
“Hử? Ta giận cái gì chứ?”
“Lúc đầu định dẫn chàng đến nhà đường thúc chơi, không ngờ lại chịu uất ức lớn như vậy, trước đây chàng chắc chắn chưa từng gặp phải như thế.”
Đỗ Hành xoa đầu Tần Tiểu Mãn, chiếc mũ len mềm mại bị hắn ta xoa méo mó, Đỗ Hành lại sửa lại cho cậu: “Tình người ấm lạnh thôi mà, ta uất ức cái gì, cầu người làm việc mà lại giữ thể diện, ta không sao.”
Tần Tiểu Mãn dựa vào vai Đỗ Hành: “Chàng không để trong lòng là tốt rồi.”
Đỗ Hành khẽ cong khóe môi, đánh xe trở về.
Tết Nguyên đán trôi qua nhanh chóng, trước ngày rằm đi đây đi đó đến Tết Nguyên tiêu, sau Tết Nguyên tiêu Tết hết, làng quê lại trở nên yên bình.
Năm mới lại phải bắt đầu bận rộn với công việc đồng áng.
Năm nay nhà họ Tần không thể sớm ra đồng làm việc, năm ngoái đã thuê người đốt củi để cày xới hết đất đai trong nhà, chỉ cần gieo hạt đúng mùa vụ là được.
Nhưng đó là chuyện của tháng hai tháng ba, ngày mùng hai tháng hai phải thi đồng sinh, nhà đang chuẩn bị cho việc này.
Tuy chỉ thi ở thành, cũng không xa lắm, nhưng phải thi ba kỳ, ba buổi sáng liên tiếp, thi xong thì về, ngày mai lại đi tiếp.
Tần Tiểu Mãn thấy trời lạnh, chiều về thì kịp, nhưng sáng phải đi rất sớm đến thành để thi thì hơi vội.
Hơn nữa, trên đường đi gió lạnh cả tiếng đồng hồ vào phòng thi, tay chân thân thể lạnh cứng, làm sao mà viết bài thi được.
Vì vậy, cậu đã cân nhắc rồi, định đặt trước một phòng trong khách điếm ở thành để Đỗ Hành ở ba ngày.
Đỗ Hành không muốn lắm, chưa kể kể từ khi hắn đến đã luôn sống ở nhà với Tần Tiểu Mãn, mà giờ cậu lại có con, đột nhiên phải rời nhà ba ngày thì hơi không yên tâm.
“Chuyện này có gì đâu, chỉ ba ngày thôi mà, ta ở nhà ngoan ngoãn, đã nói đợi chàng về rồi sẽ sắp xếp việc cày cấy mùa xuân năm nay, không có vấn đề gì cả.”
Đỗ Hành thấy không thể thay đổi ý định của cậu, đành phải đồng ý với sắp xếp này.
Chiều ngày mùng một tháng hai, Tần Tiểu Mãn thu dọn quần áo và sách bút cho Đỗ Hành, tối hôm trước đưa người đến khách điếm đã đặt ở thành phố.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");