Phù Hiểu, Em Là Của Anh!

Chương 50




Trong bữa ăn, Phù Hiểu vừa ăn vừa chú ý nghe những người cùng bàn nói chuyện. Cô nghe thấy họ nói với Đường Học Chính cái gì mà “CLB Phong Hoa,” “Lão Tướng quân” rồi “Tổng giám đốc Hàn”. Rồi, đến khi chúc rượu nhau, đám cán bộ nọ chúc rượu Đường Học Chính trước rồi mới chúc rượu ông bà Dương. Hành động này của họ càng khiến cô khó hiểu hơn. Tuy cô chưa đi làm ở đơn vị hành chính bao giờ nhưng cô biết: nếu Đường Học Chính chỉ là người thường thì đám lãnh đạo nọ sẽ không khách sáo với anh đến vậy: Chẳng phải anh ấy chỉ là một anh bộ đội thôi ư? Dù anh ấy có là bộ đội đặc chủng thì ở tuổi này, quân hàm của anh ấy cũng không thể quá cao cho được? Sao mấy ông nọ cứ làm quá lên thế chứ? Còn nữa, sao trông anh ấy cứ như anh ấy đã quen với mấy cảnh này lắm rồi?

“Sao em toàn ăn cay thế hả, uống hớp canh vào đi kẻo đau dạ dày.” Tuy đang bận xã giao với mấy ông sếp nhưng Đường Học Chính vẫn không quên chú ý Phù Hiểu. Thấy cô toàn ăn cay thì anh vội cản lại, đồng thời vẫy nhân viên phục vụ để cô nhân viên nọ mang canh đến bàn tiệc họ ngồi, rồi anh múc một chén canh đặt trước mặt cô.

“Canh này có bạch quả, em không thích.” Phù Hiểu cau mày.

“Không cho em kén ăn.” Ăn cay nhiều quá nhỡ đau bụng thì sao.

“… Đồ Hitler.” Cô thầm thì, nhấp một ngụm canh một cách không tình nguyện.

“Ha ha, Tiểu Đường à, chỉ có cháu nói con bé mới chịu nghe đó. Hiểu Hiểu nó kén ăn lắm nên mới gầy thế này.” Bà Dương cười lớn. Hôm qua, bà còn trằn trọc không ngủ được nhưng hôm nay (dù bà không biết cụ thể đầu đuôi câu chuyện) thấy vấn đề khiến vợ chồng bà buồn lòng đã được giải quyết tốt đẹp thì bà cũng yên lòng.

“Em nghe thấy chưa?” Đường Học Chính nhân cơ hội này răn dạy cô, cái cô nàng này mà không có món cay trên mâm là toàn lười ăn thôi.

“Em có kén ăn đâu chứ, còn hơn anh chán nhá.” Phù Hiểu phản bác, anh mới khó hầu ý, nguyên liệu nấu phải là đồ tươi ngon nhất, hơi có tý vấn đề là không chịu đụng đũa liền.

Giọng điệu thân thiết này dễ khiến người ta nghĩ lắm nha, Phó sở trưởng Du sực ngộ ra, cười bảo: “Hóa ra hai bạn trẻ là một đôi.” Chả trách khi Lão Tần bảo họ tách ra ngồi, cậu chàng không vui. Aizzz, Lão Tần vốn là người cẩn thận, chu đáo, sao trong mấy chuyện quan trọng này lại sơ sót hoài vậy.

Đường Học Chính chỉ cười cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Ông Dương với bà Dương thoáng liếc nhau rồi quay sang nhìn Phù Hiểu thì thấy cô nàng cong môi cười và cúi đầu húp canh.

Dương Mật thay bộ sườn xám ra mời rượu, cô đến bàn họ nhà gái ngồi đầu tiên. Sau khi đi một vòng mời tất cả mọi người, cô không vội rời sang bàn khác mà rót đầy một ly rượu cho Đường Học Chính, cô nói với vẻ cảm kích: “Đường thiếu, ly rượu này là Dương Mật tớ nhất định phải kính cậu. Ơn đức của cậu, tớ cám ơn thế nào cũng không đủ. Tớ nói câu này có vẻ không biết lượng sức mình, nhưng sau này, nếu cậu cần tớ, chỉ cần cho tớ biết, tớ sẽ làm hết khả năng của mình để giúp cậu.”

Đường Học Chính cười cười, “Muốn cám ơn thì cám ơn chồng cậu đi, nếu cậu ấy không nhờ thì tớ đã không làm thế này.” Lời này cũng là Phù Hiểu dặn anh nói, cô bảo: xảy ra chuyện này, nhất định hai vợ chồng sẽ xích mích với nhau, không thể để điều đó làm rạn nứt tình cảm vợ chồng họ được.

Tiêu Nhiên đứng ngay sau Dương Mật, mặt anh thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên nhưng chỉ một giây sau đã khôi phục sự bình tĩnh vốn có. Sau đó, anh có phần hổ thẹn, gật đầu đầy cảm kích với Đường Học Chính.

Dương Mật nghe thế cũng sửng sốt, quay sang nhìn chồng, “Sao anh chẳng chịu nói gì với em cả…” Cô cảm động lắm, hóa ra anh vẫn luôn nghĩ cho cô.

Nhìn nụ cười tràn đầy hạnh phúc nở trên môi Dương Mật, người có công lớn nhất lần này – Phù Hiểu cười híp mí, thế là tốt rồi, mọi người ai cũng vui vẻ cả.

Đường Học Chính thì ngắm cô cười, tâm hồn cô đẹp quá, anh nghĩ: sao vợ mình đáng yêu thế không biết? Làm việc tốt mà gióng trống khua chiêng, đòi lưu danh, đòi người ta biết đến là tốt giả tạo – như anh hôm nay ý, còn người tốt thực thụ là phải giống cô kìa, cô là người có công nhất trong chuyện này nhưng cô không đòi ai biết ơn mình, thậm chí còn sẵn sàng đem tiếng tốt nhường cho người khác.

Tuy những người khác sẽ không nghe ra ý trong những câu nói của họ nhưng ông bà Dương thì hiểu, hiểu rất rõ: ra việc xếp chỗ này là Tiểu Đường giúp giải quyết? Chả trách thái độ của nhà thông gia quay ngoắt 180 độ luôn! Chỉ có điều: chẳng phải Tiểu Đường là sinh viên trường quân đội ư, sao mọi người nể mặt thằng bé thế?

“Hiểu Hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy con?” Bà Dương kéo Phù Hiểu, hỏi khẽ.

“Con cũng không rõ lắm, chỉ cần giải quyết được vấn đề là tốt rồi.” Bạn Phù Hiểu nói với vẻ lạc quan.

Bà Dương không biết nói gì, nếu ai cũng nhìn mọi chuyện thoáng như con bé thì tốt quá.

Qua mấy tuần rượu, thấy Phù Hiểu đã ăn khá no thì Đường Học Chính hỏi cô có muốn về không. Khi này, anh đã hơi chếnh choáng rồi, nãy giờ đông người mời rượu quá mà. Phù Hiểu nhìn Dương Mật đang đi khắp các bàn tiệc để chúc rượu, rồi lại nhìn sang ông bà Dương đã đặt đũa xuống, cô hỏi hai ông bà: “Chú Dương, hay để chúng con đưa cô chú về nghỉ trước nhé, Dương Mật bận lắm, con ở đây cũng không biết chuyện với ai.”

Hai ông bà liếc nhau, “Cũng được, vậy để Tiểu Đường ngồi với các đồng chí lãnh đạo, chúng ta về trước đi?”

“Cháu cũng say rồi, không về là cháu gục liền đó.” Đường Học Chính cười cười, đứng dậy đầu tiên, tiện tay nhấc luôn chiếc túi xách của Phù Hiểu vắt ở lưng ghế.

Đám người ngồi cùng bàn họ cũng đứng lên giữ anh lại, Đường Học Chính híp mắt, tựa vào người Phủ Hiểu ra vẻ say lắm rồi. Ông bà Dương sợ anh chếnh choáng, nhắc Phù Hiểu dìu anh.

Bà Tiêu từ đầu buổi tiệc đến giờ toàn loanh quanh ở mấy bàn họ nhà trai ngồi chứ không dám đến đó chúc rượu. Giờ bà thấy đám Đường Học Chính định đi về, nhìn Tiêu Nhiên bận tiếp rượu bàn khác lại bị ông Tiêu liếc mắt ra hiệu thì bất đắc dĩ phải ra tiễn khách. Thấy bà, Đường Học Chính cười, phô hàm răng trắng đều tăm tắp, “Tiêu phu nhân, em gái cháu sau này còn phải nhờ cô nhiều. Con bé còn nhỏ, đôi lúc còn không hiểu chuyện, cô đừng chấp nhắt con bé. Có gì cô cứ bảo cháu, rồi cháu sẽ mắng con bé giúp cô.”

Ông bà Dương nhìn Đường Học Chính với ánh mắt đầy cảm kích.

Bà Tiêu vội đỡ lời: “Sao cháu lại nói thế, Dương Mật là cô gái tốt, rất hiếu thảo và nghe lời, không có gì để chê trách cả. Cô thích con bé lắm, sau này, cô sẽ còn tốt với con bé hơn.” Người ta đã nói thế rồi, sau này, bà còn dám làm gì chị ta nữa chứ? Ô dù của chị ta to thế cơ mà. Tuy khi nói mấy câu này, bà có hơi phật ý những sau khi về nhà, đếm chỗ tiền mừng thì cũng thôi. Những ông to tặng lẵng hoa đến, ai cũng mừng từ một vạn trở lên, Đường Học Chính lại càng rộng rãi hơn. Ngược lại, mấy ông cán bộ bà mời, ông nào ông nấy mừng ở mức tối thiểu ột đám cưới. Thành ý của hai nhóm khách khác hẳn nhau. Hơn nữa, Dương Mật có mối quen biết này cũng rất có lợi cho nhà họ Tiêu bà. Nghĩ vậy, bà thôi không hoạnh họe nữa, cũng bất giác thấy ưng Dương Mật hơn. Nhưng đó là chuyện về sau.

Mấy ông cán bộ tiễn mấy người họ đến đầu cầu thang, sau ông bà Dương chối khéo mãi mới quay vào. Ông bà Tiêu đưa mấy người họ xuống lầu, Dương Mật và Tiêu Nhiên cũng muốn xuống tiễn nhưng Phù Hiểu ngăn họ lại, “Hai người đi tiếp khách đi, em và Đường Học Chính sẽ đưa chú Dương, cô Dương về.”

Đường Học Chính đang khoác vai Phù Hiểu. Tuy thời nay, xã hội hiện đại, quan hệ giữa nam và nữ có thoáng hơn, bạn bè bá vai bá cổ nhau cũng là chuyện bình thường, nhưng Dương Mật vẫn thấy khi Phù Hiểu và Đường Học Chính đứng cạnh nhau, giữa họ toát lên sự thân mật không tên, động tác của họ hợp nhau đến khó tin. Cô mải tròn mắt nhìn nên quên không hỏi. Đến khi sực nhớ ra, muốn hỏi thì họ đã xuống lầu rồi.

Mấy người họ thong thả xuống lầu, nhân viên khách sạn vẫn chưa dọn hai hàng lẵng hoa đi chỗ khác nên Phù Hiểu có thể đọc những dòng chữ trên dải băng cho thỏa trí tò mò, đọc xong… mồ hôi lạnh của cô vã ra như tắm: “Những người này… là họ hàng nhà anh cả à?”

“Ừ, hai ông họ Đường là bác cả và chú út anh, ông họ Cốc là chồng cô hai anh, ông họ Hồ là ông xã dì út anh…”

“Ngừng-ngừng-ngừng.” Phù Hiểu vội cắt ngang lời giới thiệu của anh, cô sắp xỉu rồi nè. Nhà khác có một người họ hàng làm to cỡ đó đã quý lắm rồi, sao cô, dì, chú, bác nhà anh ấy… ai cũng… quyền thế vậy trời?

“Em sao thế?” Đường Học Chính đương nhiên biết cô đang nghĩ gì nhưng anh cố tình giả ngu. Anh đang lo không biết mình nên cho cô biết gia thế của mình kiểu gì để cô khỏi sợ quá chạy mất, thì vừa hay có sự kiện này. Anh nghĩ bây giờ để cô biết đôi chút thì sau này cô sẽ dễ chấp nhận thân thế của anh hơn. Còn nữa, anh biết tỏng ông bà Dương không quá ủng hộ việc bọn họ thành đôi, hôm nay, thể hiện với hai cô chú ấy chút chút thì sau này muốn qua cửa hai cô chú ấy cũng dễ hơn. Tục ngữ nói rồi: ăn quả nhớ kẻ trồng cây, ai lại làm khó dễ người đã giúp mình bao giờ.

Một mũi tên trúng hai đích.

“Anh…” Lẽ nào anh ấy là…

“Học Chính, cháu có say lắm không?” Thấy anh cứ dựa vào Phù Hiểu hoài, bà Tiêu hỏi với vẻ quan tâm.

“Cháu không sao.” Đường Học Chính lắc đầu, cười đáp lời.

“Hôm nay, cháu cũng uống nhiều rồi. Hiểu Hiểu, con dìu Tiểu Đường đi.” Bà Dương nói.

Tuy người anh sặc mùi rượu nhưng Phù Hiểu vẫn có cảm giác là anh không dễ say bí tỉ thế. Cô thấy nghi nghi nhưng cũng không nói gì.

Ông Tiêu và bà Tiêu đưa họ đến cửa khách sạn, đang nghĩ xem nên gọi ai đưa họ về thì một chiếc Hummer của quân đội đã dừng trước hai người, tài xế chỉn chu trong bộ quân trang đi xuống mở cửa xe. Đường Học Chính để Phù Hiểu và ông bà Dương ngồi ghế sau, còn anh thì ngồi vào ghế phụ. Ông Tiêu vờ ngạc nhiên, lén ngó biển xe, biển xe là: 京 V0….[1] Ông không khỏi cảm thán, chàng trai này quả là kín tiếng, may mà có nhà thông gia chứ không thì hai vợ chồng ông cũng sẽ giống những người khác, chẳng bao giờ biết được thân phận của cậu ta.

Trên đường về căn hộ mà Dương Mật và Tiêu Nhiên thuê, bà Dương như sực nhớ ra điều gì, bảo: “Hiểu Hiểu, trí nhớ của cô tệ quá đi, Dương Mật có nói là đã đặt phòng khách sạn cho con rồi, khách sạn tên cái gì Lai ý nhỉ. Hay cô Dương đi khách sạn ngủ với con nhé, chú Dương con về ngủ nhà hai đứa nó một mình cũng được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.