Anyway, tác giả thắt nút và mở nút rất tuyệt, mình thích tính cách của Phù Hiểu cực ý, các nhân vật trong truyện cũng không ai xấu cả. Mẹ Chính ca cũng rất đáng yêu, một quý bà đúng nghĩa và cũng là người tốt, những gì bà làm cũng vì bảo vệ con trai bà, có thế thôi…
Còn Phù Hiểu, như cô từng nói với Đường phu nhân khi bà hỏi cô tại sao cô lại quen Đường Học Chính: “Tôi ước gì tôi chưa bao giờ biết anh ta.” Cô đã gửi gắm trên người người đàn ông ấy cả tất cả hận thù và yêu thương, anh của hôm nay là công đức của cô nhưng cũng là tình kiếp của cô. Tất cả những gì quý giá nhất của cô hoặc bị anh cướp đoạt hoặc là cô tự nguyện dâng hiến cho anh. Liệu anh có xứng với sự hy sinh cô đã dành cho anh hay không )
Đường Học Chính lao xuống lầu 1, trán đầm đìa mồ hôi, nhìn chung quanh nhưng chẳng thấy bóng cô.
Phù Hiểu đã chạy đến ga tàu điện ngầm gần đó rồi. Cô còn khoảng hơn mười tệ tiền lẻ trong túi, cô mua một vé, rồi như người mất hồn hòa vào đám đông đi qua cổng soát vé. Ngắm những đoàn tàu réo còi vút qua, cô vô thức lên một chuyến tàu. Ga này không đông lắm, khi cô lên vừa hay có người đi xuống, thế là cô có một chỗ ngồi.
Cửa tàu từ từ đóng kín, còi tàu réo vang, đoàn tàu lao về phía trước, mới đầu thì chậm, sau đó mới nhanh dần. Tàu như một dải sáng trong lòng đất tối tăm, đẹp một vẻ đẹp khác lạ. Dần dần, tàu lại giảm tốc độ, chậm dần rồi dừng trước mặt đám đông đang đợi tàu ở một ga khác. Tàu chở hết lượt khách này đến lượt khách khác, những hành khách vì kiếm sống mà bôn ba.
Mà dường như tất cả những điều đó… chẳng liên quan gì đến cô hết. Cô ngồi như chết lặng trên chiếc ghế tàu, mặt cúi gằm, hai tay đặt lên đùi, nhìn chăm chăm sàn tàu đầy rác, hai mắt vô thần. Tàu lăn bánh rồi lại dừng rồi lại lăn bánh, nhưng cô vẫn không hề nhúc nhích. Cô không quan tâm đến việc mình đang dừng ở ga nào, cũng không quan tâm đến việc mình sẽ đi về đâu. Cô chỉ ngồi ngây ra đó, ngơ ngơ ngác ngác.
Thật lâu, thật lâu sau, cô mới thở dài, cúi mình, vùi mặt vào hai lòng bàn tay. Bờ vai cô rung rung, giống như đang khóc mà cũng giống như đang cười.
Những hành khách quanh đó liếc hành vi kỳ quặc của cô một cái rồi thôi. Trong thành phố lớn này, vấn đề phát sinh nhiều lắm, ai biết nguyên do của cô là gì chứ? Họ lo ình còn chả xong, hơi đâu mà lo cho người khác.
Hết ga nọ lại đến ga kia, tàu điện ngầm chạy vòng tròn nên không có ga cuối. Chẳng biết đã qua bao lâu, cuối cùng Phù Hiểu cũng ngẩng lên. Dưới ánh mắt khác thường của những hành khách khác, cô đứng dậy. Khi tàu dừng, cô xuống tàu. Khi này, tuy sắc mặt cô vẫn nhợt nhạt, vẻ mặt cô vẫn lạnh lùng nhưng cô không thẫn thờ như khi vừa lên tàu nữa.
Cô từ từ bước lên cầu thang, chợt nghe thấy có người gọi cô từ phía sau: “Phù Hiểu tiểu thư.”
Theo bản năng, cô quay đầu lại, thấy một người đàn ông mặc ple, thắt ca vát, rất ra dáng nhân viên công sở. Anh ta vội vã đi đến trước mặt cô, “Phu nhân của chúng tôi ời cô.” Anh được lệnh đi theo Phù Hiểu, phu nhân ra lệnh: cô mà xuống khỏi tàu điện ngầm thì đưa cô đến chỗ bà luôn. Anh không ngờ cô lại ngồi tàu lâu đến vậy, ngồi ngây người như đã đánh rơi hồn phách ở chốn nào.
Không cần phải hỏi cũng biết là ai, Phù hiểu lạnh lùng quay đi, “Tôi không có nhã hứng đó.”
“Phù tiểu thư.” Người đàn ông đứng chắn trước mặt cô, “Coi như cô giúp tôi vậy, nếu cô không đến đó, tôi sẽ rất khó xử.”
Phù Hiểu cắn môi dưới, thấy anh ta cũng chỉ là bất đắc dĩ thì không khỏi siết chặt nắm tay, “Anh dẫn đường đi.”
Nơi họ gặp nhau là một quán trà u tĩnh, Đường phu nhân phất tay ra hiệu cho cô gái pha trà đi xuống rồi quay sang cô gái trẻ vừa bước vào lô riêng này, bà cười: “Không ngờ cô bé năm nào đã trở thành thiếu nữ, tôi đã không nhận ra đó.”
Phù Hiểu bước đến, ngồi vào vị trí đối diện với bà, “Ông con trai quý báu của bà đã cũng đã thành người lớn thì sao tôi còn là một cô bé được chứ.”
Khóe môi Đường phu nhân giật giật, nhưng bà vẫn rất lịch sự mời cô uống trà. Phù Hiểu cũng không khách sáo, nhấc chén trà lên, một hơi uống cạn. Nuốt dòng nước trà đắng chát xuống bụng, lạ thay cô thế nhưng lại không thấy đắng.
Hai người lặng đi trong chốc lát, Đường phu nhân dịu dàng mở lời, “Chẳng phải nhà cô ở thị trấn S ư? Sao lại lên Bắc Kinh thế? Đi du lịch?”
“Có chuyện gì mời bà nói thẳng cho.”
Đường phu nhân chỉ thấy con nhãi ranh đó vẫn đáng ghét như xưa. Cả thành phố Bắc Kinh này, nào có ai dám giở giọng đó ra với bà chứ. Nhưng cái con nhóc thối này… từ mười năm trước đã trưng cái bộ dạng lạnh lùng ra với bà, nói chuyện thì cứ như đấm vào tai người ta, lần đó, thậm chí chị ta còn dám… “Sao cô lại quen A Chính thế?” Nhớ về chuyện cũ, giọng bà không khỏi đanh lại.
Đôi mi của Phù Hiểu run run, cô rót một chén trà ình, thong thả đáp: “Tôi ước gì tôi chưa từng biết anh ta.” Ông trời đã đùa cô một trò đùa lớn cỡ nào, phải chăng ông ấy thấy cô vẫn chưa đủ thê thảm? Theo logic này, chắc cô sẽ trở thành một vĩ nhân đây.
“Vậy sao cô còn cùng một chỗ với nó? Còn dụ dỗ nó để nó không chịu lấy ai khác ngoài cô, bây giờ, nó đang hớt hải chạy đi tìm cô đó, vì cô mà nó nổi cáu cả với tôi!” Nghĩ đến việc con trai bà nổi cáu với bà chỉ vì cô, bà lại càng tức tối hơn.
Phù Hiểu nở nụ cười trào phúng, “Áy náy? Muốn bù đắp lỗi lầm?”
“Không thể nào!”
“Không thể nào ư? Tại sao? Anh ta tốt với cô ta bởi vì anh ta biết: anh ta đâm chết ba mẹ ruột cô ta, không chăm sóc cô ta thì lương tâm anh ta sẽ cắn rứt cả đời!” Trong căn phòng tĩnh lặng, Phù Hiểu gằn từng tiếng, cô như muốn phóng thích nỗi tuyệt vọng đang tràn ngập trong cô.
“Thằng bé vốn không biết ba mẹ cô chết trong vụ tai nạn đó!” Thấy cô công kích con mình, Đường phu nhân không khỏi lớn tiếng phản bác.
Tiếng đàn tranh du dương vang vọng trong căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ ấy, cô gái trẻ gầy yếu như thể nghe không hiểu lời bà, “Bà nói… cái gì?”
Đường phu nhân vốn không định nói ra, nhưng cứ thấy cặp mắt bướng bỉnh của cô là bà lại không thể không phản bác. Bà ngồi thẳng người lên, định xuất ra uy nghiêm của một bề trên: “Tôi nói là thằng bé không biết ba mẹ cô chết trong vụ tai nạn đó.”
“Bà có ý gì?” Lòng cô trĩu nặng, cô không hiểu lắm ý trong từng câu từng chữ bà ta nói. Anh ta không biết ư? Là hung thủ gây ra vụ tai nạn ấy mà anh ta lại không biết nạn nhân là ai ư?
“Lúc ấy, thằng bé cũng bị thương không nhẹ, khi nó hoàn toàn tỉnh táo lại thì đã… thì mọi chuyện đã được giải quyết rồi. Thằng bé là đứa lương thiện, nhưng ngày ấy nó còn kiêu căng, ngạo mạn lắm. Nếu để nó biết lỗi lầm nó gây ra đã hại chết hai người, có lẽ nó sẽ không bao giờ đứng lên nổi nữa. Thế nên nhà chúng tôi quyết định không cho nó biết sự thật. Sau khi vết thương khỏi hẳn, A Chính bảo muốn đi xin lỗi, bị ba nó đánh ột trận, tôi chỉ nói với nó là có người bị thương trong tai nạn, đã lành vết thương và về nhà rồi. Về sau, nó cũng không nhắc lại chuyện này nữa.”
Phù Hiểu hốt hoảng, chuyện cũ như dòng thủy triều tràn vào suy nghĩ của cô. Gia đình cô vốn là một gia đình hạnh phúc với ba thành viên, nhưng sau chuyến du lịch ngọt ngào nhân kỷ niệm ngày cưới của ba mẹ cô, hạnh phúc đã tan thành tro bụi. Cô không nhận được cuộc gọi báo tin ba mẹ cô sắp về mà nhận được cuộc điện thoại báo tin ba mẹ cô sẽ vĩnh viễn không về nhà. Năm ấy, cô mới mười sáu tuổi, cả thế giới như sụp đổ trước mắt cô, cô sẽ không bao giờ tìm lại được vòng tay ấm áp của ba mẹ, cô đã phải trưởng thành chỉ trong một đêm. Cô theo cô chú lên Bắc Kinh nhận tro cốt của ba mẹ thì mới biết: trên đường cao tốc đi sân bay, ba mẹ cô bị một đám học sinh cấp ba say rượu lái xe đâm vào, khi họ được đưa đến bệnh viện đã quá trễ… Lúc đó, cậu thiếu niên lái xe đâm vào họ cũng đang hôn mê trên giường bệnh. Điều đang chờ đợi cậu ta: là phiên tòa xét xử kín, là mãi mãi bị bêu danh “kẻ sát nhân vị thành niên”. Mẹ của cậu ta vứt cho cô mấy thùng tiền, hống hách đòi giải quyết riêng với cô, thế là cô ném trả chỗ tiền đó vào người mẹ cậu ta. Cô hận lắm, hận không thể khiến cậu ta sống cả đời trong nhà tù. Nhưng sau đó, có hai ông bà già đến tìm cô, sức khỏe của hai cụ còn tốt mà khuôn mặt hai cụ thì tiều tụy vì buồn lo. Hai cụ là ông bà nội của cậu ta, hai cụ đến xin lỗi thay cháu mình, hai cụ áy náy lắm. Hai cụ hỏi cô về dự định trong tương lai, cũng hứa sẽ thu xếp chu đáo cho cuộc sống sau này của cô, nhưng cô không đếm xỉa đến hai cụ. Mắt bà nội cậu ta sưng húp, đỏ hoe vì khóc, ánh mắt bà cụ nhìn cô tràn ngập khẩn cầu, mà há miệng mấy lần cũng không thốt nổi một câu. Cô cũng muốn mặc kệ hai cụ lắm, nhưng bà cụ thương cháu quá, cuối cùng cũng không kìm nổi lòng mình, cầm tay cô khóc lóc van xin. Bà cụ nói: tha cho thằng bé lần này đi, nó còn trẻ lắm, chặng đường tương lai của nó còn dài lắm, chuyện này sẽ hủy hoại cuộc đời nó. Ông nội cậu ta cũng yêu cháu như tính mạng, nhưng chỉ siết chặt chiếc gậy ba toong, quát vợ, không cho bà cụ nói nữa. Nhìn hai ông bà già mái tóc bạc phơ, cô không nỡ làm cứng, cô đã tan cửa nát nhà, chẳng lẽ cứ phải hại nhà người ta giống mình mới được ư? Cô có thể thờ ơ với hung thủ đang nằm trên giường bệnh, nhưng không thể nhẫn tâm làm tổn thương hai ông bà già tóc đã bạc phơ, không nỡ nhẫn tâm để họ phải cô độc trong những năm tháng cuối đời. Cô đến bệnh viện nhìn cậu ta, cậu ta hôn mê trên giường bệnh, bị băng bó kín mít trông như xác ướp. Cô nhìn chăm chăm vào cậu ta, nhìn thật lâu, thật lâu. Rồi, cô hỏi ông cụ cùng cô đến bệnh viện: sau này, cậu ta sẽ trở thành người tốt chứ? Khoảnh khắc ấy, ông nội cậu ta, người ông đã trải qua bao giông tố cuộc đời đã run giọng. Ông cụ siết chặt chiếc gậy đầu rồng trong tay, nói: ông cam đoan. Trong chớp mắt, mắt cô ướt nhòe. Đúng vậy, người này còn trẻ lắm, con đường cậu ta phải đi còn rất dài, rất dài. Ba mẹ cô hiền lắm, tốt bụng lắm, nhất định họ cũng sẽ hài lòng với cách làm của cô? Mắt cô nhòa đi vì nước mắt, cô nói: vậy hãy sống cho tốt, sống cả phần của hai người họ nữa.
Chuyện cũ là vậy đó, khắc cốt minh tâm đấy nhưng khi qua rồi nhớ lại cũng chỉ như một vòng quay của chiếc đèn kéo quân thôi. Phù Hiểu thở dài, cô cứ nghĩ có thể chôn mãi nỗi đau ấy trong lòng, không bao giờ nhắc lại. Ai có thể đoán được rằng: câu chuyện ấy sẽ một lần nữa được khơi dậy, theo cái cách gần như là vớ vẩn nhất trần đời này. Cậu thiếu niên đâm chết ba mẹ cô năm đó lại trở thành người đàn ông mới đêm qua còn đầu ấp tay gối với cô. Trái đất này… thực sự nhỏ đến vậy ư?
“Phù tiểu thư, tôi nói những lời này với cô là có chuyện muốn nhờ cô giúp.” Giọng Đường phu nhân truyền đến từ chốn xa xăm.
Phù Hiểu lặng đi.
“Chuyện quá khứ thì chúng ta hãy để nó qua đi, không cần phải làm phức tạp mọi chuyện lên, cô có đồng ý không?” Tuy bây giờ, nếu có biết chuyện đó thì thằng bé cũng sẽ không gục ngã, nhưng nó sẽ mãi mãi là vết thương trong lòng thằng bé.
Phù Hiểu nhìn ra ngoài cửa sổ, nở nụ cười nhạt thếch, rất nhạt, rất nhạt…
“Tôi thấy cô cũng đã ra quyết định rồi, có việc gì cần tôi hỗ trợ không?” Dù không hỏi thì Đường phu nhân cũng ngầm biết: chị ta không bao giờ có thể cùng một chỗ với A Chính. Song hòng tránh những phiền phức không cần thiết, bà thấy nên đuổi chị ta đi sớm thì hơn.
Hỗ trợ? “… Có”