Phù Hiểu, Em Là Của Anh!

Chương 79




“Tôi…”

“Đường Học Chính, quản lý con đàn bà của anh cho tốt, nếu còn có lần sau, tôi sẽ không khách sáo nữa đâu.” Không thèm bỏ vào tai lời của Phù Hiểu, Tiêu Thiển Thiện lạnh lùng nhìn sang Đường Học Chính.

Cô ta hiểu lầm nặng rồi, Phù Hiểu có cảm giác: trăm miệng khó giải thích.

“Không cần đa nghi thế, vợ tôi chưa từng nghe đến tên cô, cũng hoàn toàn không cần phải đi tìm gặp cô.” Tuy Đường Học Chính không biết: hôm qua, Phù Hiểu đi tìm Dương Mật thì tại sao lại gặp phải Tiêu Thiển Thiển; Nhưng anh cực kỳ khó chịu với giọng điệu đó của Tiêu Thiển Thiển.

“Hừ, sao nào, quyết định cưới ả ta à? Anh thật sự cho ả ta là cô gái ngây thơ, trong sáng như tờ giấy trắng.” Tiêu Thiển Thiển cười, nhạo báng. Nghĩ lại hôm qua, ả còn giả mèo khóc chuột, hỏi cô: cô cãi nhau với bạn trai à, mà cô thấy buồn nôn.

“Tiêu tiểu thư, tôi nghĩ: cô đã hiểu lầm rồi. Hôm qua, tôi ngẫu nhiên muốn đi tìm Dương Mật, tôi vốn không biết là cô cũng ở đó.” Cô ta càng nói càng quá đáng, Phù Hiểu cảm thấy mình nên làm rõ mọi chuyện.

“A, Dương Mật đúng là chị em tốt của cô đó nha.”

Đường Học Chính cau mày, anh mặc xác cô ta hiểu lầm cái gì, anh chỉ lo là: không biết là Phù Hiểu đã nghe được những gì. Không có thời gian đôi co với cô ta, anh nói thẳng luôn: “Tiêu Thiển Thiển, đừng vênh váo quá, cô là cái thá gì chứ, tôi tự thấy là tôi chưa từng có hành động nào thể hiện tôi có ý đồ mờ ám gì với cô, Phù Hiểu đâu rỗi hơi mà đi tìm gặp cô!”

Khuôn mặt của Tiêu Thiển Thiển tái nhợt đi.

Lý Giản Tình nhìn vẻ nhục nhã ê chề trên gương mặt Tiêu Thiển Thiển thì bõ cả tức. Cô xoay người rời đi, cô không định dính vào vụ bê bối này.

Vương Tiểu Xuyên gãi mũi, anh ngẫm lại thì thấy có lẽ mình cũng là một đương sự, thế nên không thể không đứng ra hòa giải: “Bạn bè với nhau cả, sao lại nặng lời thế? Nhất định là giữa hai bên có hiểu lầm gì đó rồi, nói rõ mọi chuyện với nhau là ổn thôi.”

“Nói rõ mọi chuyện ư, bây giờ, anh ta đã mù quáng đến mất hết khả năng phán đoán rồi, còn nói rõ mọi chuyện cái nỗi gì!” Tiêu Thiển Thiển tức đến nghiến răng.

“Tiêu tiểu thư…” Phù Hiểu định giải thích.

“Cô câm mồm đi!”

“Tiêu Thiển Thiển!”

Phù Hiểu bực mình, bước lên trước một bước, “Tiêu tiểu thư, tôi không cho là cô có quyền nổi giận với tôi và không hề khách sáo thóa mạ tôi kiểu đó.” Chuyện duy nhất khiến cô thấy hơi lúng túng khi gặp cô ta là: người đàn ông cô ta yêu cùng một chỗ với cô, chỉ có điều, cô ta đã rất quá đáng rồi.

“Cô…” Tiêu Thiển Thiển không ngờ là: vẫn có một cô gái dám tranh luận với cô.

Vương Tiểu Xuyên nhướng mày, anh còn tưởng cô nàng đó chỉ là một cô gái quê không có chủ kiến, không ngờ cô nàng cá tính ghê.

“Mình đi thôi anh.” Cô quay đầu lại, gọi Đường Học Chính cũng đang tức xì khói.

Đường Học Chính sầm mặt xuống, khẽ hừ một tiếng, nghiêng đầu, liếc xéo Vương Tiểu Xuyên một cái: cái nhìn đầy nguy hiểm, rồi ôm vai vợ đi thẳng ra khỏi cửa tiệm.

Cái trò mèo này thì chỉ cần hơi động não là sẽ biết tác giả, anh sẽ không so đo với đàn bà nhưng cái gã đầu sỏ Vương Tiểu Xuyên thì cứ chờ đấy, chờ anh xử lý.

Vậy là, mấy phút sau, trong cửa tiệm vàng bạc đá quý xa hoa, lộng lẫy chỉ còn lại một đám nhân viên bán hàng ở trông tiệm tiện thể xem kịch vui, cô nàng Tiêu Thiển Thiển mặt xanh mét và anh chàng Vương Tiểu Xuyên đang cực kỳ hối hận: biết thế mình đã chẳng làm.

Ngồi vào trong xe, Đường học Chính vừa khởi động xe vửa mở nhạc hòng giải tỏa tâm trạng. Liếc sang Phù Hiểu, thấy cô có phần ủ rũ, anh hắng giọng, “Anh chẳng có quan hệ gì với cô ta hết.”

“Ừ.” Phù Hiểu ừ một tiếng.

“Hôm qua, sao em lại gặp phải cô ta?” Anh như bâng quơ hỏi cô.

Phù Hiểu kể tóm tắt cho anh nghe chuyện xảy ra ngày hôm qua khi cô đi tìm Dương Mật, nhưng lược bỏ đoạn cô nghe được Tiêu Thiển Thiển cãi nhau với hai cô gái khác.

Sao lại đi ăn với cô ta chứ, “Thế sao em biết là cô ta quen anh?”

“À, thì sau đó Kẹo Mật nó cho em, có scandal… về anh và cô ấy.” Phù Hiểu nói giảm nói tránh.

“Cái gì?” Đường Học Chính chau mày, đừng có là những chuyện từ ngày xửa ngày xưa nha.

“Thì là mấy ngày trước, anh đưa cô ấy đi gặp phụ huynh, rồi cùng đi ăn gì gì đó.” Cái con nhóc Dương Mật đó muốn thấy bộ dạng ghen tuông của cô nên kể đến là tường tận.

Mẹ nó, lắm ngôi sao thế không tung scandal, sao lại đi tung scandal về anh cơ chứ? Đường Học Chính khẽ rủa một tiếng, “Anh đi tìm mẹ chúng ta, cô ta cũng ở đó, nên cùng đi ăn bữa cơm.”

“Ừ.” Phù Hiểu gật gù.

Đường Học Chính nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Sao tối qua em không hỏi anh?” Khi gặp những chuyện loại này, chẳng phải phụ nữ đều thích hỏi cho ra nhẽ ư?

“Có gì phải hỏi nào, nếu người anh chọn là Tiêu tiểu thư thì anh còn lặn lội đường xa đến tìm em làm cái gì? Nếu chỉ vì nghe mấy tin đồn đó mà dao động, anh lại chẳng mắng cho em một trận à?” Tuy là trong tâm lý, cô vẫn thấy hơi không thoải mái, nhưng cô biết rõ: chút không thoải mái cỏn con đó hoàn toàn là do bản thân cô, chứ chẳng liên quan gì đến anh sất.

Đường Học Chính rất hài lòng, cong môi cười, xem ra sự giáo dục của anh cũng hiệu quả ra phết. Nhưng ngoài miệng, anh vẫn bắt bẻ cô: “Anh mà không mắng thì em sẽ dao động phỏng?”

Cái gã này… “Nếu em không tin anh thì em đã không lấy anh rồi.” Nói xong, cô e lệ cúi đầu.

Tràng cười sung sướng bật ra từ lồng ngực Đường Học Chính, anh đưa tay lên xoa xuýt chiếc cổ nhỏ xinh của cô. “Phù Hiểu, trước kia, quả thật anh có nhiều tiền án tiền sự, sau này, nếu em có nghe được chuyện gì thì cũng đừng giận anh, những chuyện đó đều là chuyện quá khứ, từ nay về sau, anh sẽ chỉ có mình em thôi.”

Phù Hiểu nũng nịu, “Lừa được em về dinh mới nói.”

“Đồ ngốc, chưa có tờ giấy chứng nhận đỏ chót đó thì sao anh dám nói chứ.” Ba mươi vẫn chưa Tết cơ mà.

“Đồ lừa đảo.”

“Em muốn mắng anh thế nào cũng được, dù sao em cũng đã là vợ vủa anh rồi.” Anh chàng mặt dày Đường Học Chính cười hả hả. Anh dẫm mạnh chân ga, chiếc xe thể thao lao vút đi.

Chạng vạng hôm đó, hai người về đến nhà họ Đường. Ông cụ Đường ra đón, chuyện đầu tiên cụ hỏi họ là: “Đăng ký chưa?”

“Rồi ạ.” Đường Học Chính chỉ vào túi xách của Phù Hiểu.

Trong phòng khách cổ kính, Phù Hiểu theo Đường Học Chính thực hiện lễ “kiến diện[1].” Cô dâng trà, nói: “Con mời nội ạ,” ông cụ phấn khởi ừ một tiếng rồi cho cô một chiếc vòng ngọc màu xanh biếc; Cô kính trà ông Đường Trí Quốc, ngượng nghịu, nói: “Con mời ba ạ,” ông Đường Trí Quốc cho cô một bao lì xì dày cộp; Đến lượt bà Hàn Ngọc Tố, tâm trạng của mẹ chồng và nàng dâu đều có phần phức tạp, Phù Hiểu chớp mắt, cúi đầu gọi một tiếng: “Mẹ,” Bà Hàn Ngọc Tố cười gượng, nhận chén trà, rồi cho cô một bộ trang sức hàng hiệu.

Sau những nghi lễ đó, Phù Hiểu coi như đã chính thức trở thành dâu nhà họ Đường.

Tiếp đó, cả nhà cùng ngồi lại với nhau thảo luận chuyện tổ chức đám cưới. Đường Học Chính là người đầu tiên đề xuất việc tổ chức đám cưới đơn giản, gọn nhẹ, không làm quá linh đình, khách khứa thì chỉ mời họ hàng thôi, Phù Hiểu đương nhiên không phản đối. Ông cụ Đường và ông Đường Trí Quốc thấy Phù Hiểu đồng ý thì cũng tán thành ý kiến của anh. Vì có suy tính khác nên bà Hàn Ngọc Tố – người thích nhân những bữa tiệc để mở rộng, củng cố các mối quan hệ nhất nhà – cũng không phản đối luôn.

Vậy là nhà họ Đường đã định hướng xong việc thực hiện công việc trọng đại sắp tới, Đường Học Chính quẳng được gánh lo đi rồi thì kéo Phù Hiểu rời đi. Ông cụ và ông Đường Trí Quốc đã quá quen với hành động này của anh rồi nên không bảo gì, chỉ có bà Hàn Ngọc Tố là vội gọi anh lại: “A Chính, anh ở nhà ăn cơm đã?”

“Con không ăn đâu.” Đường Học Chính khoát tay.

Phù Hiểu ngoái lại, thấy vẻ thất vọng lộ ra trên khuôn mặt bà Hàn Ngọc Tố thì vội túm lấy tay anh, “Về nhà rồi sao lại không ở ăn cơm?”

Đường Học Chính là một người đàn ông nên khá vô tư (đến mức vô tâm) trong mấy chuyện kiểu này, thấy Phù Hiểu muốn ở ăn cơm thì dừng bước và dặn quản gia đang đứng gần đó: “Bảo đầu bếp mới tới nấu thêm hai món cay Tứ Xuyên.”

Trong bữa cơm, hơn nửa số món ăn trên mâm là món Đường Học Chính thích. Vì không để vợ mình toàn ăn cay, anh thường gắp mấy món bình thường anh thích ăn vào bát cô.

“Được rồi, em sắp không nhìn thấy cơm rồi nè.” Phù Hiểu vội cản anh lại.

“Thế thì em ăn thức ăn đi.”

“Anh cũng ăn đi, đừng chỉ gắp cho em thế.”

Thấy đôi vợ chồng trẻ âu yếm, là mẹ của đôi trẻ, tâm trạng của bà Hàn Ngọc Tố rất phức tạp, bà trệu trạo và cơm trong bát, “A Chính, mẹ chưa thấy anh hầu hạ mẹ chu đáo thế bao giờ.”

Đường Học Chính bật cười, nhìn sang người đàn ông ngồi bên bà, “Ba, kỳ thật là mẹ chỉ dâu trách hòe đó, ba không nghe ra ư.”

Ông Đường Trí Quốc ngẩn ra, quay sang nhìn vợ, mỉm cười, nói: “Mình ngần ấy tuổi rồi mà còn ghen với con dâu à.”

“Tôi đâu có!” Bà Hàn Ngọc Tố bị nói trúng tim đen thì phản bác kịch liệt.

Rất ít khi bà Hàn Ngọc Tố thế này nên cả nhà cùng bật cười.

Phù Hiểu cũng cúi đầu cười khẽ, cô nhớ: nhiều năm về trước, trong bữa ăn, nếu cô chỉ gắp thức ăn ẹ thì ba cũng sẽ vờ tức giận, nói cô thiên vị.

Cả nhà cùng quây quần bên mâm cơm cho cô cảm giác: GIA ĐÌNH

Cảm giác ấy gần như đốt cháy trái tim đã khép kín nhiều năm của cô…

Căn buồng nam tính chưa từng đón tiếp một cô khách trẻ tuổi nào đã nghênh đón cô khách xinh đẹp đầu tiên.

Bước vào buồng ngủ của Đường Học Chính, Phù Hiểu có cảm giác hơi thở của anh ùa đến vây chặt lấy cô, khiến nhịp tim cô không khỏi tăng tốc. Cô tò mò ngắm nhìn căn buồng siêu rộng của anh, bố cục đơn giản mà khoáng đạt, cách sắp xếp nội thất khiến căn buồng trông rất gọn gàng, gần như không có một món đồ nào trong căn buồng là thừa thãi. Cô đưa mắt nhìn sang chiếc giá sách lớn bằng gỗ lê, rất nhiều sách về quân sự, tài chính, ô tô,… vv, sách trên giá cho thấy chủ nhân của căn buồng là một phái mạnh với những sở thích đặc trưng cho giới tính của anh chàng. Cô mỉm cười, những ngón tay cô lướt nhẹ trên gáy sách, những cuốn sách anh từng mở ra. Kỳ diệu biết bao, một đôi trai gái ở cách nhau hàng ngàn cây số, mỗi người có một cuộc sống riêng và cuộc sống của họ khác hẳn nhau, chợt, vào một ngày nọ, cuộc sống của họ đan vào nhau… nghĩ lại mới thấy chuyện của hai người thật khó tin.

“Vợ.” Đường Học Chính chợt ôm chầm lấy cô từ phía sau, hơi thở nóng bỏng của anh phả lên chiếc cổ mẫn cảm của cô, “Không biết tại sao, thấy em xuất hiện trong buồng anh, anh bỗng thấy…” Anh kề sát vào cô một cách mờ ám, “Rất hưng phấn.” Anh còn tưởng là sự mềm mại, nữ tính của cô sẽ không hợp với thiết kế cứng cáp, nam tính của căn buồng. Không ngờ, ngay khi cô bước vào đây, đã cho anh cảm giác là: cô hoàn toàn thuộc về anh.

“Anh…” Bỗng cảm nhận được sự biến hóa của cơ thể anh, Phù Hiểu e lệ, “Cả nhà đang ở dưới lầu đó.”

“Yên tâm, họ sẽ không lên đây đâu.” Những nụ hôn nồng cháy bắt đầu rơi xuống chiếc cổ nõn nà của cô, một bàn tay to bản bắt đầu chơi xấu, đặt lên bụng cô và thong thả luồn vào áo cô.

“Không được đâu, kỳ lắm.” Nghĩ đến việc phụ huynh còn dưới nhà, mà trên nhà, hai người họ lại làm chuyện xấu hổ ấy ấy, Phù Hiểu giãy dụa, không chịu.

Đường Học Chính đâu chịu nghe cô, anh để cô tì người vào giá sách, dùng một tay nâng cằm cô lên, nở nụ cười tà rồi dùng miệng bịt chặt đôi môi đỏ thắm của cô lại, ra sức chà đạp chúng, tay còn lại, anh vồn vã luồn vào trong áo cô, cách chiếc áo lót, anh nắn bóp bầu vú xinh đẹp của cô.

Dạo này, càng ngày cô càng kém trong khoản từ chối sự cầu hoan của anh. Mới bị anh khiêu khích qua qua mà cô đã nhũn ra trong lòng anh rồi. Phù Hiểu rầu rĩ, “Không được…”

“Bé ngoan, được mà.” Anh dỗ dành, xoay người cô lại, rồi vội vàng nuốt vào miệng chiếc lưỡi của cô, hơi thở của anh như nặng nề hơn, cặp chân khỏe mạnh của anh tách hai chân cô ra, anh để cô tì người lên giá sách, ra sức sàm sỡ.

“Ghét anh nhất…”

Đường Học Chính thích nghe cô làm nũng nhất, anh hận không thể nhét cô vào trong cơ thể mình luôn, anh kéo quần xi líp của cô xuống, thọc mạnh tay vào trong cô, “Em ngoan nhất, mắng anh nữa đi, anh thích nghe…”

Và như thế, và rằng như thế, Phù Hiểu lại bị người ta ăn một lần, rồi được người đàn ông bế lên chiếc giường lớn trải tấm ga đen kẻ sọc để âu yếm tiếp, cô mềm giọng trách cứ: “Chưa cả kịp bàn chuyện chính với anh.”

“Chuyện gì?” Người đàn ông đã tạm no nê, anh dịu dàng ve vuốt tấm lưng trần nhẵn nhụi của cô, hỏi với giọng lười nhác.

“Em đang nghĩ: hay chúng mình dọn về đây ở, có được không anh?” Vừa ân ái xong nên giọng cô có hơi khàn đi. Tuy đang rất mệt nhưng cô vẫn quyết định bàn chuyện này với anh. Chiều nay, Đường Học Chính đưa cho cô mấy địa chỉ, bảo cô chọn một nhà làm phòng cưới, nhưng cô đã nghĩ rất lâu, rất kỹ rồi, cô vẫn cho là hai người không nên ra ở riêng.

“Em muốn sống ở đây ư?” Đường Học Chính có vẻ ngạc nhiên lắm.

“Ừ, anh xem: nội lớn tuổi rồi, ba mẹ thì hay vắng nhà, nội có một mình sẽ rất cô đơn. Còn nữa, nhất định ba mẹ cũng hy vọng hay được gặp ông con giai của ba mẹ.” Nỗi lòng của tất cả các bậc ba mẹ trên thế giới này đều giống nhau.

“Ông cụ rất là thảnh thơi khi có một mình ở nhà.” Đường Học Chính không đồng ý với nhận xét của cô.

“Anh đúng là thằng cháu bất hiếu, nội rất thích náo nhiệt mà anh cũng không biết ư?” Phù Hiểu đấm yêu anh.

Đường Học Chính nắm nắm đấm be bé của cô, mở tay cô ra, nghịch những ngón tay cô, anh ngẫm nghĩ một lát, “Nhà này xa nội thành quá, không tiện cho lắm.”

“Thì tối tụi mình mới về nhà mà, dù sao cũng có đường cao tốc.”

“Cũng không phải không được,” Anh để tay cô trượt trên người anh, “Sợ là, hơi bất tiện cho em.”

“Em thì có gì mà bất tiện chứ.” Cơ thể dưới tay cô cứng cáp mà dẻo dai, khiến cơ thể Phù Hiểu có hơi khang khác, thì cô cũng vừa cùng anh đê mê trong dục vọng mà. Cô cố dời sự chú ý của mình sang cuộc đối thoại của họ.

“Vừa rồi đến cả kêu mà em cũng không dám, cắn vai anh đau quá. Nếu chúng mình dọn về, chẳng phải đêm nào em cũng phải nhịn khổ nhịn sở ư?” Vuốt quỷ lại úp lên bầu vú mềm mại của cô, thong thả nắn bóp, trêu chọc.

“Đang nói chuyện nghiêm túc với anh đó!” Phù Hiểu định đẩy tay anh ra nhưng anh đã xoay người một cái, nằm đè lên cô.

“Đồng ý, anh sẽ xây thêm một tầng nữa cho nhà này, giúp em trang bị hệ thống cách âm!” Anh vừa liếm chiếc cằm thon thả của cô vừa nói.

“Cái gì mà anh kêu là giúp em cơ… Á!” Cơ thể dột ngột bị xâm nhập khiến cô không khỏi thét lớn một tiếng

Đường Học Chính cười lớn, “Thế này chả phải giúp em à?” Không đợi cô kháng nghị, anh đã mất kiên nhẫn mà bắt đầu những luật động mạnh mẽ, để một lần nữa kéo cô vào vòng xoáy dữ dội của dục vọng.

[1] 见面: kiến diện: gặp mặt, theo tập tục Trung Quốc, ngày đầu tiên cô dâu về làm dâu sẽ thực hiện lễ “kiến diện” là dâng trà cho trưởng bối nhà chồng theo vai vế, việc trưởng bối nhà chồng của cô dâu nhận chén trà và tặng quà cho cô dâu thể hiện họ đón nhận cô trở thành dâu nhà họ và chúc phúc đôi trẻ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.