Phù Hiểu, Em Là Của Anh!

Chương 61




Bởi vì anh biết được một số chuyện không nên biết, nên mới tốn hơi nghĩ cách kéo nó lại – trời biết con ả đó tiếp cận nó vì mục đích gì – không ngờ nó không biết điều cỡ vậy, anh chưa kịp bàn sang mấy chuyện quan trọng, nó đã ra tay rồi. Còn nữa, mẹ nó chứ, sao chủ đề cuộc cãi vã của họ lại xa lắc xa lơ chủ đề chính vậy? Cứ như là Mạc Vu Phi anh ghen tỵ, tranh người yêu với ả đó ý. Mạc Vu Phi rất muốn vả ình một phát.

“Sao đang yên đang lành lại cãi cọ thế?” Ninh Ninh bận làm người hòa giải, không buồn nhíu mày vì bức tường quán mình bị nứt, chỉ lo hai người họ làm căng với nhau.

Tiêu Thỉển Thiển bực tức nói, “Hai anh gây nhau cái quái gì?” Đám đàn ông này thật là, cứ một câu không đồng quan điểm là lại gây gổ, đánh nhau. Song bây giờ, họ đều đã là những người thành công trong sự nghiệp và được nhiều người biết đến rồi, phải chú ý giữ gìn hình ảnh của mình đi chứ.

“… Hừ.” Mạc Vu Phi phủi bụi trên quần áo, lườm Đường Học Chính một cái, định giúp người ta lại rước họa vào thân, quả nhiên là anh không hợp với nghề ‘làm người tốt’.

“Mạc Vu Phi, anh ra tay cũng phải biết chừng mực chứ, quăng ghế linh tinh thế à. Nhỡ A Chính không né kịp thì sao?” Thấy anh chàng ném mạnh quá, Tiêu Thiển Thiển không kìm lòng được mắng anh chàng.

“Em xót nó hả, nhưng nó cũng đâu có đánh nhau vì em.” Mạc Vu Phi cười lạnh một tiếng, tội gì mà anh phải khó chịu một mình chứ.

Nghe thế, Tiêu Thiển Thiển quả nhiên biến sắc mặt, nhưng sự kiêu ngạo, lòng tự tôn cuả cô lại khiến cô thốt lên câu: “Liên quan gì đến tôi chứ?”

Ninh Ninh thì thấy bầu không khí đang căng thẳng quá, định đi lên hòa giải thì chợt thấy bủn rủn cả người, váng vất đầu óc và hoa mắt chóng mặt. Cô thầm than một tiếng, định lén rời đi một lát.

Chỉ có điều: trời không chiều lòng người, cô vừa quay lại đã phải đối diện với gã đàn ông mà cô hận nhất trần đời, gã nọ mang theo hai gã lâu la đi về phía cô.

“Đi đâu thế?” Người vừa hỏi là một gã đàn ông tóc húi cua, khoảng hơn ba mươi tuổi, đầy người là sát khí của dân xã hội đen, gã đeo trên cổ một vết sẹo dài xấu xí và một chiếc kiềng vàng to cỡ ngón tay cái. Gã tà ác nâng khuôn mặt càng lúc càng tái mét của cô nàng lên, “Thèm rồi hả?”

Ninh Ninh cố sức nghiêng đầu, giãy khỏi sự kìm kẹp của gã.

Gã đàn ông cực thích kiểm soát người khác đó híp mắt lại, bóp cằm cô nàng, ép cô nàng phải nhìn thẳng vào gã, “Tao không thích đàn bà không ngoan ngoãn, xem ra mày vẫn chưa nhận được bài học đích đáng? Chưa đến lúc phải quỳ xuống van xin tao?”

Đôi con ngươi trong mắt không ngừng co lại, cơ thể của Ninh Ninh run lẩy bẩy.

Tiêu Thiển Thiển bước lên, dùng một tay kéo bạn ra, “Anh là ai? Anh định làm gì đấy hả?”

Gã đàn ông nhướng mày, thong thả rút tay về, nhìn cô từ trên xuống dưới với ánh mắt săm soi, “Tôi còn tưởng là ai cơ, đây không phải kiểm sát trưởng Tiêu vĩ đại, người vẫn lên báo mỗi ngày ư? Sao nào? Tôi dạy dỗ con đàn bà của tôi mà cô cũng muốn chõ mõm vào à? Có muốn còng tôi về thẩm vấn luôn không?”

“Yên tâm, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày đó, ngày tôi mời anh đến làm khách.” Tiêu Thiển Thiển kéo Ninh Ninh ra sau mình, cười lạnh đốp lại.

“Tôi mong còn chẳng được…” Gã đàn ông nọ bước đến gần cô, cười dâm đãng nói: “Cô nhớ nhanh lên đấy, dạo này con tiện nhân này lề mề lắm, tôi sợ tôi không kịp hầu cả cô đây mất.”

“Mày…” Cô định tát cho gã một cái nhưng gã chặn được tay cô một cách dễ dàng, “Đừng sốt ruột thế chứ…”

“Tốt nhất mày nên bỏ cái móng chó của mày ra, hôm nay tâm trạng Gia không tốt đâu.” Mạc Vu Phi đủng đỉnh bước đến chỗ họ, đưa tay lên rút tay Tiêu Thiển Thiển ra.

Từ lúc mới bước vào, gã đàn ông đã chú ý đến hai người đàn ông sau lưng các cô gái rồi. Tuy hai tên cũng đó không phải loại tôm tép gì nhưng gã không quan tâm, nếu hai tên đó thông mình thì ắt phải hiểu luật: “nước giếng không phạm nước sông.” Xem ra là ghẹo nhầm con đàn bà của thằng khác, gã đàn ông cười nhạt, giơ hai tay lên đầu ra vẻ đầu hàng, “Là lỗi của tôi, tôi không biết hoa đã có chủ.”

Tiêu Thiển Thiển nói: “Mạc Vu Phi, gã nhục mạ tôi, dạy cho gã một bài học giúp tôi.”

Mạc Vu Phi vốn là một kẻ không sợ chọc phải phiền toái chỉ sợ không có phiền toái để chọc nên nghe cô nói vậy thì nhếch mép cười, quay sang nhìn Đường Học Chính đang ngồi im re, không đếm xỉa đến chung quanh, “Có làm không mày?”

Đường Học chính thì hoàn toàn không bận tâm đến những gì đang diễn ra ở đây, anh còn đang bận soạn tin nhắn, sau cùng, anh để lại đúng ba chữ và một dấu chấm câu: “Anh nhớ em.” Rồi nhấn nút gửi tin. Dông tố quanh anh càng dữ dội, anh lại càng nhớ cô bé của anh, nhớ sự bình yên, thanh thản khi bên cô.

Gã đàn ông tóc húi cua nhìn chằm chặp vào người đàn ông đang cúi đầu nghịch di động và hoàn toàn thờ ơ với bầu không khí căng thẳng trong căn phòng nọ, gã thấy cơ bắp trên cơ thể gã không vì lý do gì mà cũng căng hết cả lên, thành phố Bắc Kinh này có nhân vật số một đó từ bao giờ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.