Phu Lang Gọi Ta Về Nhà Ăn Bám Rồi!

Chương 101




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Về đến huyện, việc đầu tiên Đỗ Hành làm là triệu tập Công phòng để bàn bạc việc xây dựng thủy lợi.

Mấy năm nay, ngân khố huyện chẳng có mấy đồng, việc xây dựng gần như bị bỏ bê, Công phòng nhàn rỗi, quan lại gần như đều được điều đi làm việc khác.

Biết huyện thái gia có ý định xây dựng thủy lợi, điển sử vội vàng lôi ra tập hồ sơ thủy lợi chất đống trong góc, phủ đầy bụi.

“Nếu huyện muốn tích nước vào mùa thu đông, chỉ có thể bắt đầu từ sông Dân Uống. Xưa kia cũng từng sửa sang, nhưng đến nay cũng đã tám năm rồi.”

Nghe điển sử báo cáo xong, Đỗ Hành dẫn người đến sông Dân Uống ngoài thành thị sát.

Con sông này không phải là tuyến đường thủy vận dài mà giống một hồ chứa nước lớn.

Vị tri huyện tiền nhiệm trước đó cũng từng có ý định xây dựng con sông này, đã có kế hoạch nhưng công trình tốn nhiều nhân lực, số người được tuyển dụng lại hạn chế. Với tiến độ này thì e rằng chưa hoàn thành ông ta đã phải luân chuyển, lại không muốn người kế nhiệm được hưởng lợi, vì vậy đã đẩy nhanh tiến độ rồi kết thúc một cách chóng vánh.

Vị tri huyện kế nhiệm lại không làm gì cả, ngân khố trống rỗng, dù có tâm cũng không có tiền để xây dựng, vì vậy đã nhiều năm rồi con sông này không được bảo trì.

Đỗ Hành xem xét thấy bờ sông được xây dựng vội vàng năm xưa đã bị mưa mùa hè bào mòn sụp đổ rất nhiều chỗ, nước rỉ ra khắp nơi.

Kênh mương phía dưới mọc đầy cỏ dại, nước thất thoát quá nhiều, không dẫn được nước về làng.

Sau khi khảo sát sông và kênh mương, Đỗ Hành triệu tập Lục phòng họp bàn tại nha môn.

“Năm nay mùa thu hoạch, hầu như mọi người đều tham gia, mặc dù mỗi phòng phụ trách những việc khác nhau, nhưng sổ sách cuối cùng ai cũng nhìn thấy. Huyện ta hạn hán, mùa màng thất thu, việc thủy lợi sớm muộn cũng phải làm.”

“Đã phải làm thì nên làm sớm. Xử lý xong sớm, cũng có thể cải thiện đời sống nhân dân sớm.”

Đỗ Hành nói trước việc này thế nào cũng phải làm rồi mới để Lục phòng nói ra những khó khăn.

Điển sử Lại phòng nói: “Dân số huyện ta ít, nếu muốn tu sửa thủy lợi, hiện tại chỉ có khoảng sáu mươi huyện dịch.”

Đại Vân triều có quy định riêng về lao dịch của dân chúng, tất cả nam giới trưởng thành đều phải phục vụ ba loại lao dịch là “Canh tốt”, “Chính tốt” và “Thú tốt”.

Trong đó, “Canh tốt” là nam giới trưởng thành mỗi năm phải lao động công ích cho nha môn địa phương một tháng, làm việc theo sự sắp xếp của nha môn như tu sửa thủy lợi, làm nha sai huyện binh, canh gác thành, khai hoang,… Nếu không muốn đi lao dịch, phải nộp khoảng một trăm văn tiền để nha môn thuê người làm thay.

“Chính tốt” là đi kinh đô làm lính, nam giới trưởng thành cả đời chỉ phải đi một lần, nhưng một lần phải đi nửa năm.

“Thú tốt” là canh giữ biên giới, chỉ cần phục vụ ba ngày.

Hai loại lao dịch sau này hầu như không liên quan đến nha môn địa phương, nhân lực chủ yếu vẫn phải dựa vào “Canh tốt”. Dân số huyện đông thì người đến lao dịch cũng nhiều, nha môn có nhiều lao động miễn phí để làm việc, dân số ít thì làm được ít việc. Nếu công trình nào nhất định phải làm mà dân số không đủ thì chỉ còn cách tự bỏ tiền ra thuê người.

“Không biết đại nhân dự tính bao lâu thì hoàn thành công trình này?”

Đỗ Hành nói: “Đương nhiên là càng nhanh càng tốt, lý tưởng nhất là lúc hạn hán mùa hè năm nay, nông dân có thể tưới tiêu cho ruộng đồng.”

Theo thời tiết của huyện Thu Dương, ít nhất phải tưới tiêu vào tháng tư, tháng năm, như vậy chỉ còn khoảng sáu tháng.

Thời gian rất gấp gáp, năng suất lao động và nhân lực hiện nay chưa phát triển, muốn hoàn thành việc chỉnh đốn thủy lợi trong nửa năm quả thực khó khăn.

Điển sử Lại phòng nói: “Nếu dùng huyện dịch, một tháng lại thay một nhóm người, huyện dịch mới cũ luân chuyển phải mất một thời gian để làm quen thích nghi, như vậy chắc chắn sẽ làm chậm trễ tiến độ, e rằng trong thời hạn này vẫn cần phải thuê người làm việc.”

Nhắc đến việc thuê người thì phải tốn tiền, điển sử Hộ phòng liền tính toán sơ qua: “Theo tiền công nhật của huyện, thuê một nam nhân trưởng thành một ngày mất bốn mươi văn, nhưng nếu thuê theo tháng thì ít nhất cũng phải tám trăm văn một tháng. Nếu thuê một trăm người, một tháng phải tốn tám mươi lượng bạc.”

“Hơn nữa, chỉ dễ thuê nhân công từ tháng mười đến tháng hai năm sau, đến mùa xuân cày cấy thì nhân lực ít đi rất nhiều.”

Giang Khải đứng bên cạnh Đỗ Hành, ghi chép lại tất cả những vấn đề mà Lục phòng nêu ra cùng với những tính toán sơ bộ.

Đỗ Hành lặng lẽ nghe ý kiến ​​của mọi người, nói: “Người chắc chắn phải thuê, bản quan đã nói trước với các thôn hộ, ngoài ra, mỗi làng phải làm guồng nước để tưới tiêu.”

“Vậy tiền làm guồng nước là do dân tự bỏ tiền túi hay do nha môn chi trả?”

Đỗ Hành nói: “Mọi người thấy sao?”

Điển sử Công phòng nói: “Tu sửa thủy lợi đã bận rộn rồi, nếu nha môn chi trả tiền làm guồng nước, e rằng có tiền cũng không đủ người làm.”

Điển sử Hộ phòng nói giọng khô khốc: “Mặc dù năm nay ngân sách có chút tiền, nhưng cũng không đến mức dư dả.”

Hiện nay trong ngân khố còn khoảng tám nghìn lượng bạc, có thể nói là thời điểm ngân khố huyện dồi dào nhất trong mấy năm gần đây, nhưng Lục phòng cũng nhìn ra vị tân tri huyện này có hoài bão, muốn làm việc thì số tiền này vẫn còn eo hẹp.

Ông ta nhắc nhở: “Dù sao cũng còn nợ triều đình năm nghìn lượng bạc.”

Nói đến đây, mọi người đều khẽ thở dài.

Điển sử Lễ phòng nói: “Nhưng nông dân tay trắng, một cái guồng nước ít nhất cũng phải mười mấy lượng bạc, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy. E là đến lúc kêu gọi họ đóng góp, chưa kể đến việc oán thanh tái đạo [ lời than thở khắp nơi], tiền cũng không thu được.”

Đỗ Hành nhìn mọi người nêu ý kiến, tuy không tranh luận ra kết quả nhưng hắn vẫn có chút an ủi, so với lúc mới đến huyện, quan lại mỗi người một bụng tâm tư chỉ nghĩ đến lợi ích của mình thì đã tốt hơn nhiều rồi.

Người lãnh đạo lấy mình làm gương, lo lắng cho dân chúng và việc xây dựng trong huyện, dần dần đã vực dậy bầu không khí của nha môn.

“Những gì các vị nói đều có lý, tình hình hiện nay là ngân khố không dư dả, dân chúng cũng không có tiền, nếu đã như vậy thì nha môn đứng ra làm guồng nước, xuất một nửa tiền, số còn lại để nông dân tự lo liệu. Như vậy có được không?”

Các điển sử Lục phòng khẽ ngẩn ra, sau đó nhìn nhau rồi gật đầu. Làm vậy cũng tốt, mọi người đều khó khăn thì cùng nhau cố gắng, như vậy nông dân cũng không còn gì để nói.

Một buổi sáng họp bàn, việc tu sửa thủy lợi, dẫn kênh, làm guồng nước tưới tiêu ruộng đồng cũng được quyết định.

Lễ phòng soạn thảo văn thư thông báo, Lại phòng phụ trách tuyển dụng nhân công, Công phòng đo đạc thủy lợi, Hộ phòng bận rộn tính toán… còn Hình phòng vẫn đang xử lý bọn thổ phỉ, Binh phòng thì càng kêu khổ, từ sau khi bị Phùng Vạn Hà chê bai huyện binh kém cỏi, thời gian này người của Binh phòng hầu như ngày nào cũng phải đến thao trường báo cáo.

Tóm lại, Lục phòng của nha môn đều bận rộn.

Đỗ Hành cũng triệu tập lý chính mười hai hương đến, nha môn bận rộn, nông dân trong hương cũng phải làm việc.

Trước tiên, mỗi làng phải dọn sạch cỏ dại trong sông, kênh mương của làng mình, đo đạc tính toán rõ ràng ruộng nào ven kênh mương có thể dùng xe nước tưới, ruộng nào ở vị trí cao cần dùng guồng nước tưới.

Một guồng nước chỉ tưới được trong phạm vi nhất định, khoảng cách gần thì tốn ít tiền, khoảng cách xa phải tăng cường xây dựng kênh gỗ dẫn nước, chi phí cũng nhiều hơn.

Trong thôn phải sắp xếp những hộ nào có ruộng liền kề nhau cùng sử dụng một guồng nước, cùng nhau đóng góp.

Tính toán xem một làng cần làm bao nhiêu guồng nước, thu thập đủ tiền, như vậy cũng có thể bắt đầu chặt cây làm guồng nước sớm.

Lý chính mười hai hương cũng nghe phong phanh huyện thái gia muốn tu sửa thủy lợi, tưới tiêu ruộng đồng. Trong thôn bàn tán sôi nổi như Tết, có chút lo lắng việc này sẽ không thành, không ngờ chưa được bao lâu huyện thái gia đã triệu tập lý chính đến họp bàn, phối hợp tu sửa thủy lợi.

Người dân trong thôn đều yên tâm.

Các lý chính ghi chép cẩn thận công việc mà Đỗ Hành giao phó, nghe nói tiền xây dựng guồng nước nha môn xuất một nửa, tự xuất một nửa, ai nấy đều khen ngợi chính sách hay.

“Còn nữa, hiện tại huyện đã bắt đầu đo đạc kênh mương, huyện dịch không đủ người, còn phải nhờ các lý chính về hương vận động thanh niên trai tráng trong làng đến giúp đỡ xây dựng.”

“Đã có thanh niên trai tráng đăng ký rồi, chỉ chờ nha môn ra thông báo là được triệu tập.”

Lý chính thôn Đào Thủy mặt mày hồng hào, kích động nói: “Thanh niên trai tráng trong thôn chúng ta trước khi cày cấy mùa xuân vào tháng hai đều sẵn sàng hợp tác xây dựng thủy lợi cho huyện, không lấy tiền công, hiện đã có hơn mười người đăng ký.”

Đỗ Hành nghe vậy nhướng mày: “Thật vậy sao?”

“Không dám lừa dối đại nhân, dân làng rất ủng hộ việc xây dựng thủy lợi lần này.”

Lý chính thôn Mang Bình đã hồi phục sức khỏe vội vàng nói: “Bẩm báo đại nhân, thôn chúng ta cũng đã có gần hai mươi thanh niên trai tráng đăng ký.”

Trước đây thôn bị mất lương thực phải nộp, huyện cũng không trách tội, trong thôn rất biết ơn, hiện giờ Đỗ Hành có động thái gì, thôn Mang Bình luôn là nơi đầu tiên hưởng ứng ủng hộ.

“Tốt, tốt lắm! Chỉ cần dân chúng trong huyện ủng hộ, nông dân tích cực cầu tiến, quan dân đồng lòng, nhất định có thể hoàn thành trước khi tưới tiêu vào mùa xuân hè.”

Nhiều nông dân sẵn sàng giúp đỡ huyện làm công trình thủy lợi là điều bất ngờ đối với Đỗ Hành và nha môn, như vậy không chỉ giải quyết được vấn đề thiếu nhân lực của huyện mà còn tiết kiệm được chi phí tài chính.

Tuy nhiên, Đỗ Hành nghĩ không thể để mọi người làm không công, vẫn cho mỗi người hai mươi văn tiền mỗi ngày, sáng tối ăn uống ở nhà, bữa trưa nhất định phải hỗ trợ.

Tháng mười một vốn là mùa đông ảm đạm, tiêu điều, năm nay trong huyện lại nhộn nhịp, khắp nơi trên đồng ruộng đều có thể thấy người dân dọn dẹp kênh mương, lại có thể thấy trong làng chặt cây làm guồng nước.

“Xem ta đại bàng tung cánh! Hơ! Ha ha!”

Cành cây lê mùa đông trụi lá, trơ trọi, may mà cành vẫn có chút uốn lượn, đón gió như vậy trông cũng thú vị.

Dưới gốc cây, hai đứa trẻ mập mạp, mỗi đứa cầm một thanh đại đao Quan Công đang múa may rất hăng say.

Sau một hồi tung ra các chiêu thức tự đặt tên lung tung, trán hai đứa cũng lấm tấm mồ hôi.

“Mệt chết mất.”

“Bánh hoa mai thơm mới ra lò rồi, hai tiểu chủ tử mau lại đây ăn thử, nghỉ ngơi một chút đi.”

Đạm Sách nghe thấy tiếng Thủy Cần Thái, vội vàng ôm thanh đại đao Quan Công chạy tới, cầm một miếng bánh còn nóng hổi nhét vào miệng, nhai ngấu nghiến xong vẫn không quên bình phẩm mùi vị bánh hôm nay thế nào: “Tiểu Hổ, mau đến ăn bánh đi, ngọt lắm.”

Cậu bé mập mạp nghe vậy liền chạy tới, cậu và Đạm Sách cao bằng nhau, nhưng lại lớn hơn cậu gần một tuổi. Khuôn mặt bụ bẫm tuy còn non nớt nhưng phảng phất có thể thấy được bóng dáng của Phùng Vạn Hà.

Đạm Sách tùy tiện lấy một miếng bánh cho Phùng Tiểu Hổ, rồi cẩn thận chọn một chiếc bánh hoa mai đẹp nhất trong đĩa, lấy khăn tay nhỏ trong cổ áo ra bọc lại.

Phùng Tiểu Hổ thích đại đao Quan Công đến nỗi ăn cũng không nỡ buông đao, kẹp đao dưới nách, hai tay cầm bánh hoa mai gặm rất ngon lành.

Con trai ăn uống rất qua loa, chẳng mấy chốc, cả khuôn miệng sạch sẽ đã dính đầy vụn bánh.

Cậu hít hít mũi, mở to đôi mắt như mắt trâu nhìn Đạm Sách làm việc tỉ mỉ, học theo giọng nói của cha mình: “Nhà đọc sách đúng là cẩn thận, chú ý tiểu tiết thừa thãi, ngươi làm gì thế?”

“Để dành cho ca ca ta một miếng.”

Phùng Tiểu Hổ nghe vậy lại tròn mắt hơn, nhưng chưa kịp nói thì thấy Tần Đạm Sách đặt đại đao lên bàn, chạy về phía sâu trong vườn.

“Chờ ta với!”

Phùng Tiểu Hổ vội vàng nuốt bánh xuống, ôm đại đao đuổi theo Đạm Sách.

Đạm Sách chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã mất dạng. Cậu đuổi theo đến cuối vườn, thấy Tần Đạm Sách đang đứng bên ngoài hành lang, định nói cậu chạy đến đây làm gì, thì bị Tần Đạm Sách bịt miệng.

“Suỵt, không được nói! Làm ồn Thang mama là bị mắng đấy!”

Phùng Tiểu Hổ thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tần Đạm Sách, vội vàng gật đầu.

Đạm Sách buông cậu ra, rón rén đến gần cửa sổ phòng học, chỉ ló nửa cái đầu ra lén nhìn vào bục giảng.

Thang mama đang cúi đầu không biết đang viết gì, vẻ mặt nghiêm túc không để ý đến những chỗ khác, cậu nhóc dẫm lên bậc đá nhỏ, nhẹ nhàng bò lên bậu cửa sổ.

Mấy ca nhi, tiểu thư trong phòng đang cầm bút, nhưng Đạm Sách không có tâm trạng để ý xem họ đang cầm bút làm gì, chỉ chăm chú nhìn Thừa Ý ngồi cạnh cửa sổ.

Vào đông rồi, mặc dù trong huyện không lạnh lắm nhưng suốt ngày ngồi trong nhà, không chạy nhảy như Đạm Sách, thân thể vốn yếu ớt, Thừa Ý mặc nhiều hơn Đạm Sách một lớp áo, cả áo khoác ngoài cũng dày hơn.

Hôm nay cậu mặc một chiếc áo lụa sa tanh cổ tròn màu trắng bạc, viền lông thỏ xám, trông hơi xù xù, làm tôn lên làn da trắng nõn nà đáng yêu của y.

Đạm Sách rất thích ca ca mặc đồ trắng, vì trông giống như một búp bê tuyết tinh xảo đáng yêu, nhưng bản thân nhóc lại không thích đồ trắng, vì chưa đầy một khắc đồng hồ đã có thể biến sa tanh trắng thành sa tanh xám rồi, chỉ có bánh ngọt nhỏ mới có thể mặc quần áo trắng như vậy mà viết chữ cũng không làm bẩn.

Cậu nhìn thấy ca ca đang cầm một cây bút lông dê nhỏ vẽ hoa lan trên giấy trắng, vài nét bút, một nhành lan đen đã hiện ra trên giấy.

Đạm Sách còn hài lòng với nhành lan đó hơn cả Thừa Ý, tuy cậu nhóc cũng không muốn lên tiếng làm phiền ca ca đang chăm chú, nhưng e rằng nếu muộn hơn nữa thì bánh hoa mai trong tay sẽ nguội mất.

Thế là bĩu môi thổi nhẹ.

Thừa Ý quay đầu lại thì thấy Đạm Sách tóc tai hơi rối bù, khuôn mặt đỏ bừng đang nằm sấp trên bậu cửa sổ.

Nhìn dáng vẻ của cậu, y biết Đạm Sách chắc chắn lại chơi đao trong vườn rồi, vừa nãy chắc chắn còn vừa chạy tới.

Cậu nhíu mày, muốn lau mồ hôi trên trán Đạm Sách nhưng khăn tay của mình vừa dùng để lau mực, đành thôi.

Đạm Sách vội vàng đưa bánh cho Thừa Ý, mong y ăn.

Thừa Ý nhìn bánh được gói bằng khăn tay, tuy trong lòng ấm áp nhưng bây giờ y đã biết đọc sách, hiểu lễ nghĩa rồi, sao có thể ăn vụng trong giờ học được.

Thế là khẽ lắc đầu, ra hiệu cho Đạm Sách đợi tan học rồi hãy ăn.

Đạm Sách không vui, bĩu môi không chịu đi.

Do dự một chút, tự mở khăn tay ra, đưa bánh hoa mai đến bên miệng Thừa Ý, giơ một ngón tay, mím môi, nhíu mày bắt Thừa Ý ăn một miếng.

Thừa Ý không còn cách nào khác, đành hơi nghiêng người về phía cửa sổ.

Phùng Tiểu Hổ ngồi xổm bên cạnh chỉ thấy Tần Đạm Sách vừa đưa bánh, vừa làm nũng, không hiểu đang làm gì.

Trong lòng rất tò mò người bên trong trông như thế nào, mặc dù Đạm Sách bảo cậu nhóc ngồi xổm im lặng, nhưng cậu không nhịn được nữa liền đứng dậy.

Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một khuôn mặt trắng nõn, phấn điêu ngọc trác – [trắng trẻo đẹp đẽ như tạc], đôi môi anh đào khẽ mở ra cắn nhẹ miếng bánh mà Đạm Sách đang cầm.

Thừa Ý từ khóe mắt thấy lại có thêm một cái đầu ló ra, mặt hơi đỏ lên, theo bản năng lùi lại, vô tình đụng vào cuốn sách trên bàn phát ra tiếng động.

Thang mama nghe thấy quay lại, hơi nhíu mày: “Thừa Ý, có chuyện gì vậy?”

Thừa Ý áy náy nói: “Dạ thưa mama, là Thừa Ý vừa rồi vẽ tranh động tác quá mạnh nên đụng vào sách ạ.”

Thang mama đáp lại một tiếng, rồi lại cúi đầu.

Đạm Sách trốn dưới cửa sổ, không dám thở mạnh, vội vàng kéo Phùng Tiểu Hổ chạy về vườn.

Phùng Tiểu Hổ vẫn hơi há hốc mồm, vẻ mặt ngây dại, vẫn chưa hoàn hồn khỏi sự ngạc nhiên khi nhìn thấy một tiểu công tử xinh đẹp, đáng yêu như vậy.

“Ngớ người ra rồi à?”

“Vừa rồi là ca ca của ngươi sao?”

Đạm Sách gặm miếng bánh hoa mai mà Thừa Ý vừa cắn một miếng nhỏ, gật đầu.

Phùng Tiểu Hổ thấy Đạm Sách gặm bánh mới sực nhớ ra lau miệng, rồi đau khổ phát hiện miệng mình toàn vụn bánh, liền oa oa khóc lên.

Nương nói trẻ con phải sạch sẽ thì người khác mới thích, nhóc như mèo mướp vậy mà bị tiểu ca ca xinh đẹp nhìn thấy, chắc chắn sẽ không được thích nữa!

Đạm Sách tưởng cậu ta ghen tị với mình, trong lòng khó chịu, mở to mắt tròn xoe hỏi: “Sao thế, ngươi không có ca ca sao?”

Hỏi xong lại lập tức nói: “Nếu ngươi thích đại đao Quan Công thì ta tặng ngươi một thanh là được rồi, nhưng ca ca thì ta sẽ không chia cho ngươi đâu!”

Phùng Tiểu Hổ nghe vậy tức giận, lo lắng mình bị coi thường, vội vàng nói: “Ta cũng có ca ca! Hừ!”

Nói xong, giọng lại nhỏ đi: “Chỉ là không có ca ca nhỏ như vậy.”

Đạm Sách khịt mũi, ăn hết bánh trong tay, lại uống một bát nước lớn.

Nhóc ôm lấy đại đao Quan Công: “Chúng ta chơi tiếp đi!”

Phùng Tiểu Hổ đặt thanh đại đao Quan Công đang ôm chặt vào lòng lên bàn đá, đẩy về phía Đạm Sách.

“Ngươi không cần đại đao nữa à?”

“Đại đao cứ để ở chỗ ngươi đi.” Phùng Tiểu Hổ nói: “Ta thường xuyên đến tìm ngươi cùng chơi đại đao.”

Đạm Sách bĩu môi: “Được rồi.”

Hai đứa nói xong, rất nhanh lại chơi cùng nhau.

Đỗ Hành tan nha về đến nhà liền nghe thấy khắp vườn là tiếng “Hổ Tử, Hổ Tử, ngươi mau đuổi theo ta!”.

Hắn nhướng mày, Hổ Tử không phải đang ở làng thuộc huyện Lạc Hà sao?

Lúc đến đây, mang theo chó không tiện, vì vậy đã để Hổ Tử ở lại tiểu viện quê nhà trông nhà.

Giờ nghe thấy tiếng trêu chó quen thuộc, Đỗ Hành như từ trong giấc mơ tỉnh lại.

Chưa kịp hỏi thì hắn đã thấy hai đứa trẻ mập mạp đang cầm đại đao chạy nhảy trong vườn.

Còn con trai hắn thì đang thân thiết gọi con trai bảo bối của Phùng Vạn Hà là Hổ Tử.

Đỗ Hành suýt chút nữa thì sặc nước miếng.

“Cha về rồi!”

Đạm Sách vui vẻ ôm đại đao chạy đến trước mặt Đỗ Hành.

“Nhìn người đầy mồ hôi kìa, cũng không thấy nóng.”

Đỗ Hành ngồi xổm xuống lau mặt cho Đạm Sách, nhìn thấy Phùng Tiểu Hổ chạy theo sau gọi hắn là Đỗ thúc thúc.

“Tiểu Hổ cũng đến chơi à.”

Phùng Tiểu Hổ gật đầu.

Trước đây, Tần Tiểu Mãn đến đón gia quyến của Phùng Vạn Hà đến ở trong huyện, gia quyến Phùng gia để bày tỏ lòng biết ơn đã mời Tần Tiểu Mãn đến nhà chơi, hai đứa trẻ tuổi tác tương đương, năng lượng dồi dào, rất nhanh đã chơi đùa cùng nhau, bây giờ quan hệ của hai đứa rất tốt.

Đỗ Hành nói với Đạm Sách: “Sao con lại gọi người ta là Hổ Tử?”

Đạm Sách sinh ra trong phủ, chưa từng gặp Hổ Tử, lúc đó còn nhỏ nên ký ức cũng mơ hồ, tuy cảm thấy việc gọi tên thân mật của Phùng Tiểu Hổ có cảm giác quen thuộc kỳ lạ nào đó nhưng không biết vì sao lại quen thuộc, cậu nhóc còn tưởng đó là cảm giác của bạn tốt.

Giống như Vân Đoạt ở quê nhà trước đây, cậu nhóc còn rất vui, cứ gọi khắp vườn.

Chưa kịp để Đạm Sách trả lời, Phùng Tiểu Hổ đã tự hào nói trước: “Hổ Tử là tên thân mật của ta, cha ta đặt cho đấy! Giỏi không?”

“…”

Đỗ Hành méo mặt: “Quả nhiên là cha con.”

Phùng Tiểu Hổ làm ra vẻ ta và Đạm Sách là nhất thiên hạ: “Ta cho phép Đạm Sách gọi ta như vậy.”

Đạm Sách hào hứng gật đầu: “Ừ! Hổ Tử!”

Đỗ Hành nhìn hai đứa trẻ vui vẻ, vừa bất đắc dĩ vừa thấy buồn cười.

“Đỗ đại nhân, ngài tan nha rồi sao?”

Đỗ Hành đang định cười thì chợt nghe thấy một giọng nói hơi xa lạ, hắn quay đầu lại, thấy một ca nhi ăn mặc sang trọng.

Hơi ngạc nhiên, sau đó hắn lịch sự nói: “Phùng công tử.”

Khuôn mặt ca nhi so với nam tử thì dịu dàng hơn, nhưng vì cha là võ tướng thô lỗ nên khuôn mặt Phùng ca nhi có chút sắc sảo hơn so với ca nhi bình thường.

Không thể nói là dung mạo đẹp đẽ, nhưng cũng được coi là thanh tú.

“Tiểu Hổ ra ngoài đã lâu rồi, trời cũng không sớm nữa, ta phải đưa nó về nhà thôi.”

Phùng Tiểu Hổ đang nghịch ngợm với Đạm Sách thấy người tới, liền gọi một tiếng ca ca.

Đỗ Hành khách sáo giữ khách hai câu, người ta đã quyết định phải đi rồi, tự nhiên sẽ không vì hai câu khách sáo mà ở lại.

Đỗ Hành biết gần đây Tiểu Mãn và gia quyến Phùng gia thường xuyên qua lại.

Tuy Phùng Vạn Hà và hắn lúc đầu có chút bất hòa, nhưng võ tướng thô kệch lúc đầu nhìn đúng là không dễ chọc, thời gian lâu, qua lại công việc nhiều, dần dần cũng hòa hợp hơn.

Cả hai đều bận rộn công việc, thời gian ở nhà không nhiều, chuyện gia quyến qua lại, cả hai đều không quản.

Cứ như Phùng đại công tử Phùng Nhược Cảnh này, Đỗ Hành cũng chỉ gặp qua ba, bốn lần, Tiểu Mãn gặp cậu ta lại nhiều hơn.

Sau khi tạm biệt Đỗ Hành, Tần Tiểu Mãn tiễn Phùng Nhược Cảnh ra ngoài, Đỗ Hành tránh hiềm nghi nên không đi theo.

Hai đứa nhỏ có chút quyến luyến, hẹn nhau lúc nào sẽ chơi cùng nhau nữa rồi mới chia tay. Đỗ Hành ôm Đạm Sách, cảm thấy hôm nay chỉ là một cuộc gặp gỡ thông thường mà thôi.

“Dịch Viêm, ngươi hộ tống Phùng công tử về, nhất định phải đảm bảo Phùng công tử an toàn về đến phủ.”

Dịch Viêm như hộ pháp đứng ở cửa phòng nghe thấy Tần Tiểu Mãn căn dặn, đáp lại một tiếng.

Phùng Nhược Cảnh nhìn nam tử mặt không chút biểu cảm đi xuống cầu thang trước, khẽ mím môi.

Đỗ Hành đang định bế con trai vào trong, chuẩn bị đi đón tiểu bánh ngọt tan học, nghe thấy câu căn dặn của Tần Tiểu Mãn, hắn lại dừng bước.

“Sao đệ lại bảo Dịch Viêm tiễn?”

Tần Tiểu Mãn quay lại nghe vậy, trợn tròn mắt: “Ta sai bảo Dịch Viêm của chàng không được à?”

Đỗ Hành bảo người hầu bế Đạm Sách đi trước, hắn khẽ tặc lưỡi, nói với Tần Tiểu Mãn: “Đệ nói gì vậy, ý ta là sao phải tiễn Phùng công tử đó?”

Tần Tiểu Mãn nói: “Phùng công tử nói cậu ấy mới đến huyện Thu Dương không lâu, chưa quen, mấy hôm trước còn suýt bị bọn du côn quấy rối, trong lòng hơi sợ. Người ta đến nhà ta chơi, ta an ủi, bảo người hộ tống cũng là tỏ thành ý, hơn nữa, người ta là công tử nhà Phùng tướng quân, nếu thật sự trên đường về nhà có chuyện gì, nhà ta gánh nổi tội sao?”

“Nhà chúng ta chỉ có Dịch Viêm võ công cao cường nhất, bảo hắn hộ tống cũng không sai chứ.”

Đỗ Hành gật đầu: “Nói như vậy thì không sai.”

“Chỉ là, nhà họ Phùng là nhà võ, không nói đến chuyện Phùng công tử là ca nhi nối nghiệp cha, có thể đánh đấm được đôi chút, ca nhi nhà quyền quý không học mấy cái này, yếu đuối cũng là chuyện thường, nhưng nhà họ Phùng chắc chắn không thiếu hộ vệ tinh nhuệ. Xuất môn, công tử được cưng chiều nếu sợ bị du côn quấy rối thì hộ vệ vây quanh xe ngựa kín mít như thùng sắt? Cần người nhà chúng ta tiễn?”

Tần Tiểu Mãn nhướng mày, cảm thấy Đỗ Hành nói rất có lý.

“Hôm nay ta thấy Phùng Nhược Cảnh đến không mang theo hộ vệ nào, tại sao cậu ta lại nói với ta những điều này nhỉ?”

Đỗ Hành hỏi: “Đệ kể kỹ lại xem cậu ta nói với đệ thế nào?”

Tần Tiểu Mãn nói: “Cậu ấy chỉ nói sợ du côn, lại nói mới đến huyện Thu Dương chưa lâu, đám gia đinh, hộ vệ ngốc nghếch trong nhà không biết đường trong huyện, lúc về chắc phải đi lòng vòng một hồi.”

“Thế là ta nghĩ bảo người đưa cậu ấy về là được rồi, cũng không phải chuyện gì to tát.”

Đỗ Hành nghe xong thấy rất vô lý: “Sợ du côn thì đương nhiên phải là người võ công cao cường, không quen đường trong huyện thì đương nhiên phải là người đã sống ở huyện một thời gian, trong nhà ta có mấy người hầu, đáp ứng được cả hai điều này ngoài Dịch Viêm ra còn ai? Việc này khác gì chỉ mặt gọi tên bảo người tiễn cậu ta về?”

Tần Tiểu Mãn há hốc mồm, im lặng một hồi, như chợt hiểu ra điều gì đó.

“Đều nói binh bất yếm trá, lão già Phùng tướng quân này, coi trọng Dịch Viêm, người ta không nể mặt từ chối cũng thôi đi, thế mà còn chưa từ bỏ ý định, lần này lại sai con trai đến dụ dỗ Dịch Viêm nhà chúng ta!”

“…”

Đỗ Hành ôm trán, há miệng, cuối cùng vẫn không nói được lời nào.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.