Phù Hiểu, Em Là Của Anh!

Chương 80




Phù Hiểu phát hiện ra: cùng một khái niệm, cách hiểu của mình và cách hiểu của người nhà quyền quý không giống nhau.

Nếu không phải là cô mà là một người bình thường khác, ai nghe câu: “khách khứa chỉ mời họ hàng” là không nghĩ đến một đám cưới đơn giản, gọn nhẹ nào?… Cô nhìn đám đông dưới lầu, cảm thấy trên đầu như có một đàn quạ đen bay qua.

“Đường Học Chính… Không phải cả nhà đã quyết định là sẽ không mời bạn bè à?” Cô lí nhí hỏi người đàn ông tuấn tú, vận bộ ple trắng bên cạnh.

“À, ba mẹ có mời mấy nhà chơi thân với nhà anh.” Cô tinh mắt thật, đến cả ai là họ hàng, ai là bạn bè mà cũng phân biệt được.

Mấy nhà? Nói cách khác: trừ mấy nhà nào đó ra, những nhà còn lại đều là họ hàng nhà anh?! Thông cảm cho sự quê mùa của cô vì cô từ quê lên, song, quả thật cô chưa thấy nhà ai lắm họ hàng thế này bao giờ!

“Đeo caravat cho anh nào.” Đường Học Chính lấy làm khó hiểu: sao trông cô ấy như đang kinh hãi thế nhỉ.

Phù Hiểu máy móc đeo caravat cho anh, không kìm nén nổi sự tò mò, cô hỏi thẳng: “Anh có thể giải thích cho em chút chút: tại sao đám cưới đơn giản, gọn nhẹ của nhà anh còn to hơn đám cưới linh đình của nhà người khác không? Họ hàng nhà anh đông thế cơ à?”

Hóa ra là chuyện này, Đường Học Chính cười khẽ, “Ngày xưa, chả phải không những không kế hoạch hóa gia đình mà còn kêu gọi “người đông thế mạnh” là gì? Tình cờ là các cụ nhà họ Hàn và nhà họ Đường đều rất khoái đền đáp Tổ quốc, nên các cụ và anh em của các cụ đều đông con, do đó, nhà anh có vô số họ hàng hai họ nội ngoại, rồi thì thông gia của họ hàng cũng thành họ hàng luôn… Thế là thành quy mô mà em thấy hôm nay.”

… Nhà quyền quý, đúng là nhà quyền quý mà! Phù Hiểu á khẩu luôn.

“Mấy ông mà em biết chỉ là phần nổi của tảng băng trôi thôi, lần trước, anh chả nói với em rồi còn gì?” Đừng bảo là anh không cảnh báo cô trước.

Ai nghe thế cũng sẽ tưởng là trong câu đó có sử dụng biện pháp tu từ: nói quá, có được không? Nhưng mà: tại sao… (cô lại liếc sảnh lớn ồn ào, náo nhiệt một cái) bây giờ, cô lại thấy anh miêu tả kiểu ấy có hơi khiêm tốn?

Phải nói là “hạt cát trên sa mạc” mới đúng!

“Phù Hiểu, người nhà cậu đến rồi đó.” Cô gái xinh đẹp, mặc chiếc váy dạ hội trắng muốt, ngực áo cài một đóa hoa hồng – biểu trưng cho chức vụ của cô hôm nay: phù dâu – chính là Lý Giản Tình.

Từ sau hôm gặp ở tiệm vàng bạc đá quý, Phù Hiểu vẫn liên lạc với Lý Giản Tình qua MSN, Lý Giản Tình có ý đồ làm thân với Phù Hiểu nên rất kiên nhẫn tán gẫu với Phù Hiểu, hai người cũng khá hợp nhau. Mấy hôm trước, khi thảo luận vấn đề phù dâu trong đám cưới, Dương Mật đã kết hôn nên đương nhiên không thể làm phù dâu cho Phù Hiểu, mà ở Bắc Kinh Phù Hiểu lại không còn người bạn gái nào khác, cô đang định hỏi xem Đường Học Chính có cô em họ nào không, bên nội, bên ngoại đều được, để cô nhờ cô ấy làm phù dâu, thì Đường phu nhân đột ngột đề nghị để Tiêu Thiển Thiển làm phù dâu. Lý do là Tiêu Thiển Thiển quen biết nhiều người nhà họ Đường và nhà họ Hàn, lại khéo léo, có thể tiếp đón họ chu đáo.

Phù Hiểu sợ đến vã mồ hôi lạnh, đành phải nói là mình đã nhờ bạn làm phù dâu rồi. Sau đó, khi cô đang đau đầu vụ phù dâu, thì Lý Giản Tình – người mấy hôm rồi hay tìm cô chuyện phiếm – chợt hiện lên trong đầu cô, cô nảy ra suy nghĩ nhờ cô ấy làm phù dâu, thế là cô ngỏ lời với cô ấy.

Cô không ngờ là cô ấy lại đồng ý luôn.

“Ừ, tụi tớ xuống ngay đây, cám ơn cậu.”

“Khách sáo thế làm gì.” Lý Giản Tình cười đáp.

Phù Hiểu cười với cô nàng, rồi vui vẻ kéo Đường Học Chính, “Đi thôi anh.”

Với quyết định nhờ Lý Giản Tình làm phù dâu của Phù Hiểu, Đường Học Chính không hề phản đối, hai hôm rồi, bận quá, anh cũng quên béng người này. Trước khi cửa thang máy đóng lại, anh ném cho Lý Giản Tình một cái nhìn cảnh cáo.

Đương nhiên là Lý Giản Tình thu được ánh mắt cảnh cáo đó của anh. Trên thực tế, từ hôm ở tiệm vàng bạc đá quý, cô đã chuẩn bị tâm lý, sẵn sàng nhận đòn đáp lễ của Đường Học Chính, ai ngờ đợi mãi mà chẳng thấy động tĩnh gì. Cô ngầm cho người đi tra xét, mới biết Vương Tiểu Xuyên bị chỉnh cho sứt đầu mẻ trán, không có cả thời gian ngủ với gái. Rồi sau đó, Phù Hiểu ngỏ lời, nhờ cô làm phù dâu cho cô ấy, cô đã suy tính hết các tình huống có thể phát sinh, sau rốt, cô quyết định liều một phen, cùng lắm thì làm lại từ đầu, trở về làm cô đại tiểu thư không được yêu thương của nhà họ Lý, như thế biết đâu lại thoát được gã chồng chưa cưới “ngựa đực” kia.

Ai ngờ: Phù Hiểu chỉ là nhờ cô làm phù dâu cho cô ấy mà thôi.

Nói thật, nếu chỉ có vậy thì cô vẫn chưa dám hoàn toàn yên tâm, đến khi thu được cái nhìn cảnh cáo của Đường thiếu, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng qua cửa, dù cô đã phải lo ngay ngáy một thời gian.

“Tôi còn tưởng người đẹp nào làm phù dâu cơ, hóa ra là Lý đại tiểu thư.” Giọng cười cợt nhả truyền đến từ phía sau, không cần quay lại cũng biết chủ nhân của nó, là sự lựa chọn duy nhất cho chức vụ phù rể của Đường Học Chính: Mạc Vu Phi.

“Buổi trưa tốt lành, Mạc thiếu.” Cô ngừng suy tư, đeo lên mặt chiếc mặt nạ: khuôn mặt luôn tươi cười, xoay người lại chào hỏi.

“Buổi trưa tốt lành, chậc chậc, đúng là đóa hoa lài cắm bãi phân trâu mà.” Anh chàng Mạc Vu Phi trong bộ ple màu lông chuột sang trọng vuốt cằm, đeo biểu cảm đau xót lên mặt.

“Mạc thiếu lại tâng bốc tôi rồi.” Cô khách sáo.

“Lần này, chồng chưa cưới của cô đã chơi tôi một vố, ai ngờ gã có thể gian díu với Tiêu Thiển Thiển chứ.” Rõ là biết thân phận của cô mà Mạc Vu Phi vẫn không chút kiêng kị.

Lúm đồng tiền hai bên má cô như sâu hơn, “Tôi cũng có nghe nói vụ đó, tôi rất chờ mong đòn phản kích của anh.”

“Lý tiểu thư thật hóm hỉnh.” Mạc Vu Phi bước lên trước một bước, nheo đôi mắt hoa đào phong lưu, “Vương Tiểu Xuyên làm thế là quá lắm, tôi không ngại Lý tiểu thư dùng tôi làm gã bớt vênh váo đâu.”

Lý Giản Tình làm gì chả nghe ra nghĩa bóng trong câu đó, cô vẫn cười tươi rói, nhưng kín đáo lùi ra sau nửa bước. “Cám ơn ý tốt của anh, nhưng anh ta có léng phéng với ai thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi sất, còn nữa, tôi là tôi sợ anh ta sẽ nhầm tưởng là tôi có ý với anh ta.”

“Thế à? Tiếc thật đó.” Mạc Vu Phi cười tà, tỏ vẻ tiếc nuối.

Khi này, Đường Học Chính và Phù Hiểu đã xuống lầu đón người nhà cô dâu. Bà nội, cô, chú và hai cậu em họ của Phù Hiểu có máy bay riêng đón lên Bắc Kinh, giờ đã đến nơi. Năm người nhà họ Phù cùng bốn người nhà họ Dương cùng đi vào sảnh lớn. Đón tiếp họ, Phù Hiễu bỗng thấy buồn vui lẫn lộn, một nửa trong cô là niềm hạnh phúc, còn nửa kia thì là nỗi buồn man mác.

Ông cụ Đường chống gậy đầu rồng đích thân ra đón, đưa mấy người nhà gái vào bàn tiệc đầu tiên, cụ và ba người con trai cũng ngồi bàn đó tiếp thông gia luôn. Bà cụ Phù từ chối mãi, nhưng không lay chuyển được ông cụ Đường, đành ngồi vào ghế thứ nhất bàn đầu tiên.

Họ hàng của hai nhà họ Đường và họ Hàn thấy tộc trưởng nhà họ Đường coi trọng thông gia như vậy thì đều chắt lưỡi, lấy làm ngạc nhiên, chỉ cho là cô dâu thật có phúc, chỉ là một cô gái bình thường, tự dưng lọt được vào mắt xanh của Đường Học Chính, lại có khả năng dành được sự tán thành của tộc trưởng nhà họ Đường. Ban đầu, họ không coi trọng cô dâu lắm, nhưng từ đấy về sau, họ đã thay đổi suy nghĩ của mình về cô.

Lúc ở thị trấn S, hai người đã tổ chức đám cưới một lần rồi nên cũng biết làm đám cưới mệt thế nào. Đường Học Chính bảo Phù Hiểu đi nghỉ một lát, Phù Hiểu ngắm mấy người đang rất thân thiết với nhau ở bàn tiệc đầu tiên, ngẫm nghĩ giây lát, rồi đồng ý.

Cô về phòng nghỉ một mình, dùng ống hút uống mấy ngụm nước. Ngắm chính mình trong tấm gương lớn: cô dâu xinh đẹp trong chiếc váy cưới bồng bềnh, cô mỉm cười.

Mới ngồi nghỉ được một lát, ngoài cửa đã vang lên những tiếng gõ cửa đều đều.

“Mời vào.” Phù Hiểu cất tiếng gọi.

Cô tưởng là Dương Mật hoặc Lý Giản Tình cơ, không ngờ người bước vào lại là Mạc Vu Phi với mái tóc đã nhuộm lại màu đen.

“Ồ, chào anh.” Cô chào hỏi, cô có vẻ bị bất ngờ.

“Chào cô, cô dâu trẻ.” Chàng trai đẹp vẻ đẹp âm nhu nở nụ cười xa xăm, “À, tôi quên chưa chúc mừng cô.”

“Cám ơn anh.” Cô mỉm cười, “Tìm tôi có việc gì à?”

“Chút chuyện nhỏ ấy mà…” Anh thong thả moi từ túi áo vét ra một xấp giấy tờ, “Là luật sư riêng của Đường Học Chính, tôi cần làm phiền cô ít phút, phiền cô ký tên lên chỗ giấy tờ này.” Anh chìa tay ra, đưa xấp giấy tờ đến trước mặt cô bằng một động tác lịch thiệp.

“Giấy tờ gì vậy?” Phù Hiểu tò mò đón lấy, nhìn thoáng qua rồi ngẩn ra luôn, hóa ra là “Thỏa thuận trước hôn nhân.”

“Nếu cô đã đọc kỹ, mời cô ký tên cho.” Giọng nói không quá nhiệt tình của Mạc Vu Phi truyền đến, “Khi thỏa thuận được thành lập, sẽ chứng minh là cô không có mục đích xấu khi vào làm dâu nhà họ Đường, nếu ly hôn, cô sẽ không lấy được gì từ nhà họ Đường.”

Phù Hiểu thấy rất không vui, cô nhìn vào chữ ký của bên A (là Đường Học Chính), rồi đặt bản thỏa thuận sang một bên, ngẩng lên, nói: “Tôi không ký.”

Mạc Vu Phi thì như đã lường trước được kết quả, cười lạnh một tiếng, “Rất tiếc, tôi nghĩ cô không có quyền lựa chọn trong chuyện này.”

Phù Hiểu hít sâu mấy hơi, suy nghĩ một cách cẩn thận, rồi mới ngồi thẳng dậy, “Mạc tiên sinh, nếu Đường Học Chính làm như vậy với tôi, tôi đã không lấy anh ấy làm chồng.” Không liên quan đến vấn đề tài sản, mà là: tôn trọng. Nếu anh quả thật có lý do gì đó, anh có thể nói rõ với cô, rồi cô sẽ chính thức ký bản thỏa thuận này, nhưng từ đầu đến cuối, anh chưa từng đề cập chuyện này với cô dù chỉ một chữ.

Tuy biến cố đột ngột xảy ra khiến cô thoáng sửng sốt, nhưng khi bình tĩnh lại, cô lập tức nhận rõ: Đường Học Chính tuyệt đối không làm những chuyện này. “Anh có thể cho tôi biết: tại sao anh cố tình làm ra chuyện này không?”

Mạc Vu Phi dù bị cô lật tẩy cũng không có vẻ gì là hổ thẹn, anh dựa người vào bàn, khoanh tay trước ngực, “Tự tin thế cơ à?”

“Không phải tự tin mà là tin tưởng.” Đến nước này thì cô đã rõ rồi: anh ta không ưa cô, Phù Hiểu rầu rĩ: “Tôi từng đắc tội anh ư?”

“Tôi không cố ý mạo phạm cô, nhưng mà tôi đã nghĩ mãi rồi mà vẫn chẳng ra… phải là loại đàn bà nào thì mới đồng ý lấy… người đàn ông đã hại ba mẹ cô ta.” Thời gian vừa qua, Mạc Vu Phi đã cẩn thận phân tích đi phân tích lại vấn đề này và rút ra ba kết luận: Một, vì trả thù; Hai, vì tham tiền; Ba, vì cả hai lý do trên. Cho nên anh mới thử cô, thấy cô vô cùng bình tĩnh thì anh lại cho là cô quá thủ đoạn.

Cô không ngờ là anh ta lại biết chuyện này, Phù Hiểu giật mình, mím chặt môi, nhìn anh chàng.

“Sao nào, cô không ngờ là lại có người biết phải không? Cô cho là người nhà họ Đường sẽ vì áy náy mà không tính đến phương diện này ư?” Mạc Vu Phi ép hỏi: “Rốt cuộc là cô gả cho Đường Học Chính vì mục đích gì, muốn trả thù nó?”

“Nếu như điều tôi muốn là trả thù thì năm đó, khi tôi hận anh ấy nhất, tôi đâm đơn kiện, tống anh ấy vào tù là được? Làm gì đợi đến bây giờ, rồi hy sinh chính bản thân mình? Nào có ai lấy cuộc đời mình ra đùa cơ chứ?” Anh ta là người anh em tốt của Đường Học Chính nên cô không hy vọng anh ta hiểu lầm.

Đó cũng là phép toán anh không giải được, nghe cha anh nói thì: ông cụ Đường công chính liêm minh, năm đó, cụ không cho bất cứ ai dùng bất kỳ mối quan hệ nào giải quyết riêng.

“Vậy rốt cuộc lý do của cô là gì?” Càng đào sâu chuyện đó, anh lại càng thấy khó hiểu, một cô gái tự dưng tha thứ cho hung thủ đâm chết ba mẹ mình và rút đơn kiện, mười năm sau, cũng chính cô gái đó, tự dưng đi lấy người đàn ông – tên hung thủ năm xưa – làm chồng.

Phù Hiểu biết anh ta muốn hỏi gì, im lặng hồi lâu, rồi cô chậm rãi nói: “Một người phụ nữ lấy một người đàn ông làm chồng, còn cần lý do gì khác ư?”

Đờ! Hơi bị nhiều lý do đấy nhá? Vì nhà, vì xe, vì tiền, vì có em bé… tất cả những cái đó đều là lý do mà? Chỉ có điều: sao lúc ấy mình không thể phản bác cô ta được? Vì vẻ chân thành của cô ta chăng? Mạc Vu Phi vuốt tóc, chợt nhớ về đôi con ngươi không chút tạp chất của Phù Hiểu.

Anh đã từng thấy vô số đàn bà nói “yêu,” đôi mắt họ khi đó hoặc cười, hoặc khóc, nhưng trong những đôi mắt đó luôn có chứa rất nhiều *****.

Đôi mắt của người đàn bà đó… tại sao lại không có!

“Tiểu Mạc, sao lại uống rượu một mình thế này? Thấy thằng bạn thân kết hôn thì ghen hả?” Một ông anh họ Hàn bước đến, cụng ly với anh.

“Không thể nào! Em đâu có ngu như nó, đi treo cổ tự tử trên một thân cây?” Mạc Vu Phi lắc lắc đầu, cố vứt nỗi buồn ra khỏi đầu óc.

Số phận của Mạc Vu Phi thật bi thảm. Lần rung động đầu tiên của con tim anh trong suốt hai mươi mấy năm sống trên đời đến là đát, đã thế, đối tượng của anh còn là vợ yêu của thằng bạn thân anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.