" Ta vừa được biết Cửu thúc sắp đến Hàn Long, vừa hay muốn đưa ngươi đi ra ngoài một chuyến."
" Cửu thúc?" Ân Ly ngạc nhiên, y chưa từng nghe đến Minh Hạo còn có một vị cửu thúc này.
Minh Hạo giải thích: " Một năm đầy đi biên cương, trên đường bị kẻ khác âm thầm truy sát là do cửu thúc cứu được.
Ta những ngày tháng đó không biết mình khi nào thì mất mạng, từ chỗ y học được rất nhiều thứ.
Có thể đứng dậy kêu gọi hiền thần, thu phục nhân tài, tự rèn luyện chính mình, với cừu thúc ta chịu ơn rất nhiều."
" Ta..." Ân Ly ngạc nhiên.
Y chỉ biết Minh Hạo trong một năm có thể dẫn binh đánh được đến hoàng thành, một phần là do thân phận lục hoàng tử của hắn.
Phần khác còn do Minh Kiên năm đó làm nhiều điều sai trái, ham mê tửu sắc quyền lực, khiến nhiều trung thần như An Khương Tề và Lâm Chương về dưới trướng Minh Hạo, thêm cả sự ủng hộ của dân chúng.
Y cũng chưa từng nhận ra hắn đã phải cố gắng ra sao, Ân Ly cảm thấy hổ thẹn mà không dám nhìn Minh Hạo: " Năm đó không thể làm được gì, ta còn từng nghĩ nếu người có thể mang ta theo.
Ta lại chưa từng nghĩ đến người đã phải trải qua cuộc sống thế nào ở biên cương, ta..."
" Không phải do ngươi." Minh Hạo ôm gọn Ân Ly, dễ dàng có thể bế lên thân người nhỏ nhắn hơn rất nhiều: " Phụ hoàng qua đời,hoàng huynh lo ngại chèn ép, bị chia cắt khỏi mẫu hậu và Minh Khiêm, một mình chống đối với cuộc sống tại biên cương.
Nếu như không vì một Huyền Kỳ, ta cũng sẽ không có nghị lực để tiếp tục chiến đấu."
" Phụ hoàng!"
Hôn qua môi nhỏ trên gương mặt méo mó của y, Minh Hạo lại tiếp: " Năm đó ta hối nhất chính là không thể mang ngươi cùng đi, hận nhất chính là bản thân mình không có khả năng sớm kéo ngươi rời khỏi Minh Kiên."
" Phụ hoàng."Ân Ly vòng tay ôm cứng cổ hắn, tựa cằm trên vai hắn nói nhỏ: " Có biết so với những hoàng tử khác, lý do ta luôn né tránh chỉ một mình người.
Là bởi vì ta sợ...!sợ sẽ không thể che dấu được tình cảm của mình, sợ sẽ vì người mà làm trái với lời thề không được phản bội tam hoàng tử kia."
" Ngươi..."
" Tất cả các hoàng tử khác đều thân thiết chỉ riêng lục hoàng tử đều xa cách lạnh lùng." Ân Ly mỉm cười nhớ lại mấy hành động tỏ vẻ chán ghét lúc nhỏ của Minh Hạo.
Hắn rõ ràng muốn an ủi mình nên mới giúp trồng lại cây hoa hồng bị giẫm nát đó, thế nhưng lại lớn tiếng nói y là kẻ phiền phức.
Hắn chính là cẩn thận làm ra sáo trúc tinh xảo tặng y, thế nhưng lại nói đó chỉ là đồ muốn vứt đi.
Khi Huyền Kỳ bị phạt quỳ bên ngoài Thừa Lan cung, hắn tình nguyện cùng y hứng chịu ngày đêm mưa gió, thế nhưng lại nói bản thân chỉ tình cờ đi ngang qua.
" Một người không dùng những lời nói hứa hẹn với ta như tam hoàng tử, một người chưa từng bất chấp thân phận, đứng ra cầu xin cho ta bất kể điều gì như các hoàng tử khác.
Nhưng đó lại là người luôn từ xa quan sát ta, âm thầm bên cạnh những lúc ta cần nhất.
Ta đều biết những điều người làm cho mình..." Y thì thầm: " Ta nhận ra tất cả..., là vì ta cũng chưa từng rời mắt khỏi người."
Minh Hạo trầm mặt không nói, hắn im lặng hồi lâu mới có thể gọi một tiếng: " Huyền Kỳ!"
Ân Ly cắn nhẹ môi lại buông cổ hắn ra, y tươi cười với Minh Hạo như mình chưa từng nói gì đến quá khứ trước kia: " Phụ hoàng, cùng đến Hàn Long đi.
Ta muốn gặp người đó, nếu đã chịu ân lớn, người đương nhiên trả bao nhiêu cũng không đủ phải không?"
" Ân nhi." Minh Hạo lại nhìn Ân Ly, cuộc sống bây giờ của họ đã đổi khác.
Không còn gì để phải hối hận cho quá khứ nữa cả, càng không thể để tương lai sẽ phải hối hận cho hiện tại.
Hắn càng thêm kiên quyết với kế hoạch của mình mà mỉm cười: " Được, chúng ta cùng đi."
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
" Mẫu hậu, người lại làm sao vậy?" Nghe nói hôm nay các cung tần đến thỉnh an đều bị Lâm Ninh bắt chờ đến buổi trưa, cuối cùng lại cho đuổi người đi cả.
Nay nàng đã là hoàng hậu một nước, Lâm thừa tướng không khỏi muốn Minh Luân đến khuyên nàng nên giữ thân phận một chút: " Lời đồn ra ngoài sẽ không hay đâu."
" Ngươi thì biết cái gì?" Lâm Ninh nằm cả nửa thân người trên bàn, nàng chẳng thèm để ý đến đại nhi tử của mình.
Cứ nhớ đến mấy hôm trước khi gặp được Ân Ly thấy y đi đứng không vững, còn cho rằng là do cơ thể hai năm nằm trên giường nên chưa thuận tiện đi lại, cử động không tốt.
Thế nhưng cái vẻ mặt thẹn thùng khi Hoàng đế bế y lên đó, còn có cả cái dấu trên cổ kia....
" Mẫu hậu?"
" Haaaa!" Lâm Ninh thở dài: " Tiểu công chúa của ta mất bao tâm tư dưỡng thành, cuối cùng vẫn là bị ăn mất rồi đi.
Hoàng thượng đúng là chỉ biết nói, trước kia còn cái gì lo lắng quan hệ của cả hai...!kết quả nhi tử vừa tỉnh đã động tay rồi, đúng là...haaa!"
Minh Luân nhăn mày: " Người nói cái gì bị ăn?"
" Thôi bỏ đi, mặc kệ thế nào, Tiểu Ly trông hạnh phúc như vậy chắc là không có vấn đề gì rồi."
" Mẫu Hậu."
Minh Luân đột nhiên đập mạnh tay lên mặt bàn khiến Lâm Ninh giật mình, nàng ngồi thẳng lưng rồi nhìn hắn: " Tiểu Luân?"
" Người suy nghĩ cái gì." Hắn hơi nhăn mày: " Ngoại công nói rồi, người quản mình cho tốt, không thể cứ tùy tiện như trước."
" Rồi rồi, thật không nhìn ra ngươi là nhi tử của ta." Lâm Ninh ra vẻ giận dỗi.
" Ta cũng không phải muốn làm khó người, chỉ là lo lắng địa vị càng cao lại càng nguy hiểm.
Mẫu hậu luôn như vậy không biết suy tính, đã bao lần bị kẻ khác hãm hại." Minh Luân nhìn bàn tay mình, lại nhớ đến những gì diễn ra trong trận chiến với người Thương Lăng, hắn lại phát hiện ra năng lực của mình.
Hắn siết lại bàn tay mình: " Ta nhất định sẽ mạnh mẽ hơn, để bảo vệ người và tiểu Thập.
Không để kẻ khác có cơ hội ra tay với người thân của ta nữa."
" Tiểu Luân!" Lâm Ninh cảm động nhìn Minh Luân, sau đó lại òa lên mà ôm cứng lấy hắn: " Biết ngươi vẫn tốt nhất, rất thương mẫu hậu cũng sẽ không bỏ mẫu hậu đi mất mà, hài tử ngoan, hài tử ngoan."
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
" Thái hậu, người trước xem thứ này đi."
Lệ Kha thái hậu ở Thừa Linh Quy, vừa nghe tin thái tử tỉnh lại đã lập tức ra lệnh hồi cung, không ngờ về đến thì mới biết được hoàng đế lại mang thái tử chạy đến Hàn Long mất rồi.
Nàng mệt mỏi ngồi trên ghế nhìn chiếu chỉ Tôn Qùy đưa đến trước mặt: " Hoàng thượng không phải đã đi Hàn Long rồi sao?"
" Đây là để lại cho thái hậu người, hoàng thượng có nói một năm sau mới nên dùng đến."
" Hoàng đế lại muốn gì đây?" Lệ Kha mệt mỏi mở ra chiếu chỉ, mới nhìn lướt qua nàng đã lớn tiếng: " Hắn...!cái này, không phải là muốn ai gia ở lại gánh hậu quả sao?"
" Thái hậu." Tôn Qùy hơi cúi người: " Có nên cho người đi mời hoàng thượng trở về?"
" Bỏ đi."
" Vậy...!"
Lệ Kha tuy tỏ vẻ tức giận, thế nhưng nàng lại mỉm cười: " Lúc xưa vì không có cách nào khác, đã khiến ai gia ép buộc hoàng đế phải chống đỡ giang sơn, nay hắn cũng đã làm đến như vậy, thôi thì cứ tùy ý đi."
" Vậy còn thái tử điện hạ?"
" Y đứa nhỏ này thông minh hiểu chuyện, năm xưa vì chúng ta chịu khổ nhiều như vậy.
Tuy có chút luyến tiếc, nhưng hơn hết y nên tự do bên ngoài kia.
Thay vì bị giam cầm ở nơi này, vẫn là sống một lần cho mình tốt hơn đi."
" Thái hậu, ngươi tin tưởng thái tử chính là Huyền Kỳ công tử?" Tôn Qùy ngạc nhiên nhìn thái hậu.
" Ngươi còn không nhìn ra sao?" Lệ Kha trầm mặt: " Đúng là có quá nhiều điều kỳ diệu, ban đầu chỉ muốn ngươi tìm một lý do khiến hoàng đế có thể lấy lại tinh thần, cũng không ngờ thật sự lão đạo nhân đó có khả năng mang y trở lại."
Nàng lại nhìn bản chiếu đặt trên bàn mà thở dài: " Chỉ là cực khổ cho đại hoàng tử rồi."
" Cực khổ?" Tôn Qùy lại làm lạ: " Trọng trách này đối với đại hoàng tử ban đầu đã được định đoạt, cũng chỉ là sớm hay muộn.
Huống hồ với năng lực và tài đức của điện hạ, nô tài cảm thấy không có gì đáng ngại."
" Ai gia nói không phải là thứ này."
" Ý của thái hậu là?"
" Ngươi xem ai gia sinh cho tiên đế hai cái nhi tử, thế nhưng mỗi một tính cách đều khó quản như vậy.
Hoàng đế tùy ý cũng thôi đi, đi rồi chúng ta chỉ cần người để lại con đường về sau, liền không có vấn đề, ai gia cũng không muốn ép hoàng đế nữa." Lệ Kha xoa nhẹ thái dương.
Nàng lại tiếp: " Thế nhưng ngay cả tiểu nhi tử cứng đầu kia...!hắn lại càng khó hơn, ta tuyệt đối không có cách.
Đến nước này hoàng đế đã chạy xa rồi, bỏ lại một núi rắc rối sắp đổ xuống trên đầu đại hoàng tử, hắn xem ra cũng quá nhẫn tâm đi.".